Tổ điều tra hình sự thành phố Tân tiến hành sắp xếp tình tiết vụ án lại một lần nữa.
Lão Chu đội trưởng cùng mấy cậu trai dưới quyền, tính luôn cả pháp y pháp chứng cùng mở cuộc họp, cố vấn là thám tử Hoắc ở kế bên dự thính.
Nguyên nhân chết của Dương Nghị là mất máu quá nhiều, tay chân đều có dấu vết trói buộc, thi thể bị bỏ ở một khúc công trường hẻo lánh. Đêm xảy ra án, trời mưa lớn, dấu vết hiện trường đều bị phá hỏng, huống chi đây là công trường xây dựng, người lui tới tương đối phức tạp, chẳng có dấu chân nào có thể dùng để thu thập bằng chứng. Phán đoán từ vết hoen tử thi (*) thì thời gian tử vong là vào khoảng 9 giờ tối, hiện trường đầu tiên của vụ án là ở nhà Dương Nghị.
(*) Vết hoen tử thi (尸斑, tiếng anh là Livor mortis) là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. Hồ máu tử thi bắt đầu sau 20 phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ. Sắc tím trên da đạt mức cực đại trong khoảng 6 đến 12 giờ đồng hồ. Màu da đỏ đậm đến mức nào là tùy thuộc vào mức độ giảm sút hemoglobin trong máu. Sự đổi màu da không diễn ra tại các vùng cơ thể tiếp xúc với mặt phẳng hoặc đồ vật khác, bởi tại các vùng đó mao mạch bị nén. Khi xác phân hủy, máu thấm qua thành mạch máu và gây biến màu các mô. Đây là nguyên nhân màu sẫm trên da được cố định. (theo wikipedia)
Thời gian tử vong là một tuần sau khi hắn ra tù, suy đoán theo đó, chín nữ sinh bị hắn xâm hại năm năm trước cùng với người nhà của họ đều có hiềm nghi.
Qua kiểm tra sàng lọc của cảnh sát, chín nữ sinh này sau khi xảy ra chuyện, có vài người trong số đó đã lần lượt rời khỏi thành phố Tân. Có người chuyển qua thành phố khác; có người ra nước ngoài; có một người đã qua đời. Những người khác đều có bằng chứng ngoại phạm, trừ một người, là Mạnh Tiểu Chu.
Cô nói đêm đó cô ở nhà một mình, đầu ngõ chỗ cô ở có CCTV (*), nhưng đã hỏng, cũng chẳng có người nào làm chứng cho cô.
(*) CCTV: camera quan sát.
Mạnh Tiểu Chu là người có động cơ nhất trong số chín nữ sinh. Là cô báo cáo Dương Nghị, cô cũng đã chịu thiệt hại lớn nhất, có thể nói là nhà tan cửa nát.
Nhưng cô cũng là người không có khả năng gây án nhất. Tuy rằng không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng hai chân cô tàn tật, hành động không tiện, nơi ở cách chỗ Dương Nghị một giờ đi xe, công trường vứt xác lại cách nhà cô hai giờ đi xe. Chưa kể, Dương Nghị là người đàn ông vạm vỡ cao gần một mét tám, nhìn từ điều kiện thể chất và vị trí địa lý thì cô hoàn toàn không có khả năng là hung thủ.
Pháp y tiến hành kiểm tra lại, phát hiện chỗ cổ của Dương Nghị có chấn thương do điện gây ra. Vì nằm trùng lên vết hoen tử thi, nên khi khám nghiệm tử thi lần đầu cũng không phát hiện được.
Phát hiện mới này liệu có là manh mối mới hay không, mọi người đều dồn ánh mắt hướng về phía thám tử Hoắc ở kế bên nhàn nhã uống trà suốt từ hồi đầu.
Lúc này, thám tử Hoắc phát biểu quan điểm của bản thân, tiến hành lập hồ sơ định hình tội phạm (*) một lượt đối với người hiềm nghi:
(*) lập hồ sơ định hình tội phạm (offender profiling): Hồ sơ định hình tội phạm là một công cụ nghiên cứu hành vi và điều tra giúp các nhà điều tra mô tả khái quát về đối tượng phạm tội chưa xác định. (Thiết lập hồ sơ tâm lý không giống với hồ sơ hành vi tội phạm, không nên nhầm lẫn chúng với nhau.) Hồ sơ tội phạm còn được gọi là hồ sơ hình sự, hồ sơ nhân cách tội phạm, hồ sơ hành vi hoặc phân tích điều tra tội phạm. Các chương trình truyền hình như Law & Order: Criminal Intent, Profiler trong những năm 1990, phim điện ảnh The Silence of the Lambs năm 1991 và phim truyền hình Criminal Minds năm 2005 đến nay đã đặt ra nhiều tên khác nhau có cái mà FBI gọi là “phân tích điều tra tội phạm”. Trong tội phạm học hiện đại, định hình tội phạm được coi là “làn sóng thứ ba” của khoa học điều tra: “làn sóng thứ nhất” là nghiên cứu các manh mối,do Scotland Yard đi tiên phong từ thế kỷ 19; “làn sóng thứ hai” là nghiên cứu bản thân hành động phạm pháp đó (về tần suất,…); và “làn sóng thứ ba” là nghiên cứu về tâm lý bất thường của kẻ phạm tội. (theo criminal-minds.fandom.com)
“Cách thức gây án rõ ràng mang tâm lý báo thù sâu đậm, hung thủ chắc chắn không tránh khỏi liên quan với chuyện năm năm trước, hơn nữa còn là nữ giới.”
“Nếu hung thủ là nam giới thì cho Dương Nghị mấy nhát là được, sẽ không mang ý nghi thức như vậy, phải cắt đứt bộ phận sinh dục của hắn……” Cố vấn Hoắc thoáng làm động tác hướng xuống mô phỏng: “Khiến hắn sống sờ sờ mà đổ máu đến chết, ui……” Mặt mày anh ta thoáng nhăn nhúm.
Vẻ mặt của toàn bộ đàn ông có mặt ở đây cũng hơi ‘nhăn nhúm’ đồng cảm như bản thân mình cũng bị, ngoại trừ pháp y và pháp chứng là hai quý cô thoáng bĩu môi.
Đội trưởng Chu hơi đằng hắng: “Cho nên anh vẫn nghi ngờ Mạnh Tiểu Chu à?”
Một vị cảnh sát nói: “Cái này không có khả năng, cho dù có chấn thương do điện giật, một người tàn tật như cô ấy làm thế nào có thể giết chết người đàn ông khổ người gấp đôi cô ấy, còn kéo tới chỗ khác bỏ xác.”
Pháp y nói: “Tôi đã xem báo cáo điều trị của Mạnh Tiểu Chu, cũng hỏi qua tình hình của cô ấy với bác sĩ tiếp nhận điều trị. Hai năm rưỡi trước cô ấy đã làm phẫu thuật, có thể nói là thành công, nhưng cô ấy vẫn không đi đứng được.”
Vẻ mặt mọi người biểu lộ kinh ngạc.
Pháp y tiếp tục nói, giải thích: “Bác sĩ phân tích có thể là nguyên nhân tâm lý, hoặc là nguyên nhân sinh lý không xác định, nên cô ấy vẫn không đi đứng được. Mẹ cô ấy cũng vì muốn dành tiền chuẩn bị làm phẫu thuật lần hai cho cô ấy, làm việc quá sức mà chết.”
Cố vấn Hoắc hơi nhướng mày: “Thật sự là đi không được?”
“Phải, chúng tôi đã điều tra qua hàng xóm, đồng nghiệp xung quanh cô ấy,” Một vị cảnh sát lật ghi chép: “Trong hai năm rưỡi gần nhất, cô ấy đều ngồi xe lăn mà sống, mỗi ngày đều như vậy.”
Đội trưởng Chu nhíu mày, nói: “Có đi trung tâm phục hồi của bệnh viện hỏi qua chưa?”
“Cũng có, sau cuộc phẫu thuật, mỗi tuần cô ấy đều phải đi. Khoảng một năm trước, sau khi mẹ cô ấy chết thì cô ấy không đi nữa, chắc là đã từ bỏ rồi.”
“Tôi có một ý tưởng táo bạo……” Cố vấn Hoắc khẽ híp mắt, lại hơi nhướng mày.
Đội trưởng Chu và anh ta thoáng trao đổi ánh nhìn mơ hồ.
Họp xong, trông như có đầu mối mới, lại tựa như không có. Điều tra một vòng, lại không thể thật sự loại bỏ hiềm nghi Mạnh Tiểu Chu. Đội trưởng Chu ra lệnh, nhìn chằm chằm không rời Mạnh Tiểu Chu suốt 24 giờ.
Mặt khác, điều tra lại những nữ sinh khác liên quan trong vụ án năm năm trước, mở rộng phạm vi, điều tra thêm quan hệ xã hội của các cô ấy.
Cảnh sát thay phiên đổi gác nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Chu một tuần, thấy cô buổi sáng 8 giờ đẩy xe lăn đi làm ở thư viện tiểu khu gần nhà; 12 giờ nghỉ ngơi ăn trưa, cô ăn đồ ăn đựng trong cà-mèn tự mang theo, tiếp đó đóng cửa nghỉ ngơi; 15h mở cửa; 17 giờ cô tan tầm, sẵn tiện đi siêu thị bán đồ thiết yếu hàng ngày (*) mua đồ ăn, về nhà, sau đó thì không ra khỏi cửa.
(*) nguyên gốc là 生活超市 (Lifestyle market), mình không tìm thấy định nghĩa chính xác, nhưng có thể hình dung là cửa hàng tiện lợi/siêu thị quy mô nhỏ thường nằm trong khu vực toà nhà văn phòng, chung cư, trung tâm mua sắm như Family mart, GS25, 7-Eleven…
Thật trạch (*), gặp phải hàng xóm thì sẽ nói chuyện vài câu. Cũng có hàng xóm hoặc là bạn bè tới nhà chơi, nhưng cô rất ít khi chủ động ghé nhà họ.
(*) ý chỉ những người ở trong nhà suốt, hiếm ra khỏi cửa.
Bọn họ theo dõi cả tuần, chẳng phát hiện được bất kỳ sơ hở nào.
Trong đó có một lần trên đường cô về nhà, có người giao đồ ăn lái xe quá nhanh làm cô bị kéo ngã, cả người lẫn xe lăn đều lật nghiêng trên mặt đất.
Cô giãy giụa thật lâu vẫn không dậy được, chân cũng va trầy một mảng. Vẫn là chủ tiệm cửa hàng tiện lợi bên cạnh ra tới, với cả người qua đường tốt bụng giúp cô.
Đội trưởng Chu và cố vấn Hoắc xem đoạn video do cảnh sát theo dõi Mạnh Tiểu Chu quay lại, không nói gì thật lâu.
Đội trưởng Chu thở dài: “Hoặc cô ấy là một vị diễn viên có thể lấy giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc, bằng không thì chính là thật sự không thể đi được……”
Quan hệ xã hội của những người khác cũng không có chỗ nào khả nghi.
Điều tra vụ án Dương Nghị lại tiến vào ngõ cụt một lần nữa.
Cảnh sát đành phải huỷ bỏ hành động theo dõi đối với Mạnh Tiểu Chu.
Chính vào lúc này, xuất hiện thi thể thứ hai.
Người bị hại là Từ Cường, là một bảo vệ tiểu khu. Cách thức gây án tương tự, tay chân có dấu vết trói buộc, cắt đứt đặc thù của nam giới, mất máu dẫn đến tử vong.
Từ Cường trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, bình thường quan hệ với người khác rất tốt. Cảnh sát điều tra sâu thêm mới biết được hắn ta đã từng có tranh chấp với một vị phụ huynh trong tiểu khu.
Dưới sự dò hỏi của cảnh sát, người phụ huynh kia nói thẳng. Có một hôm, đứa con trai học lớp lá nhà trẻ về nhà nói lại với bố, chú bảo vệ sờ ciu nhỏ của bé, còn muốn bé ăn của chú ấy……
Phụ huynh tới tận nhà đập Từ Cường một trận, nhưng cũng không dám làm ầm lên.
Cảnh sát điều tra kỹ hơn, phát hiện chuyện này không chỉ một lần, trên thực tế, có vài cậu bé cũng bị Từ Cường dâm ô.
Không có người tố giác hắn, nhưng hắn đã bị kết án.
Hai vụ án gây chấn động không nhỏ trong xã hội, độ thảo luận ở trên mạng cũng rất cao. Đội trưởng Chu trên phải ứng đối chất vấn của lãnh đạo, dưới phải ứng phó với phỏng vấn ùn ùn không dứt của phương tiện truyền thông, quả thực sứt đầu mẻ trán. Anh ta đành phải gây áp lực với lính dưới quyền, cùng với xin cố vấn Hoắc giúp đỡ.
Thám tử Hoắc mang hai vụ án ra tiến hành so sánh, ngoài cách thức gây án như nhau, vẫn có vài chỗ khác nhau.
Trên người Dương Nghị có chấn thương do điện giật.
Từ Cường không có.
Pháp chứng phát hiện một ít dấu vữa xi măng từ sau lưng quần áo Từ Cường.
Quần áo đồ đạc của Dương Nghị thì không có.
Cùng ngày Từ Cường bị giết hại, có một chỗ trong tiểu khu đang sửa chữa, cũng có khả năng vô ý tiếp xúc với xi măng của chỗ thi công, chỉ là vị trị dính phải có chút kỳ quặc.
Với lại Mạnh Tiểu Chu cũng có liên quan với vụ án của Từ Cường.
Mạnh Tiểu Chu làm việc ở thư viện ngay trong tiểu khu này.
Đội hình sự đã điều tra qua địa hình, Hoắc Bích Quân cũng đi. Thư viện trong khu dân cư này chia thành khu người lớn và khu thiếu nhi. Khu thiếu nhi có rất nhiều sách ảnh, có vài đứa trẻ hễ khi tan học liền theo phụ huynh đi thư viện đọc sách. Thư viện cũng sẽ tổ chức hoạt động đọc sách định kỳ, mời những đứa trẻ sống vòng trong khu tham gia.
Hoắc Bích Quân nhìn thấy mấy tấm ảnh ở khu đặc biệt của thư viện, Mạnh Tiểu Chu đọc sách, phía dưới là một đám trẻ vây quanh. Anh ta quan sát kĩ càng, những đứa bé trai mà Từ Cường dâm ô đều xuất hiện trong ảnh chụp.
Trong lòng anh ta đã có suy đoán, nhưng chính anh ta cũng không chứng minh được. Vì vậy bèn tìm tới con trai anh ta, nhờ con trai anh ta đi lôi kéo làm quen với những đứa bé đó, hy vọng có thể có được một ít đầu mối mới từ miệng những đứa trẻ.
Ở ngoài đời, Hoắc Bích Quân cũng tìm con anh ta tới diễn, ‘đồng lòng ra trận’ (*), cũng không cần đi tìm ngôi sao nhí khác.
(*) chỗ này là ‘ra trận phụ tử binh’, nguyên gốc là 上阵父子兵, một tục ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là ra trận nghe lệnh, đoàn kết nhất trí như làm con phải nghe theo hết lời bố. Ở đây bao gồm cả hai nghĩa, ‘nghe lời bố’ và ‘ra trận nghe lệnh’.
Con trai của Hoắc Bích Quân và Hà Thần Ảnh là Hoắc Đắc năm nay chín tuổi, mặt mày lớn lên hết sức giống Hoắc Bích Quân, môi đỏ răng trắng vô cùng đáng yêu.
Trang phục diễn là một bộ âu phục nhỏ, cổ áo thắt một nơ bướm nhỏ, các nhân viên công tác nữ trong đoàn phim đều thấy đáng yêu không chịu được.
Hà Thần Ảnh cười khanh khách, sờ soạng đầu của nhóc, nhóc ‘ai’ một tiếng: “Ngài đừng sờ đầu con hoài, con là đàn ông! Không phải con nít nữa!”
Hà Thần Ảnh: “……”
Những người đứng xem nhịn không được phụt cười thành tiếng.
Hoắc Đắc khi còn rất nhỏ đã bắt đầu quay chụp quảng cáo, cũng không xa lạ với ống kính.
Hoắc Bích Quân huýt sáo về hướng nhóc: “Con trai, lại đây, bố giảng diễn cho con nhé?”
Hoắc Đắc đi qua: “Hầy, con chỉ có vài câu lời thoại, còn cần giảng ư?”
Hoắc Bích Quân ôm chầm cổ nhóc: “Vị thế gì đó vẫn phải giảng giải một chút chứ? Hầy, trước mắt bàn dân thiên hạ thế này, cho bố con mặt mũi một chút đi.”
Hoắc Đắc ra vẻ miễn cưỡng: “Được thôi, vậy cho ngài một chút mặt mũi, ngài có thể nói ngắn gọn đừng dài dòng nhé!”
Hoắc Bích Quân dở khóc dở cười: “Con cái thằng nhóc này……”
Cả đoàn phim đều cảm nhận được đôi bố con này quá đáng yêu, nhìn bọn họ cười.
Tiểu Viên cũng nhếch môi cười cười, cô nghiêng đầu nhìn qua Hà Thần Ảnh.
Hà Thần Ảnh miệng nhoẻn cười, nhìn bọn họ, nét mặt kia ấm áp cùng dịu dàng sâu sắc.
Rất yêu thương.
Tiểu Viên cũng cảm nhận được.
Cô thoáng chớp mắt, nhìn Hà Thần Ảnh, dường như có suy tư.
Hà Thần Ảnh cũng là một người mẹ.
Hoắc Đắc có một cặp bố mẹ là ảnh đế ảnh hậu như vậy, nhóc gần như là lớn lên trong tầm mắt khán giả mê phim ảnh cả nước. Khi còn nhỏ, trái tim không tốt, đã làm phẫu thuật, bố mẹ cũng vô cùng yêu thương và bảo vệ nhóc. Cho dù sau đó hai người chia tay, cũng không hề tạo thành ảnh hưởng không tốt gì với con cái. Hiện tại nhóc khỏe mạnh vui vẻ, thậm chí còn là đứa nhóc có hơi ‘ngoài lạnh trong nóng’.
Tiểu Viên nghĩ, cô ấy nhất định đã tốn không ít tâm sức đi?
Hà Thần Ảnh nhận ra ánh mắt của cô, nghiêng đầu lại mỉm cười với cô: “Làm sao vậy?”
“A,” lúc này Tiểu Viên mới ý thức được bản thân nãy giờ cứ mãi nhìn chằm chằm vào người khác, cô ngượng ngùng khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Hà Thần Ảnh khẽ cười, ánh mắt dừng ở tay cô: “Tay thế nào rồi? Đã tốt hơn một chút chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, không ngứa như vậy nữa, cảm ơn thuốc mỡ của ngài,” Tiểu Viên cười cảm kích với cô ấy: “Làm phiền chị quá.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Hà Thần Ảnh đã cảm thấy đôi mắt Hướng Tiểu Viên đẹp một cách đặc biệt, hết sức long lanh xinh xắn. Giờ phút này nhìn qua ánh mắt cô, trong trẻo sáng ngời, trông rất thu hút người khác.
Hà Thần Ảnh nói với cô: “Thật ra thì không phiền toái, trước kia Nhiên Nhiên (nhũ danh của Hoắc Đắc) đến nơi hơi lạnh một chút cũng sẽ bị nẻ da. Lần này tôi cũng sợ nhóc bị, cho nên mang theo tới.”
Không ngờ đều cho cô dùng, Tiểu Viên hơi áy náy.
Hà Thần Ảnh nhìn ra suy nghĩ của cô: “Hiện tại nhóc đã thích ứng rồi, không sao.”
A, thần tượng thật sự dịu dàng quá đi.
Bạn nhỏ Hoắc Đắc diễn xong rất mau. Vừa rồi Tiểu Viên không lại đây, cho nên nhóc không nhìn thấy cô. Sau khi diễn xong thì phát hiện có một chị gái nhỏ thật xinh đẹp đứng bên cạnh mẹ, trông thật quen mắt.
Hà Thần Ảnh cười khẽ, vẫy tay với nhóc: “Lại đây chào hỏi nào.”
Tiểu Viên hơi khom người, vươn tay tới: “Chào em nha?”
Nét mặt Hoắc Đắc trông nghiêm túc: “Chào chị Lăng Dao.”
Hà Thần Ảnh ở kế bên cười sửa lại cho đúng: “Lăng Dao cái gì, đây là chị Tiểu Viên.”
Khi nhóc bắt tay với Tiểu Viên thì mặt đã đỏ bừng, dáng vẻ người lớn cố nén thẹn thùng giả vờ bình tĩnh: “Chị cắt tóc à?”
“Ừ, nhân vật yêu cầu.” Tiểu Viên cười nói.
Bạn nhỏ Hoắc Đắc rất nghiêm túc, mong muốn tiếp nối chủ đề này: “Bố em không cho em xem kịch bản, nhưng em đoán nhân vật này rất thích hợp với chị, sẽ tạo đột phá.”
Tiểu Viên khẽ mỉm cười, cũng rất nghiêm túc: “Chị cũng cảm thấy vậy!”
Mặt bạn nhỏ Hoắc Đắc càng đỏ hơn: “Em đã học được bài thơ kia có tên của chị.”
Tiểu Viên khen nhóc: “Giỏi quá.”
Hà Thần Ảnh ở kế bên cười: “Không chỉ thuộc thôi, còn biết viết chính tả, mỗi lần luyện thư pháp còn muốn lấy ra viết ra từng chữ một đấy.”
Tiểu Viên phối hợp “Oa” một tiếng, sờ sờ đầu của nhóc: “Chị vinh hạnh quá!”
Bạn nhỏ Hoắc Đắc bị mẹ thoáng vạch trần, bị Tiểu Viên sờ đầu, ngẩng đầu lại nhìn thấy cô cười với nhóc, thật sự không nhịn được gào một tiếng: “Mẹ!”
Nhóc bỏ chạy.
Hà Thần Ảnh cười không ngừng được. Dù cô ấy không lên hình, nhưng cũng có sức hấp dẫn tự động thu hút ăn ảnh, ánh mắt những người chung quanh không kiềm được dõi theo cô ấy, tập trung trên người cô ấy.
Tiểu Viên rất thích bầu không khí mẹ con gần gũi giữa cô ấy và Hoắc Đắc, thật ấm áp.
Bản thân cô chưa từng có được, thế nhưng có thể nhìn thấy trên đời này vẫn có cảm xúc ràng buộc như vậy cũng thật tốt, đặc biệt là gặp được ở thần tượng của cô.
Cô cong môi, một chút ánh sáng tan ra trong đôi mắt, ngắm nhìn Hà Thần Ảnh, cảm thấy cô ấy vô cùng tốt đẹp.
Hà Thần Ảnh gặp phải ánh mắt của Tiểu Viên, bất chợt ngẩn ra.
– ——–