*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm đầu tháng ba, lễ trao giải giải thưởng Kim Tử Kinh của thành phố Cảng được tổ chức long trọng ở nhà hát trung tâm văn hóa thành phố Cảng, đoàn phim 《 Trường dạ 》 đạt được tổng cộng chín mục đề cử, nở mày nở mặt vô cùng.
Đêm đó, thảm đỏ của dàn diễn viên chính 《 Trường dạ 》 cũng là một trong những đoàn phim được cư dân mạng quan tâm nhất, chỉ là Hướng Tiểu Viên được mọi người mong đợi lại vắng mặt. Lâu lắm rồi đạo diễn Hoắc Bích Quân mới đi thảm đỏ cùng vợ trước, tam kim ảnh hậu Hà Thần Ảnh, thu hút vô số cuộn phim (máy ảnh chụp), lập tức leo lên bảng tìm kiếm hàng đầu. Các cư dân mạng sôi nổi hô mãi “sống đủ lâu, thấy đủ chuyện”, thúc giục bọn họ mau nhanh kết hôn lại, ngay cả người chủ trì lễ trao giải cũng đã trêu chọc bọn họ vài câu.
Hai vị người từng trải đây ngồi ở hàng phía trước, để mặc ống kính kéo gần đến quay đặc tả lớn. Hoắc Bích Quân từ trước đến nay không nhỏ nhen soi mói lại khoái thu hút sự chú ý của người khác, kéo mu bàn tay của Hà Thần Ảnh ngồi cạnh qua, đối diện ống kính mà nhẹ nhàng hôn một cái.
Hà Thần Ảnh trái lại, thái độ tự nhiên thoải mái, chỉ thoáng cười.
Người chủ trì hỏi cô ấy liệu có khả năng quay lại hay không đây?
Cô ấy khẽ lắc đầu, cười mà không nói.
Hoắc Bích Quân thoáng nhún vai đành chịu.
Tất cả mọi người cười vui vẻ, không khí vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi 《 Trường dạ 》 giành được hai giải dựng phim tốt nhất, kịch bản tốt nhất thì chính là giải nam phụ tốt nhất của Tằng Lý, ông ấy cũng không có mặt, cho nên là Hoắc Bích Quân lên sân khấu nhận thay ông ấy.
Lúc sau là nữ phụ tốt nhất, là Hà Thần Ảnh lên sân khấu nhận giải thay Hướng Tiểu Viên. Đối với người có thể biết rõ một tí về các cô thì ngược lại không bất ngờ, hai người các cô xem như sư tỷ muội, lại đã từng hợp tác hai lần.
Hà Thần Ảnh đã nói cảm nghĩ thay Hướng Tiểu Viên, cuối cùng nói: “Làm sư tỷ và bạn bè, chị cảm thấy tự hào vì em, đồng thời cũng mong đợi càng nhiều tác phẩm của em hơn.”
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều đã bị cảm động đến. Mùa trao giải vốn dĩ hẳn là thời khắc tỏa sáng của Hướng Tiểu Viên, nhưng tính kỹ tới thì, cô đã có tầm khoảng bốn tháng chẳng xuất hiện trong tầm mắt đại chúng. Không ít người đáng tiếc thay cô, fan phim thì càng đau lòng cùng lo lắng cho cô, đau lòng với suy sụp cùng bất hạnh cô gặp phải, lo lắng cô ngã một cái chẳng gượng dậy nổi, không đóng phim nữa từ đây lặng lẽ rời khỏi giới giải trí.
Tối hôm đó, mấy cái đề tài về giải Kim Tử Kinh đều đã lên bảng xếp hạng tìm kiếm, Hướng Tiểu Viên chẳng tham dự cũng chẳng tự mình nhận giải thưởng, mà lại cũng có hai cái tag thảo luận sôi nổi thu hút chú ý mạnh mẽ, một cái là “Hà Thần Ảnh nói cảm thấy tự hào vì Hướng Tiểu Viên”, một cái khác là “Thực hư Hướng Tiểu Viên rời khỏi giới giải trí”.
Trợ lý Cao nhìn thấy hai cái chủ đề này trong bảng xếp hạng tìm kiếm thì suýt nữa bị sặc phải bởi nước miếng của mình.
Tìm kiếm hàng đầu nhiệt tình thái quá này cũng đi quá xa rồi đấy?
Còn có, Hà tam kim nói lời ân cần ấm lòng như vậy ngay trước ống kính, sếp tổng lớn nhìn thấy liệu có bị kích thích hay không ha?
Như dự đoán của trợ lý Cao, vị nào đó cũng đã thấy được tin tức này, hoặc là nói càng sớm hơn một chút thì đã biết danh sách đoạt giải, chỉ là cô ấy cũng không nghĩ tới Hà Thần Ảnh sẽ thay Tiểu Viên đi nhận giải.
Tháng ba mùa xuân, Vĩ Trang đã nhận lời mời đi thành phố cấp huyện (*) trực thuộc thành phố Tây —— khách sạn nghỉ dưỡng thành phố An. Mảnh đất này còn là được Vĩ Trang phát hiện ba bốn năm trước, ở núi sâu mù sương trong rừng trúc, tọa lạc ở bờ sông Tân An thành phố An. Cô ấy rất thích cảnh vật chung quanh đây, muốn nhập gia tuỳ tục (học hỏi và vận dụng phù hợp theo địa phương) xây dựng một cái khách sạn nghỉ dưỡng ở chỗ này.
(*) Hiến pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định có 3 cấp hành chính: tỉnh, huyện và hương. Nhưng trên thực tế Trung Quốc được chia thành 5 cấp đơn vị hành chính là: tỉnh, địa khu, huyện, hương và thôn. (theo wikipedia)
Bởi vì vị trí thật sự quá mức hẻo lánh, mà thành phố An bốn mùa nhiều mưa ẩm ướt, rất nhiều người cũng không coi trọng cái dự án thương mại này, khách sạn loại nhỏ hạng sang ở xa xôi hoang vắng thì rất khó thu hồi vốn đầu tư thông qua đưa vào hoạt động, cộng thêm nguyên nhân về phương diện chính sách, dự án này đã trì hoãn thời gian rất lâu, mãi đến tháng ba năm nay mới hoàn công (hoàn thành công trình) được hơn phân nửa.
Chuyến này Vĩ Trang chính là lại đây khảo sát cùng hai vị chủ tịch tập đoàn quản lý kinh doanh của Đồng Hoa.
Khách sạn tựa bên núi trông ra sông, phân bố thú vị, một khung cảnh nét xuân mơn mởn yên tĩnh sâu lắng xanh um tươi tốt trong tháng ba, khiến người ta vui tươi thanh thản.
Khách sạn chiếm diện tích không gian không lớn, tổng thể gắn liền xung quanh vẫn chưa xây dựng xong, người phụ trách ở kế bên giải thích: “Phòng cho khách sẽ không nhiều lắm, thiết kế đa số là khoảnh sân kiểu biệt thự, nóc nhà hình chữ nhân (人) không đối xứng, ý để con người chung sống hài hòa với tự nhiên”.
Nhất là đứng ở chỗ cao xem, rừng xanh quây chung quanh mái ngói nhà màu xám thủy mặc (*), mây mù trên núi xanh thẳm, nằm yên bình trong sóng sông mênh mông, phóng mắt tới nơi chốn nào cũng đều là phong cảnh.
(*) Hình minh họa:
“Thật tốt, du thuyền được, lại có thể đi đường núi, đến lúc đó còn có thể ngồi máy bay ngắm nhìn xuống phong cảnh, đúng là không tồi!” Một vị chủ tịch trong đó cảm khái: “Chỉ là hơi quá hẻo lánh quá yên tĩnh, sợ rằng rất khó thu hồi vốn đầu tư.”
“Vẫn có thể, có điều là giai đoạn trước phải đầu tư lớn ở mặt vận động, quảng cáo này, quan hệ công chúng linh tinh đây không thể thiếu, có khi 'đầu cơ kiếm lợi' cũng là một loại hướng suy nghĩ.” Một vị khác lên tiếng, nói: “Chẳng qua đây chắc là không kiếm được nhiều tiền đâu.”
Hai vị chủ tịch thoáng trao đổi ánh mắt, cười phụ họa với nhau.
“Ừ, phải, thanh niên bây giờ đều thích náo nhiệt, đoán chừng thì cũng sẽ không thích nơi này……”
Vĩ Trang cũng chẳng có tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, cô ấy nhìn cảnh sắc ngẫm nghĩ không nói.
Tối hôm đó nghỉ ngơi ở trong khách sạn, vừa đẩy cửa thì đối diện với non sông tươi đẹp, một vành trăng non ẩn hiện, những ngôi sao đầy khắp trời, rừng trúc nơi xa từng một cụm truyền đến tiếng rào rạt.
Nhiệt độ vùng núi thấp, Vĩ Trang khoác kín một chiếc khăn choàng len, đứng ở bên ngoài hơi hơi xuất thần.
Khi bản thân vừa ý nơi chốn này còn không có gặp được Hướng Tiểu Viên, càng chưa có “ký hợp đồng” với cô, hiện tại 'hợp đồng' với cô hết hạn rồi, hai người cũng không tiếp xúc riêng tư nữa, nhưng tới nơi này rồi thì cô ấy lại có một ý nghĩ hiện lên trong chớp mắt:
Liệu Tiểu Viên có thích nơi này hay không?
Ngoại trừ đóng phim, hình như cô không có sở thích đặc biệt chi? Ăn cái gì cũng không kén chọn, chỉ là khá thích ăn cay hơn một chút.
Có lẽ người trẻ tuổi khác sẽ thích náo nhiệt, nhưng cô và cô ấy giống nhau, bình thường làm việc cường độ tương đối cao, lúc rảnh rỗi chỉ thích tương đối yên tĩnh một chút?
Nhưng Vĩ Trang phát hiện bản thân thật ra cũng không xác định lắm, bỗng nhiên cô ấy ý thức được, tuy rằng trước sau có hai năm “ký hợp đồng”, nhưng thời gian các cô ở riêng với nhau cũng không dài.
Cái ý nghĩ này vừa chạy vào trong tâm trí thì bản thân cô ấy cũng đã sững sờ, cô ấy thế mà lại đang nhớ nhung cuộc sống cùng một người khác sao?
Cô ấy ngây ngẩn hết một chốc, rồi lấy di động ra.
Cái sổ danh bạ cá nhân này, chỉ có lưu người tương đối quan trọng trong cuộc sống riêng tư của cô ấy —— vợ chồng Vĩ Đình, hai đứa con của Vĩ Đình, Vĩ Gia Bảo, Chu Ngạc Hoa, bác sĩ gia đình, bác sĩ tâm lý, quản gia cùng tài xế, cùng với Hướng Tiểu Viên.
Vĩ Trang đứng hết một chốc, rồi giở điện thoại tới WeChat, ngón tay lướt lướt hai cái ở màn hình ——
“Chúc mừng cô lấy giải.”
Ấn thích cho cô trong vòng bạn hơn một tháng trước, Tiểu Viên cũng chẳng có tí ti phản ứng, câu này nếu như khi trước gửi thì thế nào đây?
Vào giờ phút cô yếu đuối nhất thì mình chẳng thể nhận được cuộc điện thoại kia, những gì làm lúc sau cũng không bù đắp được bao nhiêu. Nếu việc đã đến nước này, thì cũng không cần phải bày ra nhiều chi tiết thêm nữa, cũng nên vạch lên một cái dấu chấm hết rồi.
Cô ấy nhíu mày, rũ mắt.
Cuối cùng thì vẫn xóa đi từng chữ từng chữ một.
Thêm một bước nữa, hoàn toàn có thể xóa bỏ dãy số của cô trong danh bạ, nhưng cô ấy trù trừ không trượt xuống đến nút bấm “xóa bỏ” kia.
Vĩ Trang nghĩ, có lẽ chính mình đang đối mặt với một thử thách xưa nay chưa từng có, có lẽ còn phải tốn thời gian dài hơn để thích ứng rằng bên cạnh không còn sự tồn tại của một người khác nữa.
–
Sau khi Hà Thần Ảnh từ thành phố Cảng về tới thành phố Thân thì liền đi tới nhà Tiểu Viên, cô ấy đem cúp giải đưa trả lại cho cô.
“Gần đây nhất thế nào?” Giọng điệu Hà Thần Ảnh vô cùng thân thiết.
“Rất tốt, anh em vừa mới làm xong một lần CT ngực, khối u không có trở nên to, tác dụng phụ cũng không có lớn như vậy, gần đây anh ấy ăn uống cũng tốt được chút.” Tiểu Viên đã lộ ra nụ cười.
Hà Thần Ảnh cũng vui vẻ thay cô: “Vậy thì tốt quá rồi!”
“Cảm ơn chị Thần Ảnh đã giúp em nhận giải.” Tiểu Viên lại nói lời cảm ơn với cô ấy.
Hà Thần Ảnh thoáng nhìn cô, cô mặc chiếc áo len dài đan vặn thừng to thuần trắng (*), cột đuôi ngựa thấp, tựa một bông hoa sơn chi (hoa dành dành) trắng trơn thuần khiết đẹp đẽ, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một ti tí hình dáng xương quai xanh, là cành hoa sơn chi mảnh mai đẹp đẽ tĩnh lặng.
(*) Hình minh họa:
“Định chừng nào đóng phim?” Hà Thần Ảnh nhìn cô với ánh mắt ấm áp: “Chị nghe chị Nguyễn Thanh nói kịch bản lựa cho em cũng chất đầy bàn làm việc của chị ấy rồi.”
Tiểu Viên ngồi ở nơi đấy, lông mi hơi khép: “Cuối tuần em với anh trai định đưa tro cốt của mẹ trở về thành phố Sơn, sau đó lại tìm xem dòng họ nhà mẹ em có còn người thân hay không, có thể anh em còn muốn nán lại ở thành phố Sơn thêm mấy ngày.”
Giọng điệu của Hà Thần Ảnh càng dịu dàng nồng ấm hơn: “Chính em cũng muốn trở về thành phố Sơn sao?”
Vẻ mặt Tiểu Viên giãn ra, biết chị ấy lo lắng cho mình: “Vâng, em cũng muốn trở về nhìn xem, điều quan trọng nhất chính là ở bên cạnh anh trai.”
Hà Thần Ảnh thở dài trong lòng, được, cô ấy hiểu rồi. Cô ấy vốn còn muốn lại khuyên bảo Tiểu Viên ký với Đồng Hoa thêm lần nữa, như vậy cho dù tạm thời không muốn đóng phim, dưới sự che chở của Đồng Hoa thì sẽ càng có sự bảo đảm về tài nguyên phim ảnh.
Theo như cô ấy biết thì tiền thuốc men của Hướng Chi Thạch phần lớn cũng do an sinh xã hội chi trả không ít, từ trước đến nay ánh mắt đầu tư của Hướng Chi Thạch cũng không tệ, giá trị con người của Tiểu Viên hiện tại cũng không thấp, chất lượng cuộc sống của hai anh em bọn họ hẳn là sẽ không chịu phải ảnh hưởng.
Nhưng khó hiểu là, cô ấy vẫn không yên tâm Hướng Tiểu Viên lắm, luôn muốn quan tâm cô nhiều nhiều một xíu.
Chẳng qua thì xem ra tạm thời Tiểu Viên không có tâm trạng nghĩ những cái này, cô ấy đành từ bỏ cái ý nghĩ ấy, cũng không còn nhắc tiếp chuyện kịch bản nữa, mà tương tự, những người khác ở bên cạnh Tiểu Viên cũng cố ý tránh đi đề tài này.
Trâu Nhất Nhụy cùng Lục Tĩnh Niên cũng thường thường thì vẫn tìm cô nói chuyện phiếm, video hoặc là gọi điện thoại đều có, đôi khi Từ Mộc Dịch cũng sẽ tham gia vào. Chu Ngộ bận thật sự, có khi đụng thấy rồi cũng sẽ sủi lên nói hai câu.
Vượt ngoài dự kiến của chính bọn họ, quan hệ giữa mấy người bọn họ duy trì được vẫn thật là không tồi.
Có hôm, Từ Mộc Dịch hưng phấn dội bom tin nhắn ở trong nhóm: “Tôi ký hợp đồng rùi, tôi đã ký với Đồng Hoa, hợp đồng cấp A!”
Lục Tĩnh Niên cùng Chu Ngộ lần lượt đáp lại cậu: “Chúc mừng chúc mừng.”
Trâu Nhất Nhụy chậm mất nửa nhịp: “Thế về sau thì chúng ta làm chung với nhau rồi à?”
“Chào cô nhen!!! Đồng sự!” Từ Mộc Dịch đã gửi hình biểu cảm cười nghịch ngợm.
“Cậu thế mà lại là hợp đồng cấp A?” Trâu Nhất Nhụy giật mình: “Cậu biết không? Đạo diễn cấp A mà Đồng Hoa ký hợp đồng đều là 40 tuổi trở lên, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu còn nhỏ hơn so với tôi?”
“Ha ha ha ha! Tôi là đứa con trời chọn cô không biết sao?” Từ Mộc Dịch đã gửi cái hình biểu cảm kê bụng cười to ha ha.
“……” Trâu Nhất Nhụy cạn lời.
Từ Mộc Dịch bắt đầu @ Tiểu Viên: “Tiểu Viên, hôm nay tôi mới gọi điện thoại qua với quản lý tổng bộ phận phim ảnh, ông ấy nói Đồng Hoa đương nhiên rất hoan nghênh chị, nếu chị cũng muốn đến, thì ngày mai tôi ký hợp đồng, chị cũng cùng tới Đồng Hoa đi?”
“Đến đây đi, đến đây đi, cứ coi như là làm bạn với tôi!”
Cách hồi lâu sau, Tiểu Viên mới đáp: “Cảm ơn nhé, tạm thời tôi chưa có ý định này.”
Từ Mộc Dịch thất vọng cùng khó hiểu: “Vì sao?”
Trâu Nhất Nhụy ra tới hắt nước lạnh cậu: “Tiểu Viên muốn tới Đồng Hoa thì tới sớm rồi, lại nói nữa, cô ấy muốn tới thì cũng là làm bạn với tôi được chứ? Cậu tránh sang một bên đi!”
Lục Tĩnh Niên hết sức nhạy bén: “Đạo diễn tiểu Từ, cậu bất thường nha!”
Từ Mộc Dịch gửi hình biểu cảm “một con người nhỏ sờ đầu cười hì hì hì” qua đến, rẽ khỏi chủ đề.
Tiểu Viên cũng không có thời gian chú ý tin tức trong nhóm, cô đang bận việc cùng Hướng Chi Thạch ở thành phố Sơn, thu xếp tốt chuyện hậu sự của mẹ thành công rồi, hai anh em vào ở căn hộ dịch vụ của khách sạn, dự định ở lại thêm mấy ngày, chờ tới tối rồi cô mới nhìn thấy lời đùa giỡn của bọn họ.
Tiểu Viên vốn chẳng có để ở trong lòng, nhưng tin nhắn của Từ Mộc Dịch đã lại nhảy ra tới vào lúc này: “Biết chị bận nên tôi không có gọi điện thoại cho chị, chờ tới khi chị về thành phố Thân thì nói tôi hay một tiếng được không? Tôi muốn mời chị đi ăn.”