Tên của loạt phim trinh thám này của Hoắc Bích Quân hết sức đơn giản, anh ta đóng vai một vị thám tử trong phim, cũng họ Hoắc, vì thế liền gọi là 《 Hồ sơ điều tra án của lão Hoắc phần 3 》.
Thám tử Hoắc nhân vật này được sáng tạo ra hoàn toàn căn cứ theo bản chất con người Hoắc Bích Quân.
Đỏm đáng thích đẹp, ưa mặc âu phục, thu hút phụ nữ, có vợ trước, có con nhỏ……
– – thế này thật sự chẳng phải chính anh ta sao?
Vì khiến cho nhân vật thú vị hơn một chút, biên kịch đã thêm rất nhiều khuyết điểm khá “gần gũi bình dân” cho thám tử Hoắc: Hơi háo sắc, thích uống rượu, độc thân quanh năm, âu phục của anh ta thường xuyên nhăn dúm dó, tóc dài quá lố……
Nhưng mà bản thân anh ta cao lớn đẹp trai, da dẻ trắng trẻo, dù lôi thôi lếch thếch thì càng có một vẻ lười biếng và nam tính kiểu tùy ý, các fan phim càng yêu anh ta hơn.
Hoắc Bích Quân là diễn viên khiến muôn vàn nữ giới yêu thích, làm già trẻ lớn bé đều thích mê. Nhưng nói thật thì Tiểu Viên rất vô cảm đối với anh ta.
Trước kia bởi vì liên quan đến Hà Thần Ảnh, nên cô rất dửng dưng với anh ta, cho dù anh ta đóng phim và làm đạo diễn đều rất tốt. Hà Thần Ảnh là thần tượng của cô, lúc trước khi bọn họ ly hôn, nói là tính cách không hợp, con trai đi theo Hà Thần Ảnh, Tiểu Viên theo bản năng liền phản cảm với anh ta.
Về sau, thấy năng lực nghiệp vụ của anh ta thật sự không tồi, Hà Thần Ảnh cũng chẳng tranh chấp ầm ĩ với anh ta. Từ những bức ảnh chụp được thì thấy quan hệ vẫn rất hòa hợp, cũng để ý đến con trai, Tiểu Viên mới từ phản cảm biến thành vô cảm với anh ta.
Chẳng qua, nếu đã cần cùng nhau hợp tác thì phải vứt bỏ cảm giác của cá nhân cô, đặt hết lòng vào kịch bản.
Chi phí đầu tư của mỗi phần loạt phim trinh thám 《 Hoắc 》 này cao, thời gian gọt giũa kịch bản phần sau càng dài hơn phần trước. Liên kết giữa các phần không lớn, có thể nói là câu chuyện độc lập.
Vì để duy trì sức sống của thương hiệu phim này, kịch bản mỗi phần đều có mỗi đặc sắc riêng. Phần đầu tiên thiên về hài kịch giải trí, phần thứ hai thiên về chính kịch mang nét u ám, tới phần thứ ba này thì thiên về hiện thực.
5 năm trước, ở trường trung học phổ thông XX, một chủ nhiệm lớp tên Dương Nghị bị nghi ngờ có liên quan đến việc dâm ô và xâm hại chín nữ sinh. Tội danh được xác thực, bị kết án bỏ tù 5 năm. 5 năm sau, một tuần sau khi ra tù hắn bị mưu sát, chết một cách thê thảm. Tay chân đều có dấu vết trói gô, bị cắt đứt bộ phận sinh dục lúc còn ý thức tỉnh táo, mất máu không ngừng mà chết, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Hoắc Bích Quân sắm vai thám tử Hoắc.
Hướng Tiểu Viên đóng vai một trong chín nữ sinh bị xâm hại, cũng là nữ chính trong phim Mạnh Tiểu Chu. Sau khi bị xâm hại, Mạnh Tiểu Chu liền báo án, cũng tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, vạch trần bộ mặt thật của vị chủ nhiệm lớp mặt người dạ thú.
Dương Nghị còn trẻ, ngoại hình không tồi, ngày thường bình dị gần gũi, hòa hợp với học sinh, rất nhiều nữ sinh thích hắn. Hắn dùng mục đích học bổ túc để tiếp cận với nữ sinh mà hắn nhìn trúng, luôn luôn thực hiện được.
Bọn nữ sinh mến mộ hắn, lại không hiểu việc đời lắm. Sau khi xảy ra chuyện, có vài nữ sinh thậm chí còn chưa ý thức được đây là tấn công tình dục, hơn nữa hắn lời ngon tiếng ngọt, nói thích các cô, chờ thi đậu đại học rồi liền qua lại với các cô,vv… Cho dù trong lòng có ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì cũng không dám nói ra.
Sau khi Mạnh Tiểu Chu chọc thủng, thì một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Trong một thời gian ngắn có những đồn đãi vớ vẩn, trái lại đã làm các nữ sinh bị hại nhận phải nhục nhã và khiển trách càng nhiều hơn. Các phụ huynh không gặp được Dương Nghị, bèn làm ầm ĩ tới gia đình Mạnh Tiểu Chu, mắng cô không biết liêm sỉ, xảy ra loại chuyện này không che giấu kín kẽ, còn kể lể ra khắp nơi…… Một mình cô chơi nổi là được rồi, cớ gì phải kéo tới con gái bọn họ……
Mạnh Tiểu Chu ở trường học cũng chịu phải xa lánh, cô lập, trong nhà bố mẹ bởi vì việc này thường xuyên cãi vã, tinh thần cô đã chịu kích thích rất lớn. Bất hạnh là một lần lại gặp phải tai nạn xe cộ, tổn thương đến thần kinh xương sống, từ đó không cách nào đi lại được……
Cha mẹ ly hôn, gia đình tan vỡ, cô biến thành tàn tật, thi đại học thất bại, không cách nào vào đại học, có thể nói Dương Nghị đã huỷ hoại cả đời của cô.
Sau khi thi thể của Dương Nghị được phát hiện, cô được loại bỏ nghi ngờ ngay từ đầu.
Sau khi bị tai nạn xe cộ, cô vốn không cách nào đi đứng được, suốt ngày ngồi trên xe lăn, tay trói gà không chặt. Mà Dương Nghị cao 1m75, cân nặng vượt quá 75 kg, cô hoàn toàn không thể nào giết chết hắn.
Cảnh sát tra xét một hồi, điều tra gia đình các nữ sinh bị hại khi trước một lượt, không thu hoạch được gì, đành phải lại về tới điểm ban đầu — chỗ Mạnh Tiểu Chu.
Vì diễn Mạnh Tiểu Chu, Tiểu Viên đã cắt tóc ngắn tới xương quai xanh, tóc nhuộm màu đen, gầy đi tầm bảy tám cân (4~5 kgs), còn bày xe lăn ra ngồi luyện tập trước vài ngày.
Bộ phim này không thiếu đầu tư, cho nên điều kiện nơi ở của diễn viên không tệ. Lúc Tiểu Viên không có cảnh quay thì cũng ở khách sạn, ngồi xe lăn tự mình đẩy tới đẩy lui.
Ngồi xe lăn trường kỳ, phạm vi hoạt động rất có hạn, hành động cũng không thuận tiện, hơn nữa cuộc đời gặp phải biến cố lớn này, nên tính cách Mạnh Tiểu Chu vô cùng u ám.
Cảnh Tiểu Viên phải diễn này là cảnh sát lần thứ ba tới tận nhà đối thoại với cô, lần này thám tử Hoắc với vai trò cố vấn cũng cùng tới.
Đây là cảnh chạm trán mở đầu của hai người trong bộ phim này.
Những diễn viên nam mà Tiểu Viên gặp phải trước đây, không phải mới ra mắt thì là xuất thân từ thần tượng phi chính quy. Đây là đối thủ chân chính đích thực đầu tiên, cấp bậc đã đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất.
Hoắc Bích Quân cả người bận âu phục vĩnh viễn chẳng ủi thẳng thớm, kiểu tóc nam chẻ ngôi 4:6 thường thấy, hơi dài, một lớp râu ria lởm chởm mờ mờ, ngồi trên ghế khẽ cười với cô, liền toát ra cảm giác nam tính lưu manh.
“Cô đừng khẩn trương, chúng ta chỉ tâm sự thôi. Vừa rồi tôi nhìn sách của cô, cô đang tự luyện chuẩn bị thi?”
Tiểu Viên hơi mím môi, nhìn đầu gối: “…… Vâng.”
“Thi được mấy môn rồi?”
“…… còn thiếu hai môn.”
“Oa, khá đấy.” Hoắc Bích Quân bật ngón cái: “Muốn thi vào ngành đại học nào?”
“…… khoa học công nghệ Tân.” (bách khoa)
Hoắc Bích Quân nhìn cô gái gầy gò trên xe lăn, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhìn vào cô, cười nói: “Đây là nguyện vọng một hồi cô thi đại học năm đó nhỉ?”
Cô gái trên xe lăn thoáng im lặng không ngẩng đầu lên. Một câu nói này như thể một đôi tay to lớn, hướng đến cái gáy mảnh khảnh của cô ra sức ấn, cô chịu không thấu sức nặng nên hơi cúi xuống: “……”
Hốc mắt Hoắc Bích Quân hơi khẽ co lại, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần thở dài nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt, cũng 5 năm rồi…… thực hiện ước mơ thì lúc nào cũng không muộn.”
Cô gái trẻ vẫn không nói chuyện. Cô im lặng thêm một hồi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoắc Bích Quân.
Ánh mắt Hoắc Bích Quân khẽ ngừng. Vẻ mặt của cô bé thật kỳ lạ, khóe môi khẽ nhếch, mà ánh mắt thoáng ngưng lại, sau đó từ từ nở nụ cười, nói: “Phải đấy.”
Sắc mặt Hoắc Bích Quân khẽ thay đổi.
Tiếng ‘cut’ đã hô lên.
Toàn hiện trường yên tĩnh.
Hoắc Bích Quân ra hiệu mấy cái với tổ quay bên kia. Tổ trưởng tổ quay đã hợp tác với anh ta mấy bộ phim, rất ăn ý với nhau, lập tức ngầm hiểu gật đầu, ra hiệu “OK”.
Hoắc Bích Quân mới cười cười với Tiểu Viên: “Chúng ta lại một lần nữa.”
“Cô đừng khẩn trương, tôi cũng không phải cảnh sát, chúng ta chỉ tâm sự thôi. Vừa rồi tôi nhìn sách của cô, cô đang tự luyện chuẩn bị thi?” Anh ta nói lời thoại một lần nữa, lần này không ngồi ở ghế, mà là đi tới chỗ bàn học ở kia của cô quan sát, thuận tay lật cuốn sách.
Gia đình Mạnh Tiểu Chu vốn khá giả, điều kiện rất không tồi. Sau khi bố mẹ ly hôn, người bố cho cô và mẹ một số tiền rồi đi thành phố khác sống, 5 năm gần đây không còn tin tức. Mẹ cô vốn dĩ làm buôn bán một chút, vì chăm sóc con gái, cũng không buôn bán nổi nữa. Mạnh Tiểu Chu đã làm phẫu thuật một lần, đáng tiếc là thất bại, không thể khôi phục khả năng đi đứng, trong nhà liền càng khó khăn hơn. Người mẹ vì đỡ đần chi phí trong nhà, bèn làm thêm vài công việc. Làm lụng vất vả quá sức, có một ngày đột nhiên ngã xuống đất, rồi không bao giờ đứng lên được nữa.
Sau khi mẹ qua đời, cô sống dựa vào tiền tiết kiệm mẹ để lại cho cô, lấy trợ cấp chi phí sinh hoạt tối thiểu (*) một khoảng thời gian. Nhân viên cộng đồng có lòng tốt, sắp xếp cho cô công việc ở thư viện lân cận tiểu khu, cũng coi như là có một phần thu nhập.
(*) trợ cấp chi phí sinh hoạt tối thiểu: dành cho gia đình có thành viên bị mất sức lao động do ốm đau hoặc khuyết tật. Trợ cấp này dành cho người dân có nhà ở hoặc thu nhập thấp hơn đáng kể so với mức sống tối thiểu của địa phương. (lược dịch theo baidu)
Căn phòng ở cô thuê rất nhỏ, một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là một cái bàn cũ, coi như bàn học. Trong phòng chỉ có một cái ghế.
Hoắc Bích Quân lần này thay đổi cách diễn, vừa nói lời thoại vừa đứng lên đi. Căn phòng nhỏ, anh ta lướt qua bên người cô, mang đến một luồng gió nhỏ trong không khí. Gần như cùng lúc, Tiểu Viên hơi rụt người lại, bả vai không kiềm được run lên một cái.
Qua khóe mắt, Hoắc Bích Quân thoáng nhìn lướt qua, cũng đưa ra phản ứng “Thám tử Hoắc chú ý tới động tác này của cô”.
Cô ra bài diễn thì anh ta liền tiếp.
Trong lòng anh ta thầm khen một câu, khéo lắm!
Mạnh Tiểu Chu từng bị xâm hại, đương nhiên sẽ có chống cự và e sợ theo phản xạ có điều kiện với sự tiếp cận của nam giới.
Cô gái trên xe lăn thấp giọng “Vâng” một tiếng.
“Thi được mấy môn rồi?” thám tử Hoắc làm như thể không có chuyện gì, ung dung hỏi.
“…… còn thiếu hai môn.” Tiếng nói càng nhỏ hơn.
“Oa, khá đấy,” Hoắc Bích Quân nghiêng đầu nhìn cô, cười khen nói: “…… muốn thi vào ngành đại học nào?”
“……” Cô gái cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lần này của cô hoàn toàn khác. Nhờ câu ‘khá đấy’ kia của anh ta khích lệ, cô đã thấy được niềm hy vọng lớn hơn. Nhưng cô lại có chút sợ hãi, cô đã không còn tự tin như hồi đi học năm đó nữa, yếu ớt nói: “…… khoa học công nghệ Tân.”
“Ồ ~”
“Oa.”
Hai cách diễn hoàn toàn khác, có vài nhân viên công tác ở bên ngoài thốt ra tiếng kinh ngạc.
Trong lòng Hoắc Bích Quân cũng kinh ngạc khẽ than thầm, anh ta thoáng nhìn cô gái trên xe lăn thật sâu sắc, buông sách xuống, đi trở lại, ngồi lại ghế dựa lần nữa: “Đây là nguyện vọng một hồi cô thi đại học năm đó nhỉ?”
Đôi mắt cô gái ửng đỏ, khẽ mím môi. Chỗ này trong kịch bản không có lời thoại, lúc diễn lần đầu cô cũng không nói chuyện. Thế mà lúc này Tiểu Viên lại khẽ nuốt nước miếng, như là nuốt xuống thứ gì đó chua xót, sau đó cô khẽ gật đầu.
Đây là một cô bé đáng thương. Thành tích của cô vốn dĩ rất tốt, nếu không phải vì do Dương Nghị, thì cô vốn dĩ có thể thi đậu khoa học công nghệ Tân, trở thành học sinh ngôi trường xuất sắc nằm trong mười thứ hạng đầu trong nước.
Vốn dĩ cô cũng có thể có gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Hễ có điểm làm người ta cảm thông, thì đều sẽ cảm động vì khó khăn lắm cô mới có dũng khí đứng lên một lần nữa, cũng sẽ càng đau lòng vì nỗi đau mà cô từng chịu trong quá khứ.
Hoắc Bích Quân bị diễn xuất Tiểu Viên ảnh hưởng, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
Nhưng ở chỗ này, thám tử Hoắc tuy rằng đồng tình với cô, nhưng chính trực giác nói với anh ta, cái chết của Dương Nghị nhất định có dính dáng tới cô. Với anh ta, cô vẫn là nghi phạm.
Giọng điệu anh ta vẫn mang ý thăm dò: “Như vậy cũng tốt, cũng 5 năm rồi…… thực hiện ước mơ thì lúc nào cũng không muộn.”
Đôi mắt của cô gái càng đỏ hơn, lóng lánh nước mắt, đôi môi khẽ run, lộ ra một chút nét cười.
Người quay phim kéo ống kính lại gần, một nụ cười nho nhỏ này cũng rất có trình tự. Chua xót, nhẹ nhõm, cùng cười mờ mịt, làm người ta trông thấy thổn thức không thôi.
……
Rất rõ ràng, vừa rồi hai người này đang diễn thử cùng đọ diễn.
Sau khi Hoắc Bích Quân làm đạo diễn thì rất thích diễn xuất ngẫu hứng với đối thủ. Anh ta đã làm đạo diễn lại còn là tiền bối đã đoạt giải thưởng diễn xuất, có vài diễn viên đã bị cue (khớp, trật nhịp) ngay lần đầu, rất khó đuổi kịp tiết tấu của anh ta, khổ mà không biết kêu ai.
Những thành viên đội ngũ sản xuất này đã đi theo Hoắc Bích Quân nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy có người gánh được áp lực, đọ diễn có qua có lại với anh ta, chẳng luống cuống chút nào.
Hướng Tiểu Viên gần đây rất nổi, đủ loại đề tài. Trong đoàn phim có rất nhiều người thật sự là fan cô, có người xem chừng, cũng có người tò mò và hóng chuyện.
Cái nghề diễn viên này, vừa ra tay liền biết bản lĩnh nông sâu. Hai cảnh diễn này, gần như toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim đều lại vây xem, xem đến đã ghiền hết sức. Khi kết thúc rất nhiều người đều cho tràng pháo tay, còn có người huýt sáo mấy tiếng.
Hoắc Bích Quân thoáng nhìn cô thật kỹ, môi ngấm ngầm nở nụ cười thâm sâu: “Cô quả thật không tệ.”
Cách diễn Mạnh Tiểu Chu của Hướng Tiểu Viên, trước và sau hai phiên bản hoàn toàn không giống nhau. Anh ta càng nghĩ càng thấy thú vị, quyết định đợi lát nữa bàn bạc cùng phó đạo diễn phiên bản nào tốt.
“Tạm thời nghỉ ngơi một chút.” Anh ta hô một tiếng.
Trợ lý tới nói: “Đạo diễn Hoắc à, cô Hà tới rồi.”
Hoắc Bích Quân nhoẻn cười, mau chóng bước ra ngoài: “Thần Ảnh à.”
Tiểu Viên uống vài ngụm nước gừng ngọt mà Điền Điền pha cho cô, chậm rãi thở ra một hơi, mới cảm thấy tâm tình bình tĩnh một chút.
Thật ra vừa rồi trong toàn bộ quá trình, trạng thái tinh thần của cô rất căng thẳng, vậy nên khi kết thúc còn chưa bình tĩnh lại được hoàn toàn. Những người chung quanh phản ứng cái gì cũng không chú ý, chỉ uống vài ngụm nước rồi mới trở lại bình thường.
“Chị Tiểu Viên à, khá hơn chút nào chưa?” Em gái Điền Điền nhét một túi chườm nóng cho cô, cúi người xuống quan tâm, hỏi.
“Chị không sao,” Tiểu Viên cười cười với cô bé, vốn định hỏi có phải có người nào tới thăm đoàn phim hay không, cảm giác bầu không khí càng náo nhiệt lên một chút.
Lúc này, Điền Điền thẳng người dậy, tầm nhìn của Tiểu Viên cũng trở nên trống trải, cô trông ra thì thấy được Hà Thần Ảnh đang trò chuyện với Hoắc Bích Quân.
“Cô Hà đã tới một lúc rồi, vẫn luôn xem chị với đạo diễn Hoắc diễn đấy.” Điền Điền ở bên cạnh nói, giọng của cô bé vừa vui vẻ lại hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em đứng ngay bên cạnh chị ấy, hồi hộp muốn chết.”
Lần cuối cùng gặp được Hà Thần Ảnh cách đây hình như cũng hơn hai năm rồi, cảm giác thế này trông như kiểu các cô rất thân quen, nhưng thật ra thì không có. Khi quay 《 Lựa chọn 》 các cô cũng chưa từng trò chuyện riêng, cô cũng chưa xin được chữ ký của Hà Thần Ảnh.
Tiểu Viên khẽ chớp mắt, nhìn Hà Thần Ảnh.
Hồi cô chật vật nhất ấm ức nhất kia, khi ấy Hà Thần Ảnh chủ động nhắc tới cô ở phỏng vấn với giới truyền thông, nói cô rất có khí chất năng lực.
Cô không hề quên câu nói này.
Lúc ấy, câu nói này quả thật đã khuyến khích cô, cổ vũ cô. Bây giờ nhớ tới, trong lòng vẫn còn ấm áp.
Sườn mặt Hà Thần Ảnh ở phim trường hơi tối tựa như đang phát sáng, chỉ đứng ở nơi đó lại có nét trang nhã duyên dáng xuất trần.
Tiểu Viên đứng dậy, đi tới hai bước, cảm thấy bản thân phải đến chào hỏi một chút, nhưng cô lại cảm thấy quấy rầy bọn họ nói chuyện thì không hay, bèn dừng bước chân.
Lúc này, Hà Thần Ảnh nghiêng đầu nhìn qua, khóe miệng cong lên, hai đường bờ môi nhàn nhạt, ánh mắt như một làn sương mù nhẹ nhàng xinh đẹp. Cô ấy hơi gật đầu, cười với Tiểu Viên: “Đã lâu không gặp.”
– ——–