Thành phố Tân, sau khi trải qua một trận tuyết lớn, quay chụp đã đến đoạn sau.
Cảnh sát lại theo dõi Mạnh Tiểu Chu lần nữa, tạm thời không có phát hiện khác thường gì.
Cục diện bế tắc lại hình thành lần nữa.
Bộ âu phục của thám tử Hoắc dường như càng nhăn hơn, tóc tai cũng dài hơn. Anh ta bèn dứt khoát buộc thành cái túm nhỏ, bày tư liệu đầy bàn, ảnh chụp và manh mối dán đầy tường. Anh ta ôm cánh tay, tự nói lẩm nhẩm: “Nhất định, nhất định có chỗ bỏ sót, chỉ là tạm thời mình vẫn chưa phát hiện ra……”
“Ở nơi đâu, ở nơi nào đây?”
Nhất định có chuyện gì đó kích động tội ác lần này.
Chín vị nữ sinh lúc trước, cuối cùng chỉ có ba vị ở lại thành phố Tân. Ngoại trừ Mạnh Tiểu Chu ra, hai vị khác, trong đó có một vị đã lấy chồng, con được hơn một tuổi, cuộc sống ổn định yên ả. Đêm xảy ra vụ án, cả nhà cô ấy đi du lịch ở ngoài chưa về, một vị khác đã tự sát một tuần trước khi Dương Nghị ra tù……
Hai vị này đều không có hiềm nghi. Ngôn Tình Xuyên Không
Thám tử Hoắc cất một tiếng than thở bế tắc: “Cả đời danh tiếng lẫy lừng của mình, chẳng lẽ đành phải chôn vùi tại đây sao?”
“Thừa nhận đi ông già, trước đây ngài chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi.” Bạn nhỏ bất chợt biểu diễn bản sắc, co chân trên sofa chơi trò chơi ở bên cạnh, khuôn mặt khôi ngô nhỏ căng ra nghiêm túc, khinh thường xì một tiếng: “Lúc này ngài không ổn rồi nhỉ?”
Lời thoại phát âm rõ ràng, tình cảm đúng chỗ, nét mặt nhỏ bộ dáng nhỏ đáng yêu đến mức làm người khác cười híp mắt.
“Quả nhiên là con trai của người bố người mẹ đoạt giải thưởng diễn xuất nha,” Thái Quyển nhỏ giọng nói với Tiểu Viên: “Thiên phú này không đùa được.”
Tiểu Viên hơi hơi mỉm cười.
“Hầy, đừng có đả kích ông bô này của con,” Hoắc Bích Quân ghét bỏ máy chơi game của nhóc phiền nhiễu: “Qua phòng khác chơi đi, đừng ở chỗ này quấy rầy ta.”
Con trai thoáng liếc nhìn anh ta: “Ngài ghét bỏ con phiền à, vậy đưa con đến chỗ mẹ con đi.”
“Con chịu qua đó à? Con chung sống hòa thuận với cha kế của con?”
“Này có là gì, bạn học của con có rất nhiều đứa nhà cũng ly hôn, không phải mẹ kế thì là cha kế, chúng con thế hệ này đã quen, ai cho tiền thì chính là cha mẹ!” Con trai nhìn anh ta qua khóe mắt.
Tiểu Viên buồn cười, đứa bé này, phát huy ngay tại hiện trường thêm vào lời thoại của chính mình —— đã gợi ý Hoắc Bích Quân cho nhóc tiền tiêu vặt.
Hoắc Bích Quân khóe miệng run run, nụ cười nơi khóe mắt khóe miệng đều có ý sâu xa lại ngầm có niềm yêu thương một chút, hơi chỉ vào nhóc: “Quá trớn rồi nha!”
Bất chợt, hình như anh ta nghĩ đến cái gì mà ngẩn ra, ánh mắt theo đó thoáng trở nên sâu sắc, mau chóng đi tìm di động: “Bố có việc, đi trước.”
Bất thình lình đến đầu cũng chưa kịp nâng lên, nhóc mải mê chơi trò chơi của nhóc, miễn cưỡng huơ huơ tay.
Hoắc Bích Quân gọi điện thoại cho lão Chu: “Nữ sinh tự sát kia, tên Ngô Thiến Lệ đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm, ừ, mẹ cô ấy vốn dĩ là người thành phố Tân phải không?”
“Tôi biết cả nhà cô ấy đều là hộ khẩu thành phố Tân, bố của Ngô Thiến Lệ ông ấy cũng vậy. Anh tra soát lại kỹ càng một chút giúp tôi, phải, kiểm tra mẹ cô ấy, ừ, kiểm tra mối quan hệ xã hội của bà ấy.”
Đổi qua cảnh khác, đã tra được tình hình của mẹ Ngô Thiến Lệ. Vốn bà ấy hoàn toàn không phải là người thành phố Tân, khi Ngô Thiến Lệ hai tuổi bà ấy đã đến thành phố Tân, sau lại mới lập gia đình.
Bởi vì con còn nhỏ, vẫn luôn coi cha kế là cha ruột. Hơn nữa bọn họ đã dọn nhà, hàng xóm hiện tại tựu trung cũng hoàn toàn không biết một tầng quan hệ này, lúc trước tra xét cũng không tra ra được.
Hoắc Bích Quân hơi nheo mắt: “Nói cách khác, Ngô Thiến Lệ còn một người cha ruột?”
Đội trưởng Chu gật đầu nói, chuyển ảnh chụp ra: “Quý Hoành Phong, người này chính là người cha ruột của Ngô Thiến Lệ.”
“Họ Quý ở thành phố Tân rất hiếm thấy, tra thử người này có vào đến thành phố Tân hay chưa, đến vào lúc nào, có từng tiếp xúc với Mạnh Tiểu Chu hay chưa.”
……
“Cuối cùng thì thầy Tằng sắp lên sân khấu rồi.” Tiểu Viên hít một hơi thật sâu.
Đóng vai Quý Hoành Phong chính là Tằng Lý.
Tằng Lý là kiểu diễn viên làm người xem có thể không biết đến tên thật của ông ấy, nhưng lại khắc ghi ấn tượng với nhân vật của ông ấy. Tuổi hơn 50, ra mắt được hai mươi năm, tác phẩm không vượt quá mười bộ, diễn đều là vai phụ, nhưng chỉ cần ông ấy xuất hiện trong phim, thì vai chính đều thua kém chẳng sánh bằng.
Ông ấy đã cầm hết những giải thưởng về vai phụ có thể cầm, từ phim truyền hình, phim điện ảnh, thậm chí loại giải dành cho kịch nói cũng từng lấy qua.
Nổi danh nhất là một bộ phim truyền hình, ông ấy diễn một vai ác, người xem bị ông ấy dọa đến chết khiếp, trên Douban đều là mấy bình luận kiểu như “Thầy Tằng làm tôi gặp ác mộng mấy hôm, vậy mà nhìn thấy ông ấy tôi vẫn còn muốn gào rú”.
Đối với ông ấy vừa sợ lại yêu thích.
Hoắc Bích Quân cũng rất chờ mong, lần này có thể mời được Tằng Lý cũng là niềm vui sướng bất ngờ. Người trong nghề đều biết nhà thầy Tằng Lý có bối cảnh, đóng phim toàn là hứng thú, hơn nữa đã ba năm rồi không có tác phẩm mới.
Ấy thế mà khi Tằng Lý thể hiện diễn xuất ở đoàn phim thì liền làm người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Khi Hoắc Bích Quân xác nhận giờ giấc ông ấy đến phim trường, vốn dĩ chuẩn bị nghênh đón ông ấy, sẵn tiện thảo luận cảnh diễn một chút. Ai ngờ đã quá thời gian mà mãi không thấy Tằng Lý, trợ lý ông ấy đã trao đổi với người phụ trách ở phim trường từ sớm, hỏi cũng lắc đầu nói không biết.
Vừa lúc là giờ phát cơm trưa ở phim trường, mọi người tìm một chỗ ấm áp, đang ăn cơm vô cùng sôi nổi nhộn nhịp.
Có không ít diễn viên quần chúng, cũng là tốp năm tốp ba, cầm hộp cơm ngồi xổm dưới mái hiên, tán gẫu ăn cơm.
Hoắc Bích Quân đi một vòng quanh phim trường, lại đợi một hồi, tính ra chắc là ông ấy còn chưa tới, vì thế anh ta móc di động gọi điện cho Tằng Lý.
Không bắt máy.
Anh ta thầm nghĩ chờ tới chiều đóng phim rồi nói sau, Tiểu Viên cũng không trở về nghỉ ngơi, thật ra cô cũng chờ để chào hỏi với tiền bối.
“Ây, Tiểu Viên,” Hoắc Bích Quân nói với cô: “Phỏng chừng thầy Tằng còn có việc dở dang, cô không cần ở ngoài đây đâu, coi chừng kẻo lạnh lại bị cảm cúm nữa.”
Chóp mũi Tiểu Viên bị lạnh đến ửng đỏ, hơi gật đầu, lại hỏi: “Nhiên Nhiên về rồi sao?”
“Nhóc á, về sớm đi ngủ rồi.” Càng gần đến cửa ải cuối năm càng lạnh, người ta ai nấy khi nói chuyện ở ngoài trời đều tản ra làn hơi nóng màu trắng, Hoắc Bích Quân thoáng nhìn lướt qua nhóm diễn viên quần chúng đang ăn cơm.
Mấy diễn viên quần chúng tìm được này là công nhân xây dựng thật sự, nói một hai câu lời thoại là tối đa, Hoắc Bích Quân không cần bọn họ có kinh nghiệm. Mặc áo đệm bông, mang mũ lót bông, cùng màu trắng với găng tay thi công, trước mặt còn có một đống xi măng, mấy cục gạch bê tông nằm rải rác, còn có mấy cái thùng xi măng.
Có người diễn viên quần chúng còn đang ước lượng khối gạch, giống như vẫn đang kiểm kê số lượng.
“Ây, ông anh đừng có vội, mau làm một ngụm cho ấm đi.” Hoắc Bích Quân giương giọng nói.
“Ầy,” Người công nhân khẽ cười ngây ngô, nhìn thoáng qua xi măng, dùng chân khảy khảy thật tự nhiên, rồi đi về bên cạnh mấy người công nhân kia.
Hoắc Bích Quân quay đầu lại, phát hiện Tiểu Viên tò mò nhìn chằm chằm người công nhân kia.
“Làm sao vậy?”
Tiểu Viên không biết nói sao, hơi lắc đầu, cũng không để ý.
“Ầy, thật sự tôi vẫn hơi lo lắng. Thầy Tằng này á, nghe nói hễ khi đến đâu liền thích tới trước đi dạo chung quanh, lại không thích người khác đi theo. Ông ấy lạ nước lạ cái, chẳng nhẽ lạc đường rồi?”
Tiểu Viên khẽ chớp mắt: “Không thể nào? Di động có bản đồ mà.”
Hoắc Bích Quân: “Nghe nói di động thầy Tằng cũng không có chức năng thông minh.”
Tiểu Viên ồ một tiếng.
Hoắc Bích Quân tiếp tục bấm số gọi Tằng Lý, nhưng điện thoại gọi đi vẫn luôn không có ai tiếp. Kỳ quái chính là, hình như anh ta nghe thấy có di động ai đó cũng đang vang lên cùng lúc.
Ánh mắt anh ta lần theo âm thanh đảo một vòng, rốt cuộc xác định được vị trí nằm ở nhóm công nhân diễn viên quần chúng vừa rồi kia.
Chỉ thấy người công nhân mới vừa rồi đứng nói chuyện với bọn họ, tháo mũ bông xuống, mỉm cười với bọn họ.
Hoắc Bích Quân ngắt máy, kinh ngạc nhìn qua, Tiểu Viên cũng nhìn về hướng người công nhân kia.
“Đạo diễn Hoắc, cô Hướng.” Tằng Lý đi về phía bọn họ.
Thật kỳ lạ, vừa rồi Tiểu Viên nhìn bóng lưng ông ấy quay đi, rõ ràng rất giống công nhân xây dựng bình thường. Bả vai hơi rũ xuống, lưng hơi còng một chút, chỉ nhìn từ bóng lưng đã rất thấy thật thà chất phác, không hề có dấu vết diễn kịch.
Nhưng người bây giờ đang đi về phía bọn họ, eo lưng thẳng tắp, trên mặt gợn nếp nhăn khi cười, mang theo một loại năng lượng vô hình khó nói rõ, mà ông ấy vẫn mặc cùng trang phục y khuôn y đúc với những công nhân khác, ngay cả kiểu tóc cũng không chẳng khác biệt lắm.
Thật thần kỳ.
“A,” Lần này Hoắc Bích Quân chẳng còn cái gì không rõ nữa, anh ta chưa từng hợp tác với Tằng Lý, nhưng cũng nghe nói qua chuyện ông ấy thích làm quen với nhân vật trước.
Có diễn viên thích như vậy, vừa vào phim trường liền biến thành nhân vật. Ông ấy không chỉ muốn tự mình nhập vai, còn muốn những người chung quanh cũng coi ông ấy thành nhân vật.
Trong giới diễn xuất, một vị tiếng tăm lừng lẫy đã ba lần đoạt giải thưởng nam diễn viên xuất sắc của Oscar – Daniel Days Lewis chính là diễn viên như vậy.
Trong các tạp chí phim ảnh, với mọi loại phiên bản ngôn ngữ trên toàn thế giới đều có đưa tin về giai thoại đóng phim của ông ấy. Nói rằng khi ông ấy đóng 《 Băng đảng New York 》, ông ấy vào vai Bill đồ tể, một người khiến ai nấy căm phẫn. Vừa vào đoàn phim, nhân viên công tác đều sợ hãi, hơn nữa trong lúc đóng phim cũng làm đủ loại khiêu khích gây hấn với diễn viên và nhân viên công tác, mọi người đều ghét ông ấy muốn chết.
Leonardo Dicaprio cùng đoàn phim cần phải đập ông ấy trong phim, tới khi quay thật thì anh ta hoàn toàn không nương tay, nghe đồn là anh ta còn đã đánh gãy cả mũi của Lewis. (*)
(*) Mình tìm lướt qua trên google thì thấy có đề cập về chuyện này như sau: “Khi được đạo diễn Martin Scorsese mời đóng vai Bill “Hàng thịt” – một tay trùm băng đảng xuất thân từ nghề đồ tể trong phim Gangs of New York, Day – Lewis lập tức đi học mổ lợn. Anh còn thuê những nghệ sĩ xiếc dạy mình cách phóng phi tiêu. Trong thời gian đóng phim, anh khiến các thành viên của đoàn làm phim một phen ngại ngần khi đi bất cứ đâu, vào nhà hàng, siêu thị hay nơi công cộng, anh đều hành xử thô lỗ tục tằn như một trùm xã hội đen chính hiệu. Có nguồn tin còn tiết lộ anh đã luôn gây sự và hăm dọa diễn viên đóng cạnh mình là Leonardo DiCaprio. Rất may DiCaprio cũng là một diễn viên tài năng và đầy kinh nghiệm nên chịu đựng được áp lực này.” (theo vanhoanghethuat.vn)
Đương nhiên trong nước là xã hội chủ nghĩa. Dù cho ở phim trường, thì cũng cần phải xã giao, trao đổi, thỏa thuận, không có khả năng cho phép diễn viên có được tự do như vậy nhiều lắm.
Hoắc Bích Quân cũng là lần đầu tiên gặp được diễn viên như vậy, thầy Tằng Lý quả nhiên danh bất hư truyền.
“Hầy, ông anh à, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!” Anh vươn tay qua bắt tay với Tằng Lý: “Hoan nghênh hoan nghênh!”
Tằng Lý cười ẩn ý, thậm chí còn có hơi bẽn lẽn, ông ấy khẽ gật đầu với Tiểu Viên.
Tiểu Viên chào hỏi: “Thầy Tằng à, em là Hướng Tiểu Viên, thật vui khi được hợp tác với ngài.”
Theo như cô được biết thì Tằng Lý hẳn là không quen biết mình, thế nhưng ông ấy lại hơi gật đầu, mỉm cười với cô: “Mấy hôm trước có chơi mạt chược với cô Chu, bà ấy còn nhắc với tôi về cô.”
Ông ấy chỉ chính là Chu Ngạc Hoa ư?
Không chỉ Tiểu Viên kinh ngạc, ngay cả Hoắc Bích Quân cũng ngạc nhiên mà nhìn ông ấy, ánh mắt kia phảng phất như đang nói, ông còn quen biết với Chu Ngạc Hoa à? Vậy mà không nói sớm?
Tiểu Viên trong một lúc vẫn không thích ứng được tình huống bản thân biến thành “người được nhân vật huyền thoại quan tâm đến” như vậy, cô chỉ có thể cười gượng: “A ha ha……”
Cô cũng không ngờ cô Chu Ngạc Hoa còn nhớ đến cô.
Sau đó cô có gọi điện thoại cho anh trai, hỏi anh ấy có phải lại đi nhờ vả Chu Ngạc Hoa hay không. Hướng Chi Thạch còn bất ngờ hơn cô, chỉ nói không có.
Tiểu Viên cũng càng không thể hiểu được.
……
Phong cách diễn xuất của thầy Tằng Lý hoàn toàn không giống với Hoắc Bích Quân, người sau khá am hiểu diễn tình cảm thể hiện ra bên ngoài, mà phong cách của người trước thì hết sức tự nhiên, ảnh hưởng đến mọi thứ một cách âm thầm lặng lẽ.
Chờ khi ông ấy hóa trang hoàn chỉnh, lúc mặc vào trang phục, toàn bộ đều bị ông ấy chinh phục.
Hóa ra nguyên quả đầu được cắt tỉa chăm sóc tỉ mỉ đã cạo thành kiểu tóc húi cua nhỏ. Ông ấy còn để chuyên viên trang điểm chọn màu muối tiêu nhuộm cho mình một chút, hóa trang nếp nhăn, trong nháy mắt, trông tinh thần sức lực suy giảm hơn nửa, già đi mười tuổi.
Tay cũng hóa trang đặc thù, nhất định cần phải trông giống đôi tay thường xuyên lao động, móng tay cắt ngắn. Bản thân ông ấy ghét bỏ, cho rằng quá sạch sẽ, bèn đi ra bên ngoài bốc vài vốc cát bùn, tẩy sạch, lại bốc, rồi tẩy sạch tiếp. Sau mấy hiệp, liền có một ít vết cặn bùn không quá dễ rửa sạch ngấm vào trong kẽ móng tay.
Tới khi bắt đầu quay, thầy Tằng Lý thoáng nhìn giày của mình, lại cảm thấy không ổn, quá sạch sẽ, lại đi ra chỗ tuyết bẩn trên mặt đường bên ngoài chạy một vòng, lúc này mới cảm thấy đạt yêu cầu.
Hoắc Bích Quân bị ông ấy làm cho chẳng thể giở tí tính khí nào, suýt chút nữa muốn nói với ông ấy: “Anh à, suýt soát là được rồi, cũng sẽ không quay kỹ càng như vậy đâu.”
Phương pháp diễn nhìn như ôn hòa lặng lẽ, nhưng bên trong toàn là sắc bén mãnh liệt.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh ông ấy và vợ trước, là một cảnh quay có số người đứng hóng xem đông nhất kể từ khi khởi động máy tới nay.
Đóng vai vợ trước ông ấy là một vị diễn viên nữ lão làng dày kinh nghiệm, là diễn viên quen mặt trong loạt phim 《 Thám tử Hoắc 》. Ở bộ 《 Hoắc 3 》 này đóng vai Ngô Tuệ Vân, mẹ của nữ sinh đã tự sát Ngô Thiến Lệ.
Ngô Tuệ Vân và Quý Hoành Phong, hai người chưa kết hôn đã có thai, mẹ ông Quý thấy sinh ra là cháu gái nên không cho bọn họ kết hôn. Hồi Quý Hoành Phong còn trẻ chỉ nghe lời mẹ, Ngô Tuệ Vân tức giận mang theo con gái đi xa.
Vừa đi chính là mười sáu năm.
Nhiều năm qua Quý Hoành Phong vẫn luôn nghe ngóng tin tức bọn họ, bất đắc dĩ mẹ già lớn tuổi nhiều bệnh, ông ấy chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt mẹ con bọn họ.
Sau khi mẹ qua đời, Quý Hoành Phong sống bươn chải ở nhiều thành phố, đã làm rất nhiều công việc, bao gồm công nhân khuân vác trát xi măng, công nhân trang hoàng, công nhân kỹ thuật điện, lái xe vận tải, vv… Cuối cùng liên lạc được Ngô Tuệ Vân, đi tới thành phố Tân.
Ngô Tuệ Vân không chịu cho ông ấy gặp con gái, Quý Hoành Phong chỉ có thể ở xa xa nhìn cô ấy. Ông ấy thuê căn phòng một tháng ở thành phố Thân, mỗi ngày theo bước con đi học từ xa, nhìn cô ấy tan học. Khi đó ông ấy biết con gái đã chịu tổn thương, người hại con gái cũng đã vào tù. Ông ấy chẳng thể làm gì cả, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cô ấy, đành lặng lẽ rời đi, đi huyện lân cận làm công. Chỉ nghĩ là ở gần cô ấy một chút, chờ có một ngày có thể gặp mặt con gái được một lần.
Ông ấy cứ sống như vậy, suýt tí nữa thì lập gia đình của mình, mãi đến khi ông ấy nghe được tin con gái tự sát.
Tằng Lý sắp diễn chính là cảnh này.
Trong căn phòng đơn sơ.
Ngô Tuệ Vân ngồi một bên bàn, Quý Hoành Phong ngồi một bên khác.
Hai người ngồi buồn xo, tầm mắt đều đặt ở trên bàn, đối diện nhau không nói gì.
Chỉ có sự đau khổ thật sâu.
“Con gái,” (*) Quý Hoành Phong khàn tiếng, nói được hai chữ, rồi không nói tiếp nữa.
(*) Chỗ này là nguyên gốc khuê nữ, vừa có nghĩa là con gái, vừa có nghĩa là con gái chưa chồng.
“Hoả táng rồi.” Ngô Tuệ Vân đờ đẫn nói một tiếng, mặt mày lại vặn vẹo một chút, như nhịn lại nỗi đau khổ cực lớn.
Quý Hoành Phong yên lặng một hồi, muốn sờ lấy thuốc, khẽ vuốt lòng bàn tay, ông ấy ngước mắt nhìn thoáng qua Ngô Tuệ Vân, ngừng lại.
“…… con bé không biết còn có một người cha ruột, vẫn luôn cho rằng cha con bé chính là cha ruột. Ổng cũng tốt con bé……” Ngô Tuệ Vân nói, mắt đỏ lên: “…… hiện tại cha con bé còn nằm trong bệnh viện kìa……” Đôi môi cứ mải run run: “Tiếp nhận ư, không tiếp nhận được……”
Ráng sức nói xong, giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn xuống rào rạt.
Quý Hoành Phong nhíu chặt lông mày, cổ họng khẽ nuốt khó nhọc, mũi hơi hít vào, lại sờ hộp thuốc, cầm lấy nắm ở trong tay.
Ngô Tuệ Vân, đôi mắt bà ấy sưng lên, mấy ngày nay nước mắt dường như đã chảy khô hết, nhưng cũng vẫn sẽ chảy tiếp ra mới. Đứa con gái nuôi được mười mấy năm, còn chưa nâng niu trong lòng bàn tay như của báu, sinh mệnh của cha mẹ cũng đi theo cô ấy rồi.
Bà ấy khẽ lau nước mắt, lấy ra một quyển album từ trong túi: “…… cái này cho ông, giữ lại đi.”
Ánh mắt Quý Hoành Phong thẳng đờ, chậm rãi buông xuống hộp thuốc, đôi tay đặt trên mặt bàn.
“Tôi đã chọn một ít ảnh chụp của con bé, từ lúc mới học được đi đứng, đến…… đến lên cao trung……, ông cầm đi,” Ngô Tuệ Vân xách túi lên đứng dậy, hít một hơi, nói: “…… giữ làm kỷ niệm đi.”
Bà ấy che miệng rời đi.
Kế tiếp chính là cảnh diễn của một mình Tằng Lý.
Đôi tay ông ấy khẩn trương cầm album lại, nhìn bàn tay của bản thân một chút, chùi chùi trên quần áo mình, mới cẩn thận lật một trang ra.
Đột ngột, mặt mày ông ấy cong cong, lật ra từng tấm từng tấm ảnh chụp, ngón tay chậm rãi phất qua, nụ cười cũng dần dần treo trên môi, trong miệng lẩm bẩm: “……năm xx, 3 tuổi, phải, 3 tuổi……năm xx, à, 7 tuổi lớn lên cao, lớn lên đẹp lắm.”
Trong đôi mắt ông ấy nước mắt dần dần tích tụ, nỗi bi thương lan tràn trên mặt, thẩm thấu trong mỗi một lằn nếp nhăn của ông ấy.
Ông ấy thở dài, lật album, trong cổ họng phát ra tiếng “ha ha” cực kỳ bi ai, nước mắt tựa như làm nhòa đi tầm mắt. Ông ấy ra sức lau mặt, bàn tay úp lên mặt, khóc than không chút tiếng động một hồi lâu, lại chùi mặt, tiếp tục cố gắng, kiên trì banh mắt, nhìn con gái cho rõ……
……
Tiểu Viên nước mắt đẫm đầy mặt lúc nào không hay, cô mãi mãi cũng sẽ nhớ kỹ cảnh diễn này.