*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Viên đã soạn nháp qua rất nhiều rằng nói với anh trai chuyện của mẹ thế nào, nhưng nhìn thấy mặt thực tế thì cô lại cũng không nói nên lời được gì cả.
Anh trai trông tiều tụy có thể thấy được mắt thường, đôi má vốn dĩ đã ngả trắng bợt của anh ấy càng lộ rõ vẻ xương xẩu, nằm trên giường bệnh, đang ghim truyền dịch bổ sung chất.
Cô căng thẳng, Thái Quyển đờ ra ở trong phòng cũng rất căng thẳng. Sau khi Thái Quyển ra ngoài thì liền vòng tới vòng lui ở hành lang.
Nguyễn Thanh nhìn không nổi, bèn kéo anh ấy lại đây, để anh ấy yên tĩnh chút.
Vẻ đau khổ trên mặt Thái Quyển.
Nguyễn Thanh: “Được rồi, đừng di chuyển nữa, hoảng đến chị choáng đầu, cậu dứt khoát đừng ở chỗ này nữa, đi ngủ đi.”
Trong bệnh viện có phòng cho người nhà theo chăm sóc người bệnh, trang bị bên trong đầy đủ mọi thứ. Bệnh viện cũng có nhà ăn, còn có thể gọi giùm cầm hộ đồ ăn bên ngoài, thuận tiện cho nghỉ ngơi của họ được càng tốt hơn.
“Em nào đâu ngủ được,” Thái Quyển ra sức níu tóc, anh ấy chỉ chỉ cửa: “Còn có này này này……”
Hai người đang lo lắng thì cửa đã mở, rồi Tiểu Viên đi ra với hai mắt ửng đỏ.
Hai người khẽ ngẩn ra, không hẹn mà cùng tiến lên.
Tiểu Viên rũ mắt, nói: “Anh hai không muốn nói chuyện với em……” Anh ấy chỉ hỏi một chút tình huống của mẹ họ, sau đó thì đã bảo cô ra ngoài.
“Ôi……” Nguyễn Thanh thoáng nghẹn lại.
“Có thể anh Chi Thạch vẫn không thể tiếp nhận được dì……” Thái Quyển nói lời an ủi khô khan.
“Ừm, em biết.” Tiểu Viên xoa xoa hốc mắt vẻ mệt mỏi.
Nguyễn Thanh chau mày, lập tức ôm lấy cô rồi đi: “Em đến phòng nghỉ tắm nước nóng một cái, ăn một chút gì, lại ngủ một giấc.”
Thấy Nguyễn Thanh mang Tiểu Viên đi thành công, Thái Quyển mới thở phào nhẹ nhõm, anh ấy không nhịn được hơi đẩy cửa. Ngó một cái từ kẹt cửa, Hướng Chi Thạch thì ngồi nghiêng ở mép giường, cong lưng, lưng kia mỏng manh giống một cây cung sắp gãy.
Anh ấy chưa bao giờ thấy qua Hướng Chi Thạch như vậy.
Mong chờ nhiều năm như vậy của Anh Chi Thạch đột nhiên đã bị ngăn trở cắt đứt không khoan nhượng rồi.
Thái Quyển trái lại hy vọng anh Chi Thạch có thể khóc một chút, hoặc là dốc bầu tâm sự với bọn họ một chút, trút hết ra tới mà không phải gắng gượng như vậy.
Tiểu Viên đã đi tắm nước ấm một cái trong phòng nghỉ, thay bộ quần áo, mí mắt sưng đến độ không mở ra được, cô ngã ra giường ngủ mê mệt hết một chốc, cũng không biết đã mơ màng hết bao lâu, lúc cô tỉnh lại thì màn đêm đã giáng xuống rồi, cô đẩy cửa sổ ra thì vừa thấy, tuyết rơi rồi.
Rất mỏng rất nhẹ, im hơi lặng tiếng.
Cô nhìn hết một hồi, Nguyễn Thanh gõ gõ cửa, bưng vào đến một chén canh măng hầm thịt (*), một làn vị mằn mặn đậm đà nóng hôi hổi xộc tới.
(*) Một món ăn truyền thống nổi tiếng có nguồn gốc từ vùng Huệ Châu phía nam An Huy, Trung Quốc.
“Nào, húp một chén. Dì ở nhà ăn đã hầm rất lâu, thơm lắm, mọi người đều đang ăn.”
“Anh hai rất thích ăn món này……”
“Cũng bưng qua đến cho cậu ấy rồi, đây là phần của em.”
Sau khi đánh trống ngực thoáng chốc thì Tiểu Viên mới đã nhận lấy, chiếc tay lạnh lẽo được đồ sứ trắng nóng hâm hấp thoáng sưởi ấm, vẻ mặt của cô cũng đã ấm một chút.
“Mau ăn đi, lại không ăn thì chị bón em đó!” Nguyễn Thanh cười.
Nước canh hơi trắng sữa đậm đà ngon miệng, Tiểu Viên cũng chậm rãi ăn xong hết cả chén rồi, cơ thể cũng đã ấm áp lên.
“Giỏi quá!” Nguyễn Thanh đã khen cô một tiếng.
Chị Thanh lúc này liền đã coi cô là con nít à?
Tiểu Viên đặt chén xuống, cười cười, đứng dậy đi súc miệng, sau khi ra tới thì nói với chị ấy: “Chị à, chị đi về nhà đi, chị về nhà đi em ở đây.”
Nguyễn Thanh thoáng nhìn đồng hồ đeo tay: “Báo cáo bệnh lý làm ở bên này của Chi Thạch sắp ra tới rồi, chị chờ chút nữa, còn có……”
Nguyễn Thanh thoáng đắn đo: “Lần này sếp Vĩ đã giúp đỡ cho chúng ta rất lớn.”
Hướng Chi Thạch nằm viện, một tầng này của các cô là VIP, ngoài việc có bảo an trông coi riêng biệt, cửa cũng cần phải quét thẻ mới có thể tiến vào, cùng với, từ ngày hôm qua thì bệnh viện đã không tiếp nhận bệnh nhân mới nữa, đã ngăn chặn sự quấy rầy của người không liên quan đến từ bên ngoài với mức độ lớn nhất.
Nhóm chuyên gia đã tới xem Hướng Chi Thạch hai lần, tất cả kiểm tra cũng lấy anh làm đầu, gấp rút tăng tốc.
Hơn nữa Vĩ Trang còn đích thân đi đón Tiểu Viên lại đây.
Vốn dĩ Nguyễn Thanh cảm thấy quan hệ giữa hai người thì cũng không cần khách sáo, nhưng hình như Thái Quyển nói cả hai đã chia tay?
“Emmmmm……” Con người nhỏ bé trong tim Nguyễn Thanh đau đầu mãi, nghệ sĩ cô ấy từng dẫn dắt, vì sao tình cảm đều khiến cho cô ấy khó xử như vậy. Trước kia là Hà Thần Ảnh cùng Hoắc Bích Quân không đánh tiếng cho cô ấy liền công khai, kết hôn chớp nhoáng, sau đó lại ly hôn. Vị mà Tiểu Viên thích này càng khủng bố, ngay cả hỏi đến cô ấy cũng không tiện hỏi han, lần này lại nói chia tay rồi?
Chia tay thật hay là chia tay giả á?
Nhưng dáng vẻ Vĩ Trang cũng không giống như là chia tay mà, chia tay còn săn sóc đối với Tiểu Viên như vậy?
Rốt cuộc là đã chia tay rồi, vẫn là giận dỗi ầm ĩ?
Nếu là cái sau thì cô ấy liền không quản rồi, nếu là cái trước, thì cô ấy cũng hoàn toàn quản không được. Tuy nói Vĩ Trang là tay trùm bỏ vốn sau lưng, nhưng chân chính mời mình lại là Jim, cô ấy thì sẽ không bởi vì một tầng tình hình bên trong này mà dễ dàng từ bỏ Phi Dực.
Hiện tại cái cô ấy lo lắng là chuyện khác.
Nguyễn Thanh đem vụ việc xảy ra trên mạng nói đơn giản một chút cho Tiểu Viên.
Nếu đổi thành một hai năm trước, thì chắc chắn Tiểu Viên sẽ để ý vô cùng, cũng sẽ khổ sở, hiện tại dường như cô chả có cảm giác gì.
“Vị kia nói là hàng xóm của em, em có ấn tượng chứ?” Nguyễn Thanh lại hỏi.
“Hình như có một chút, chẳng qua cũng không nhớ rõ được lắm.” Tiểu Viên nói thẳng thắn.
“Ừ……” Trên mặt Nguyễn Thanh hiện lên vài phần suy nghĩ sâu xa.
Vị chủ bài viết kia bị đám đâm chọt bắt bẻ kích phải, sau đã đăng hai bức ảnh, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Bởi vì không tìm thấy chứng cứ làm giả, ảnh chụp rất đáng tin, lại khớp với lời lúc trước nói, lập tức hướng đi chủ đề ban đầu đã xoay chuyển một cách đáng kể.
Hóa ra “không hiếu thảo, vứt bỏ mẹ ruột không thăm” là bởi vì “thơ ấu đã chịu phải đánh đập ngược đãi?”
Đôi mắt của cư dân mạng cũng là sáng trong, từ bài trí hội trường dần dần suy ra được vị trí cụ thể.
Tiếp theo liền có càng nhiều thanh âm chứng thực:
“Tôi là khu XX thành phố Sơn, té ra Hướng Tiểu Viên là người thành phố Sơn à?”
“Tên gốc cô ấy là Phùng Hiểu Hiểu? Mẹ tên Phùng Mạt? Khi còn nhỏ tôi ở bên kia, hình như có chút ấn tượng. Mẹ cô ấy xinh đẹp vô cùng, nhưng bà ấy lấy cái gã kia thường xuyên uống rượu đánh người, cũng không có việc làm……”
“Chậc, cho nên biết lờ mờ liền nói người khác bất hiếu, mẹ cô ấy coi bộ cũng không được ha, không tốt với con, sau đấy lớn lên chắc chắn lại không thân nha……”
“Vậy mẹ cô ấy là cưới lần hai, Hướng Tiểu Viên cùng mẹ khác cha với anh trai cô ấy?”
“Không phải, là mẹ Tiểu Viên lấy chồng mang theo cô ấy, ông kia chính là cha kế của cô ấy.”
“Không phải ruột thịt của chính mình cũng trút tay xuống được, gã kia thật chẳng ra gì!”
……
Dự cảm Nguyễn Thanh cũng đã trở thành sự thật, càng ngày càng có nhiều sự tham gia của người qua đường cùng tài khoản chứng thực lớn hơn, góc độ nghị luận cũng có biến đổi mới.
“Dù cho mẹ cô ta phần nào sơ sẩy, nhưng cũng không thể chẳng quan tâm hỏi han đối với mẹ ruột nhiều năm như vậy đi? Đúng rồi, không phải ngày hôm qua có người còn đã chụp được Hướng Tiểu Viên ở bệnh viện sao? Có phải mẹ cô ta xảy ra chuyện rồi hay không?”
“Đúng vậy, đâu có cha mẹ không yêu con cái nào? Chắc chắn là mẹ cô ấy có nỗi khổ trong lòng, một người phụ nữ nuôi dạy con trẻ không dễ dàng dường nào, trong nhà vẫn là cần phải có người đàn ông.”
“Hừ, 'trong nhà vẫn là cần phải có người đàn ông', loại tư tưởng này đã đầu độc bao nhiêu phụ nữ, kết quả đàn ông tìm được đã đánh vợ lại đánh con gái, này có dùng cái rắm?”
“Không phải tất cả gia đình kết hôn lần hai đều như vậy, cũng không cần nhạy cảm quá rồi. Ông chồng hiện tại của tôi thì đối xử rất tốt với con gái tôi, sau khi chúng tôi kết hôn cũng đã sinh con trai, một nhà bốn người chúng tôi cũng rất hạnh phúc.”
“Cô hạnh phúc rồi, đó là số cô hên, chậc, tôi chỉ hỏi một câu, anh ta đối với con trai của hai người có giống y như đối với con gái cô không? Bản thân cô cũng 'nước trong một chén thẳng băng' (xử sự công bằng không thiên vị) sao?”
“Bên ngoài thì hèn yếu, dựa vào vợ nuôi, còn đánh vợ với con, chậc, nghe một chút, tập hợp đặc điểm của đàn ông Trung Quốc quá quen thuộc rồi, đàn ông thật rác rưởi!”
“Mẹ cô ta thiếu đàn ông thì không được sao? Tự mình nuôi dạy con gái sống qua ngày không được sao? Cứ phải lại tìm một người? Phục thật sự.”
“Lời này thì tôi không xuôi tai rồi. Mẹ cô ấy ngoài thân phận một người mẹ ra thì vẫn là một người phụ nữ mà, bà ấy tìm hạnh phúc của chính mình cũng chẳng sai gì nha. 'Trong nhà vẫn cần có một người đàn ông' không phải nói chúng tôi thiếu đàn ông thì không được, là cuộc sống đã quá vất vả, vừa phải đi làm lại phải dạy dỗ con cái, có đôi khi mệt mỏi, cũng muốn tìm một bờ vai dựa vào một chút chứ!”
“Lúc con một tuổi thì tôi đã liền ly hôn, tôi chính là sợ bố ghẻ không tốt với con bé, vẫn luôn chẳng có tái hôn, bây giờ con bé lên cao trung rồi. Mẹ cô ấy quá ích kỷ rồi……”
……
Đề tài dần dần phát tán, đã biến thành thảo luận ảnh hưởng của gia đình về kết hôn lần hai với hôn nhân lần đầu, phụ nữ ly hôn có nên tái hôn vì con cái không, ảnh hưởng của bạo lực gia đình đối với con trẻ, vv… hướng xã hội rồi.
Phạm vi khuếch tán càng lớn, thì Tiểu Viên càng không cách nào thoát thân khỏi bảng tìm kiếm hàng đầu.
“Nói em thì có thể, chỉ là em không muốn những người đó nói mẹ em như vậy.” Tiểu Viên nghiêm mặt nói: “Chị Thanh à, chị có biện pháp chứ?”
Nguyễn Thanh: “Ừ, đây chính là vì sao chị muốn đến bàn bạc với em, nếu chúng ta muốn phản hồi, vậy cần phải làm ra được 'thanh minh' hoặc là 'chứng minh'. Tình thế này cần em phải nói ra một chút sự thật, nếu là trả lời đến mức mơ hồ hoặc là lập lờ nước đôi, thì hiệu quả còn không bằng không trả lời.”
Tiểu Viên khép mi: “Anh em không biết nhỉ?”
Nguyễn Thanh lắc lắc đầu, thở dài: “Chị cảm thấy cái này cũng cần thiết phải nói với cậu ấy. Nếu chỉ là đang bàn tán em, lúc như vậy đây thì thôi, nhưng này là đề cập đến chuyện cả nhà em rồi.”
“Hơn nữa, còn có một việc, đã có người đang ép hỏi chủ bài viết kia có biết cớ sao mẹ em lại rối loạn tâm thần ở viện điều dưỡng hay không rồi……”
Đây cũng là vấn đề mà Nguyễn Thanh lo lắng, chưa làm rõ ràng thì cô ấy cũng không dám tùy tiện đưa ra phản hồi. Hơn nữa, cô ấy đoán chừng đây mới là chuyện hai anh em họ kiêng dè nhất.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiểu Viên thoáng căng thẳng, nhìn về phía cô ấy.
Cô ấy vội nói: “Chủ bài viết kia chẳng trả lời, cổ còn xóa hết ảnh chụp đã đăng. Đây là cái cổ đăng sau cùng.”
Tiểu Viên lướt về phía máy tính bảng.
“Tôi đã xóa bỏ ảnh chụp, vừa rồi đã có chút nóng nảy, thật ra cái này thuộc về chuyện nhà của Hướng Tiểu Viên, tôi không nên nói thẳng ra tới như vậy. Vốn dĩ tôi phát hiện bạn học hồi còn nhỏ của mình hiện tại đã biến thành diễn viên lớn thì hưng phấn vô cùng, cô ấy bị người ta bôi xấu, tôi thấy không đáng thay cô ấy, cho nên mới đã nói nhiều như thế. Một câu tôi chỉ muốn nói chính là, cô ấy như vậy cũng là có nội tình, tôi chỉ không nói thêm nữa. Trước khi thoát Weibo tôi muốn nói một câu với bạn học cũ rằng: 'Cậu thật sự rất cừ, khi còn nhỏ tớ đã cảm thấy cậu rất có tài hoa có thiên phú, chúc mừng cậu thực hiện được lý tưởng của chính mình, cậu xứng đáng với hết thảy tất cả tốt đẹp, tớ chúc phúc cậu!' “
Giọng điệu chân thành cảm động, cũng thu hút được không ít cảm xúc từ bình luận.
Tiểu Viên xem đến vành mắt nóng lên, đã dời tầm mắt đi.
“Rất cảm động,” Nguyễn Thanh cũng cảm khái, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng chủ bài đăng nói có nội tình, như vậy liền đã càng kích thích lòng hiếu kỳ cư dân mạng đi khai quật, cho nên cô ấy cũng cần thiết phải biết: “Viên à, bé cưng, chị có thể hỏi một chút rằng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Môi Tiểu Viên thoáng khép mở nhè nhẹ, cô chưa bao giờ chủ động nói tới chuyện hồi nhỏ với người ngoài trừ bác sĩ tâm lý. Mới đầu là chịu đói, sau lại là bị đánh, sau đấy là sợ hãi treo ở đỉnh đầu từng khoảnh khắc, cùng với mặt mày dính máu điên cuồng kia của mẹ tối hôm đó, còn có lời chất vấn từng câu từng câu kia……
Những hình ảnh đó dộng trong đầu cô từng đòn từng đòn, đôi tay cô bất giác bưng lấy đầu, chịu đựng nỗi đau nhức nhối từng đợt từng đợt.
Phải nói với chị Thanh, nếu không hay là dứt khoát cứ đợi người trên mạng đào ra cho rồi! Cô cũng không sợ, hiện tại cô còn sợ cái gì chừ? Nhưng nếu cô tự mình nói ra, thì cổ họng giống như có con dao kê ở nơi đó, chỉ cần vừa động, thì lập tức 'máu tung tóe, họng đặc nghẹt'.
Trước kia cô cũng từng có ham muốn thổ lộ hết, ở trước mặt Vĩ Trang, khi đó chứa chan trong cô đều là tình yêu với người ấy, dễ như trở bàn tay là liền có được xúc động muốn đem tất cả của mình đều chia sẻ cho người ấy. Điều tốt, cái không tốt, đều rất muốn nói với người ấy, muốn đem bản thân mở ra trọn vẹn ở trước mặt người ấy.
Một niềm khổ đau khác giống như thác lũ thoáng trút xuống, kết nối tình cảm cô muốn dựng xây với người ấy đã bị đánh nát rồi.
“Bé Viên à, bé cưng, được rồi được rồi, em không muốn nói thì thôi vậy……” Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ cô đau khổ như vậy thì cũng luống cuống hết.
Một trận tiếng bước chân dồn dập khác chạy qua tới, ngay sau đó là giọng của Thái Quyển đã thu hút sự chú ý của các cô: “Chị Thanh, bé Viên, báo cáo bệnh lý của anh Chi Thạch ra tới rồi!”
Hai người các cô ngồi thẳng lên, ánh mắt vội vàng lao qua đến. Thái Quyển cầm một xấp giấy đã sải bước đi qua tới, đi theo phía sau anh ấy chính là ——
Một nam một nữ.
Nam không quen biết, thân hình thuôn dài, mặt mũi sâu sắc thanh tú, khí chất kiêu ngạo.
Mà đi ở bên cạnh chính là Vĩ Trang.
Tiểu Viên không nghĩ tới Vĩ Trang còn sẽ qua đây, cô bất chợt vọng qua đến.
Người phụ nữ kia cũng đang nhìn cô chăm chú, người ấy đã đổi trang phục nghiêm túc luôn thấy thường ngày, mặc áo len màu nâu nhạt cùng quần tây màu trắng gạo, dưới chân giẫm bước trên loafer (giày lười) đế bằng.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng lặng lẽ nơi con ngươi người ấy dường như lập loé lên, trong không khí đã xảy ra rung động rất nhỏ.