Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Từ Mộc Dịch vọt đi, khóe mắt của hai vị quý bà thậm chí cũng chẳng nâng một chút, tiếp tục dán mắt nhìn TV lớn.

“Nam ấy, bất kể cái tuổi nào, đều không được.” Lữ Việt châm trà vào tách nhỏ của mình.

Chu Ngạc Hoa đã cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ tán đồng.

Lúc này, phòng khách đã có di động vang lên.

Lữ Việt cầm lên tới, kéo xa ra tầm mắt thấy rõ được người gọi tới, đã lập tức cười nở hoa, nếp nhăn đều giãn mở ra rồi, khi nói chuyện điện thoại cũng là: “…… được được được, ngày mai đúng không? Bà ngoại làm cánh gà rim Coca cháu thích ăn cho cháu, đều cho cháu ăn hết, có được không?”

“Ừ ừ ừ, ha ha ha, bài tập hè làm xong rồi? Được được được, bà ngoại lại mua cái bánh ga-tô dâu tây cho cháu.”

Sau khi cúp máy rồi, Lữ Việt còn đang cười tủm tỉm.

Chu Ngạc Hoa liếc một cái qua khóe mắt: “Được rồi được rồi, biết cô có đứa cháu ngoại rồi, đừng cười nữa, nếp nhăn lòi ra hết cả rồi!”

Lữ Việt mang kính viễn thị, nhìn ảnh chụp của cháu ngoại bà: “Hiện tại trông thật cao rồi, khi còn nhỏ còn béo ú nu, mặt kia tựa như bánh bao trắng lớn vậy, à, thật muốn cắn một miếng!”

“Ai, mẹ của bé còn đi cho con bé cái nhũ danh kêu kẹo bông gòn ấy, ha ha ha ha ha, cho cô xem thử……” Lữ Việt đưa điện thoại di động cho Chu Ngạc Hoa, người kia là một vẻ mặt “Cô thấy tôi giống cảm thấy hứng thú à?”, rồi liếc trắng mắt một cái.

“Đừng ghen ghét à, tôi biết cô không có cháu ngoại, hay là tôi bảo bé kẹo bông gòn nhà tôi nhận cô làm bà ngoại nuôi,” Lữ Việt nhướng nhướng mày về phía Chu Ngạc Hoa.

“Cô trông tôi giống người rất muốn làm bà ngoại? Tôi phiền nhất là trẻ con,” Chu Ngạc Hoa nói thì nói, khóe mắt rất thành thật mà quét về phía màn hình di động rồi: “Tấm này là bao lớn? Sáu tháng?”

“Bốn tháng, từ nhỏ đã nung núc thịt, cô xem hiện tại bảy tuổi rồi, năm nhất tiểu học, gương mặt này vẫn là chẳng đổi nhỉ?”

“Ha ha ha, này khuôn mặt tròn nhỏ (*) này……” Chu Ngạc Hoa thu về lại nụ cười vô thức lộ ra vừa rồi, hơi đằng hắng, thoáng nâng cằm, ngoài lạnh trong nóng mà nói: “Lời vừa rồi cô nói sao đấy? Sao mà cô biết tôi không có khả năng có cháu ngoại rồi?”

(*) Chữ tròn (圆) đọc đồng âm với Viên (园) (như chú thích rõ hơn ở chương 107). Nên khi Chu Ngạc Hoa nhắc tới tròn nhỏ (小圆) thì nhớ tới Tiểu Viên (小园).

“Cô hòa thuận với con gái cô rồi?” Lữ Việt lật ảnh chụp, nhàn nhã mà hỏi.

Chu Ngạc Hoa lập tức không trả lời được.

“Không phải cô cũng chỉ có một đứa cháu ngoại? Quan hệ của cô với cậu ta tàm tạm đi?”

Khóe môi Chu Ngạc Hoa hơi hơi giật giật.

Lữ Việt cười ha ha, hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?”

Chu Ngạc Hoa hơi trợn trắng mắt, rồi dựa về sofa, một bộ dáng đến lười nói chuyện với người kia rồi.

“Thật đúng là đã bị tôi nói trúng? Nhiều năm như vậy, quan hệ cũng chưa có chuyển biến tốt đẹp à?”

Người hiểu rõ bạn nhất có khi không phải bạn bè, còn có thể là kẻ thù một mất một còn nhiều năm. Lữ Việt liếc người kia một cái, giọng điệu ý vẻ sâu xa: “Cô chớ đừng thật sự tuổi già cô đơn đấy, quá đáng thương.”

“Tuổi già cô đơn có đáng sợ gì?” Chu Ngạc Hoa cười giễu một cái: “Khi đến trần như nhộng, chết đi không chút vướng bận, con người mà không phải chính là như vậy?”

“Chẳng có tôi can dự vào cuộc sống của con bé, con bé sống được càng tốt.” Chu Ngạc Hoa thoáng cụp mi.

Bên cạnh cũng có người ở cùng con bé, hẳn là sẽ càng ngày càng tốt. Nếu hai đứa bằng lòng, nói không chừng bản thân còn thật sự có thể có đứa cháu ngoại, có điều đến lúc đó bản thân cũng đã sớm chết rồi đi.

Bà thoáng cong môi kiểu tự giễu, tiếp theo thì thật sự cười rộ lên: “Bà già này, cô lo tốt cho mình là được rồi, đừng quá quan tâm tôi!”

“…… Ha ha ha, tôi quan tâm cô? Cô cái độ tuổi này rồi còn tự luyến như vậy!”

“Cảm ơn nha, tôi còn nhỏ hơn so với cô, trông lại trẻ tuổi hơn cô nhiều nữa.”

“A, quả nhiên cô chỉ để ý gương mặt kia của cô! Tính xấu không đổi!”

Tiểu Viên nhận được điện thoại của Trần Vân Tú, hỏi cô suy xét kịch bản được thế nào rồi.

Cô nói còn đang xem xét, ý kiến của Nguyễn Thanh là kịch bản không tồi, nhận hay không thì tùy cô. Nếu mà muốn nhận, thì chị ấy liền đi bàn bạc.

Trần Vân Tú nói thẳng thắn: “Tên bộ phim này á, có thể khúc sau còn phải sửa chữa, hôm nay cô có thời gian chứ? Chúng ta cùng nhau đi ăn, tôi nói rõ ràng một chút về kịch bản với cô?”

Kịch bản là một đôi tình nhân cùng giới tính chênh lệch tuổi tác rất lớn, Trần Vân Tú hướng cô vào diễn nhân vật nhỏ tuổi Lâm Lật, còn nói ngoại trừ cô thì không nghĩ ra trong giới còn có diễn viên nữ trẻ nào có thể diễn được.

“Vậy Thẩm Chuế do ai diễn ạ?”

Tiểu Viên nghĩ thầm ông ta vẫn sẽ không muốn vợ trước của ông ta diễn cái nhân vật lớn tuổi (còn lại) chứ?

“Ha ha, đương nhiên là Thần Ảnh rồi, chả có ai càng thích hợp hơn cô ấy nữa.”

Tiểu Viên thoáng nghĩ lại cũng phải, chị Thần Ảnh cũng là người Đồng Hoa, quan hệ lại không cạn với Trần Vân Tú, hiển nhiên chị ấy cũng sẽ tham gia rồi. Có điều không riêng gì mình, Hà Thần Ảnh cũng chưa từng diễn nhân vật tương tự.

“Thế chị Thần Ảnh đồng ý rồi sao?” Tiểu Viên hỏi.

Trần Vân Tú: “Cô ấy còn đang suy xét, cũng muốn nhìn xem nữ chính khác là ai, có điều xác suất cao là cô ấy sẽ nhận.”

Nếu như chị Thần Ảnh đã nhận, vậy cô liền yên tâm nhiều hơn. Các cô đã hợp tác qua rất nhiều lần, lại hợp tác đến thì sẽ thuận lợi rất nhiều so với người xa lạ.

Cô lật lịch trình hằng ngày của mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhắn WeChat hỏi trợ lý Cao là hôm nay Vĩ Trang có ở công ty hay không, chờ tới sau khi được lời đáp chắc chắn rồi, lại trả lời Trần Vân Tú.

Trần Vân Tú vốn dĩ muốn hẹn cô ở tiệm ăn bên ngoài, đã bị cô từ chối, nói mình đi Đồng Hoa tìm ông ta.

Sau khi buông điện thoại, Tiểu Viên chọn bộ váy xinh đẹp thay vào, gọi điện thoại thông báo cho chú Vương, rồi liền ngồi xe đi Đồng Hoa.

Lần trước sau khi xem tin tức rồi, Tiểu Viên mới đi hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà tìm hiểu chút về tập đoàn Đồng Hoa, tập đoàn bốn tập đoàn lớn, nghiệp vụ chủ yếu là bất động sản thương mại, khách sạn cao cấp, du lịch văn hóa, sản xuất phim ảnh, kinh doanh chuỗi rạp hát, đầu tư y tế, đầu tư tác phẩm văn hóa nghệ thuật, vv,… càng xem càng líu lưỡi. Chẳng trách Vĩ Trang bận như vậy, quả thật là người ấy trăm công nghìn việc phân thân xử lý cùng lúc, đâu có thời gian đi chú ý ở hay đi của nghệ sĩ một cái công ty nhánh dưới trướng tập đoàn?

Lần trước cô hỏi chuyện của Từ Mộc Dịch, thật là quá ngây thơ rồi.

Rạng sáng hôm nay người ấy đến thành phố Thân, chưa nghỉ ngơi mà lại trực tiếp tới đi làm, quả thật là quỷ cuồng công việc. Tiểu Viên không có nói với người ấy rằng mình đi tìm người ấy, chuẩn bị cho người ấy một niềm vui bất ngờ.

Công ty phim ảnh Đồng Hoa ở lầu 3, khi cô đến thì Trần Vân Tú đã đang chờ cô rồi. Hai người hàn huyên kịch bản hết một hồi, Trần Vân Tú cười nói: “Tôi mới vừa nói với Thần Ảnh, đang bàn chuyện nhân vật Lâm Lật với cô. Cô ấy nói nếu như là cô diễn thì cô ấy liền diễn.”

Tiểu Viên a một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Như thế thì tôi càng áp lực lớn nữa.”

Trần Vân Tú vỗ tay: “Vậy cứ quyết định như vậy rồi nhé?”

Tiểu Viên nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vâng.”

Trần Vân Tú thở phào một hơi lớn: “Được, vậy sau tôi sẽ tìm Nguyễn Thanh thương lượng lại chi tiết.”.

Truyện đề cử: Nợ Tình

Tiểu Viên đã uyển chuyển từ chối ý tốt mời mình ăn bữa trưa của ông ta, chuồn ra tới. Trợ lý Cao đã đang chờ cô rồi, trực tiếp dẫn cô đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch, đến một mạch tầng cao nhất.

“Người ấy không biết là tôi sắp tới nhỉ?” Tiểu Viên cười hỏi cô ấy.

Trợ lý Cao kiềm chế được độ cong của mỉm cười: “Sếp Vĩ không biết.”

“Hôm nay lịch trình của người ấy đầy kín ư?”

“Buổi chiều cần phải mở họp.” Trợ lý Cao chỉ có thể trả lời thành thật.

Tiểu Viên thoáng nhìn thời gian, đã qua một giờ rồi, xem như là thời gian nghỉ trưa, vậy cũng sẽ không ảnh hưởng công việc của người ấy. Cô vô thức đã tăng nhanh bước chân, đi tới cửa chính văn phòng rồi, thì bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nói với trợ lý Cao: “Alex, cô tới gõ cửa đi.”

Trợ lý Cao bị cô chọc cười, đã làm y theo.

Khi Tiểu Viên đi vào, văn phòng rất lớn, cô thoáng nhìn xung quanh, mới phát hiện Vĩ Trang ngồi ở khu sofa.

Người ấy dựa ở sofa, hơi hơi nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.

Tiểu Viên dần dần chậm lại bước chân, nhỏ giọng đi tới trước mặt người ấy, người ấy cũng chưa có phát hiện.

Là quá mệt mỏi rồi đi

Lúc cô do dự cần rời đi hay không, thì Vĩ Trang đã mở mắt ra rồi, lười nhác mà nhẹ nhàng nâng mắt lên: “Tới rồi?”

“Người biết em sắp tới? A, em tưởng rằng Alex không nói người hay đâu.” Tiểu Viên mím môi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh người kia.

Tầm mắt Vĩ Trang dõi theo cô, duỗi tay qua đến rất tự nhiên, ôm lấy cô qua.

Gương mặt Tiểu Viên hơi nóng, mặt cũng dựa sát vào tới, rồi tay thò qua để vòng lấy eo người phụ nữ kia.

Trong một lúc không nói năng gì, hai người ôm ấp hết một chốc.

“Đã ăn trưa hay chưa?” Vĩ Trang nhẹ giọng hỏi cô.

“Vẫn chưa, buổi sáng em ăn đến muộn, không đói.” Tiểu Viên hỏi người kia: “Còn người?”

Vĩ Trang hơi gật đầu, cô ấy một tay ôm Tiểu Viên, một bàn tay khác thoáng xoa nhè nhẹ thái dương.

Tiểu Viên nhìn người kia: “Có phải người không thoải mái lắm không?”

Người phụ nữ kia đã lộ ra nét mệt mỏi hiếm hoi ở trước mặt cô: “Có hơi mệt.”

Thời tiết nóng, người ấy vừa mới trở về từ California, sai lệch giờ phỏng chừng còn chưa đổi xong, chắc chắn là không quá thoải mái.

Cảm giác đau lòng nồng đậm đánh úp lại, Tiểu Viên cúi người qua, nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt của người kia: “Ở nơi này của người có chỗ nghỉ ngơi hay không? Người đi ngủ một chút?”

Vĩ Trang lại gật gật đầu, cũng chẳng nói được, cũng chưa nói không được, chỉ là tiếp tục ôm cô.

Tiểu Viên có hơi muốn cười, cảm thấy rõ ràng Vĩ Trang mỏi mệt thì tư duy cũng chậm cả rồi, bị người ấy làm thấy đáng yêu, cô nhìn lướt qua một vòng văn phòng: “Em không biết ở đâu, người nói cho em, em đưa người qua đến.”

Cô đã đứng lên, duỗi tay cho người kia.

Vĩ Trang hơi nâng tầm mắt, nhìn lòng bàn tay cô đến mất mấy giây, mới đi dắt lấy.

Vừa đứng lên, chiều cao của hai người chênh lệch rõ ràng.

Tiểu Viên vừa theo bước chân của người kia, vừa rũ mắt nhìn tư thế dắt vào của các cô, nhịn không được vừa muốn cười.

Đi tới mặt sau tủ sách rồi, còn có đường thông, Vĩ Trang đẩy tường một cái, hóa ra có một cánh cửa khuất giấu, vừa tiến vào, là một căn phòng ngủ nghỉ ngơi rộng rãi.

Tủ quần áo lớn màu xám trắng sữa, ghế sofa màu trắng, giường đệm màu tím nhạt, với cả không khí thơm mùi hoa oải hương dễ ngửi.

Mới vừa đi vào, thì Tiểu Viên đã bị kéo vào trong một vòng ôm thơm mềm, giọng nói lành lạnh câu người của người phụ nữ kia đến nơi bên tai cô: “Ngủ cùng tôi một hồi?”

Tiểu Viên nín thở hết vài giây, rồi chậm chạp tìm được tiếng nói của mình: “Được, người ngủ đi, em, em……”

Cô chỉ vào ghế sofa cạnh gường một cái: “Em ở nơi đó cùng người.”

Người phụ nữ kia chẳng nói gì, qua mấy giây sau, đã nâng cằm cô lên, rồi nhìn vào trong mắt cô.

Tiểu Viên bị người kia nhìn đến đỏ mặt, cổ họng thắt lại, nhịn xuống ngượng ngùng, giả đò như không có gì, đối diện với người kia.

Ngón tay của Vĩ Trang xuôi dọc theo cằm của cô, vuốt ve gương mặt của cô, lại nắn lỗ tai của cô, trượt xuống dưới, hơi lướt nhẹ qua cổ của cô.

Cô ngứa đến co rụt lại một cái, từ trước đến nay chiếc cổ là nơi mẫn cảm của cô, mà Vĩ Trang lại rõ ràng hơn hết nữa.

Tiểu Viên có hơi chịu không được, câu lấy chiếc cổ của người ấy, ngẩng mặt lên để đến hôn người ấy.

Cô hôn đến rất nhẹ, nhẹ nhàng mà cọ xát cánh môi mềm mại, hơi lạnh của Vĩ Trang, một tí một ti, từng chút từng chút, hai người dần dần dán chặt.

Ngón tay của người phụ nữ kia trượt đi lên, đã xoa vào trong mái tóc dài của cô, rồi ôm lấy eo cô, môi của hai người không thể tách rời, khó buông khó dứt.

– ——–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK