Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đêm về khuya, hai người đều đã lần lượt tắm rửa hết, Tiểu Viên xong trước rồi thì leo lên đến giường lớn. Lúc đầu cô còn muốn chơi di động một lát, nhưng phát hiện bản thân hào hứng, vì thế đặt điện thoại qua một bên, dứt khoát nằm bò ra nhìn cảnh đêm rực rỡ sắc màu của con sông thành phố cổ ngoài cửa sổ.

Vĩ Trang còn chưa tới trước giường thì đã thấy hai chiếc cẳng chân trơn nhẵn gập lên vẻ nhàn nhã, lại buông xuống, gõ nhịp vào khăn trải giường từng chút từng chút. Cùng với động tác của cô, bắp đùi thon trắng như ẩn như hiện, váy ngủ màu trắng phác họa ra đường nét chiếc mông cong vểnh xinh xắn của cô.

Dường như nghe thấy được tiếng vang, Tiểu Viên đã trở mình, chớp mắt cười với người kia, vẫy tay: “Chị mau tới đây.” Chờ Vĩ Trang đã ngồi trên giường, cô cười rồi nhào vào trong lòng người kia.

Vĩ Trang ôm lấy cô, rồi hai người cùng dựa vào nhau.

“Ôi,” Tiểu Viên cọ cọ vai của người kia: “Ngày mai chị thật sự phải đi liền rồi sao?”

Vĩ Trang nhìn cô một cái, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Em muốn tôi ở thêm hai ngày nữa?”

Mí mắt Tiểu Viên thoáng giật: “Muốn thì muốn đó, mà không phải công tác của chị vội sao?”

Vĩ Trang ngó cô một cái, vẻ tựa cười mà như chẳng cười: “Cũng chẳng bận rộn đến vậy.”

Hiện tại nụ cười của người kia đã nhiều hơn nhiều so với trước, cho dù mỗi lần đều không phải cười thật to, nụ cười lúc này của người kia cũng chắc chắn không đơn thuần. Thế nhưng, một chút ý cười tựa như ánh sáng di động thắp lửa mặt mày của người kia, vẻ nhàn nhạt, lại rất rung động lòng người.

Tiểu Viên chúm chím ý cười, khuôn mặt giữ căng, thật nghiêm túc: “Không không không, em không thể ảnh hưởng công tác của chị.”

Người phụ nữ kia hơi hơi híp mắt, hơi thở đã khẽ lướt lại đây, phất làm gương mặt của cô nóng lên: “Em là đang nói bóng gió bảo tôi đừng quấy rầy công tác của em nhỉ?”

Tiểu Viên học động tác híp mắt của người kia, uốn ra một chút nét cong nụ cười: “Ai kêu chị trông đẹp mắt như vậy nào, khi em công tác sẽ phân tâm đó.”

Ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động, nét cười lan rộng ở trên mặt người kia, Tiểu Viên không nhịn được, liền xích về trước rồi hôn lấy người kia.

Hai người càng dán càng chặt, gần gũi hâm nóng lẫn nhau, nụ hôn của người phụ nữ kia lúc này nhẹ nhàng, dịu dàng ấm áp, thơm tho. Hai người hai mươi mấy ngày không gặp mặt, cũng hơn hai mươi ngày chưa thân thiết rồi. Hơi thở của hai người cùng hòa vào nhau, dần dần trở nên nóng bỏng.

Tiểu Viên cảm thấy bản thân giống lá cỏ chờ đợi nước mưa, hơi hơi run rẩy mà chờ mong, vô thức hung hăng, hung hăng mà ôm chặt người kia rồi.

Người phụ nữ kia hôn nhẹ vào vành tai, chiếc cổ của cô, tiếng nói đã có hơi trở nên khản đi: “Tiểu Viên, lỏng chút……”

Cánh tay mềm mịn của cô đã quấn chặt cô ấy, làm cô ấy không cách nào tiến hành bước tiếp theo.

“Ưm……” Tiểu Viên ngẩng cổ lên đến tìm môi của cô ấy, đã thoáng buông lỏng ra chút y theo lời của cô ấy, cảm nhận được xoa nắn vân vê mềm mại của người phụ nữ kia, nỉ non ẩn chứa nơi giữa môi răng kề cận vào nhau của các cô.

Ánh đèn ấm áp dội trên cả người các cô, phản chiếu ra một loại xúc cảm ướt át nước.

“Cô ta, có còn hôn chỗ khác của em hay không?” Hô hấp của Vĩ Trang hơi trầm xuống, đôi ngươi sáng sâu, những sợi tóc đã nhẹ nhàng quấn qua đây.

“A?” Tiểu Viên ngớ ra, đôi mắt cô ướt dầm dề, gương mặt ửng đỏ phơn phớt, hiển nhiên còn chưa có tiếp nhận được đầy đủ ý tứ trong lời nói của Vĩ Trang.

Chờ khi minh mẫn được một chút, thì cô trở nên xấu hổ giận dỗi bởi vì câu hỏi này: “…… Đương nhiên không có nha, ưm……”

Dường như Vĩ Trang cũng chẳng chờ đợi trả lời của cô, giây tiếp theo thì phủ kín lời nói của cô rồi……

Trước mắt Tiểu Viên đã trở nên mịt mờ, dưới động tác của người phụ nữ kia, cảm giác bản thân sắp bị thuỷ triều ấm áp bất tận nuốt chửng rồi, cô đã cố hết sức níu lấy một chút lý trí. Hóa ra chuyện ở phim trường chưa trôi qua nhanh đến vậy, người phụ nữ này còn đang ghen. Cô run rẩy lúng túng đáp lại: “…… chị Thần Ảnh chỉ là…… đang làm việc, chị ấy rất có…… phẩm chất chuyên nghiệp, sẽ không…… A……”

“Chớ nhắc tới cô ta!” Vĩ Trang cắn cô một cái, nói nhỏ và khàn: “Em nhập vai cũng không sao, tôi sẽ làm em thoát vai thôi!”

Trái tim của Tiểu Viên ngắt nhịp trong nháy mắt, cũng không biết bị làm sao, nghe được lời này, lại có một kiểu phản ứng càng kích động. Cô không nhịn được thở gấp ra mạnh, người phụ nữ kia lại cúi người xuống tới thật nhanh lần nữa……

Gần đây cô nghỉ ngơi không tốt, áp lực quá lớn, thể lực hoàn toàn không địch lại, bị lăn qua lộn lại mà xoa vuốt trêu chọc, không ngừng đầy tràn……

Đèn trong phòng vẫn luôn sáng lên, tới hồi sau rồi, là Tiểu Viên ngủ thiếp đi trước, cô đã quá mệt.

Vĩ Trang đứng dậy, sau khi dọn dẹp cho mình cùng Tiểu Viên, rồi lại nằm xuống. Cô ấy khép mắt lại, sự mệt nhọc cũng đã đánh úp qua tới. Lúc này, bỗng nhiên cô ấy cảm giác được, mở mắt ra thoáng nhìn về phía bên cạnh người, Tiểu Viên vô thức cọ cọ về hướng cô ấy bên này, đã vùi vào trong lòng của cô ấy thật tự nhiên, vô thức hơi chu môi, tiếp tục ngủ say.

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát.

Có một khoảng thời gian, cô thích dựa gần cô ấy ngủ, lúc sau nữa, bản thân cô ấy đã mất đi cảm giác tín nhiệm cùng ỷ lại của cô đối với cô ấy, cho nên dù hai người bắt đầu một lần nữa, nghiêm túc dốc lòng yêu đương, nhưng vẫn sẽ có chút vết rạn ẩn giấu dưới tâm hồn.

Bởi vì khi cô gặp phải vấn đề khó khăn, hoặc là cảm xúc sụp đổ, thì sẽ một mình trốn tránh đi khóc thút thít, dựa vào chính mình nghĩ cách giải quyết.

Vĩ Trang nhìn vào hết thảy, ghi tạc trong lòng, cũng chỉ nói “Đừng khóc nữa”. Cô ấy không thể nóng vội hấp tấp, phải chầm chậm đến bù đắp. Cứ như lần này, cho dù bản thân có không vui thích khi nhìn thấy cô đóng cảnh hôn bao nhiêu, thì cũng không thể nổi giận ra mặt, phải đứng ở góc độ của cô để nghĩ, để bao dung cô.

Tiểu Viên đã từng hỏi cô ấy: “Chị có dám tiếp nhận khiêu chiến hay không?”

Đương nhiên cô ấy dám, trong cuộc đời cô ấy thì không có hai chữ không dám.

Đây là một lần duy nhất cô ấy động lòng trong bốn mươi mấy năm qua, cô ấy sẽ dùng hết khả năng mình có để gìn giữ, để bảo vệ.

Vĩ Trang hơi nhếch môi, cúi người hôn hôn đỉnh đầu người trong lòng. Tiểu Viên lơ mơ nói lầm bầm, duỗi tay ôm lấy cô ấy: “…… ngủ chứ.”

“Ừ.” Vĩ Trang đã đáp một tiếng.

Chỉnh tối ánh đèn, hai người ôm lấy nhau, thoáng chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Viên cuối cùng cũng đã ngủ một giấc thỏa thuê tròn đầy. Một giấc này, khi thức dậy vậy mà đã tới hơn 10 giờ, lúc tỉnh lại thì Vĩ Trang đã đi trước rồi.

Di động có tin nhắn người kia để lại: “Tôi về thành phố Thân trước, khi em dậy rồi thì cứ nhấn chuông bảo người ta đưa bữa sáng, đều chuẩn bị sẵn cả rồi.”

Cô nhìn thời gian, Vĩ Trang vừa mới đi không lâu, cô bèn bấm gọi điện thoại qua đến.

Vĩ Trang đã tiếp lên rất mau, trong ống nghe, dường như có ý cười hơi khẽ trong giọng nói của người kia: “Dậy rồi?”

“Sao chị không đợi chút em dậy mà liền đi vậy?”

“Tôi cho là em còn muốn ngủ thêm một hồi.”

Có lẽ người kia nói lời này không có ý tứ đặc biệt gì, nhưng chẳng hiểu sao Tiểu Viên nghĩ đến một vài chi tiết tối hôm qua, đã tự làm mình đỏ mặt: “Buổi sáng em nghỉ không cần đóng phim ấy nha.” Càng nói càng không rời được người kia: “Hiện tại chị đang ở đâu á?”

“Bãi đỗ xe.”

“Ôi, chị đợi em chút, em đi xuống tiễn chị.” Tiểu Viên xoay người xuống giường, nhanh chóng đi tìm quần áo.

Lần này Vĩ Trang thật sự đã cười: “Không cần, em ăn bữa sáng đi.”

“Không muốn, em muốn đi tiễn chị!”

“Bụng em không đói à?”

“Em không đói bụng, em muốn đi tiễn chị.”

“?”

“Muốn tiễn!”

Cuối cùng Vĩ Trang nói: “Được rồi, tôi chờ em, em ăn uống xong trước.”

Tiểu Viên mặc xong quần áo chuẩn bị sẵn cho cô bằng tốc độ mau nhất, rửa mặt xong, uống ly nước vô, cầm di động lên rồi liền vội vã xuống lầu.

Ở trong thang máy, di động thoáng rung rung, cô vừa trượt mở, cái nhìn thấy lại là WeChat của Hà Thần Ảnh: “Đỡ hơn chưa?”

Tiểu Viên dừng một chút, tiện tay ấn vào tầng lầu, lại gõ chữ đáp: “Tốt nhiều rồi.”

Qua một lát sau, Hà Thần Ảnh gửi qua tới: “Giữa trưa rảnh chứ?”

Tiểu Viên nghĩ nghĩ, vừa lúc cô cũng muốn trò chuyện về phần diễn kế tiếp đàng hoàng với Hà Thần Ảnh một chút, vì thế trả lời: “Chiều chút có thời gian ạ.”

Bãi đỗ xe của hệ phòng tổng thống là một tầng riêng, cũng có người chuyên phục vụ. Có điều Tiểu Viên không gọi người ta, cô phân tâm trả lời tin nhắn cùng Hà Thần Ảnh, chờ ra khỏi tầng lầu đi một hồi rồi, mới phát hiện mình đã ấn sai tầng lầu. Cô khẽ vỗ đầu, gửi WeChat xin giúp đỡ tới Vĩ Trang: “Em đã đi nhầm tầng rồi.”

Vĩ Trang đã chỉ đường cho cô, bảo trợ lý Cao đi qua đón cô.

Buổi sáng, Hà Thần Ảnh lái chiếc xe mà Đồng Hoa sắp xếp cho cô ấy, tự mình đi ra ngoài dạo chơi một vòng, rồi mua chút đặc sản địa phương chuẩn bị gửi qua tới cho Nhiên Nhiên. Khi tắt máy xe, thì nhớ tới nhắn WeChat cho Tiểu Viên.

Lúc sau, cô ấy lại trả lời mấy cái WeChat, rồi lại nhảy quay về khung trò chuyện với Tiểu Viên, nhìn thấy “Chiều chút có thời gian ạ” của Tiểu Viên. Cô ấy cười cười, đang muốn hỏi cô thời gian cụ thể, mới vừa gõ chữ mà gõ tới một nửa, trong lúc vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn, thì nhìn thấy được bóng dáng vừa đi thoáng qua cách đó không xa.

Cô ấy có hơi bất ngờ.

Tiểu Viên?

Cô ấy cầm theo di động rồi xuống xe, đi theo được vài bước, rồi cô ấy đi nhanh vài bước, khi mắt thấy sắp bắt kịp, thì Tiểu Viên đã rẽ ngoặt. Cô ấy đi theo đến, vừa định gọi cô thì đã nhìn thấy trợ lý Cao.

Hà Thần Ảnh thoáng sửng sốt, dừng tại chỗ hai giây, mới bước chân đi qua theo, thẳng đến cuối cùng là bãi đỗ xe ngầm tầng kế dưới.

Nhìn thấy trợ lý Cao dẫn theo Tiểu Viên đi đến một chỗ. Cao dừng lại, Tiểu Viên chạy bước nhỏ qua đến hướng một nơi khác, áo khoác ngoài màu kaki xoay mở, đã để lộ ra một cụm làn váy màu trắng.

Trong thời gian vài giây này, Hà Thần Ảnh đã thấy rõ người phụ nữ mà cô chạy hướng về —— áo khoác màu đen, cao gầy yểu điệu, tóc đen môi mỏng.

Ở trong ấn tượng của cô ấy, chỉ có da dẻ một người mới có thể trắng như vậy, cũng chỉ có người nọ mới có ánh mắt thanh cao kiêu kỳ xa cách như vậy.

Mà cô ấy cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, người phụ nữ kia bởi vì sự kề cận của Tiểu Viên mà nơi mặt mày nháy mắt giống như được luồng ánh sáng tô điểm, đôi môi mòng vẽ ra một chút ý cười nhàn nhạt, cũng nhìn thấy khuỷu tay thon gầy của người phụ nữ kia hơi hơi giở ra hướng về phía cô, tự nhiên lại thân mật.

Cũng ở khoảng vài giây này, Hà Thần Ảnh mất ngôn ngữ, đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có đôi mắt nhìn thấy được tất cả.

“Chị thật sự đi liền à?” Tiểu Viên câu lấy tay của người kia vẻ không muốn rời xa.

“Ừ,” Vĩ Trang nhìn cô: “Lúc đóng máy thì nói với tôi, tôi tới đón em.”

“Thật vậy ư?” Bởi vì ở bên ngoài, Tiểu Viên cảm thấy phải tém lại một chút, bằng không thì cô liền đến hôn người kia rồi.

“Ừ, cho nên em 'nghiêm chỉnh một chút', đừng ngâm tiến độ.” Vĩ Trang ẩn ý ám chỉ.

“Được, em sẽ như thế.”

Tiểu Viên dựa qua tới cọ cọ vai của người phụ nữ kia nhanh như chớp, lúc vừa định lùi lại thì bị người kia ôm một cái. Hương thơm hơi thở của người phụ nữ kia đã dán qua đây, bám vào vành tai của cô, khơi dậy cô một trận tê dại: “Nhớ kỹ điều em đã hứa với tôi.”

Âm sắc của người kia hơi lạnh, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại làm gương mặt của Tiểu Viên đều nóng rực lên hết: “…… vâng.”

Vĩ Trang lại xoa xoa tóc cô, xuôi theo thoáng vuốt ve cổ của cô: “Đi về đó ăn sáng đi.”

“Vâng.” Tiểu Viên gật đầu nghe theo, lại khẽ câu ngón tay của người kia, mới xoay người rời đi.

Vĩ Trang nhìn theo bóng dáng của cô đi xa, nét cười nháy mắt đã thu lại về, tầm mắt đã di chuyển tới nơi nào đó, nhìn chằm chằm hết hai giây lặng yên không một tiếng động, rồi mới xoay người lên xe.

Chờ sau khi chiếc xe kia lái đi khỏi, rồi Hà Thần Ảnh mới đi ra ngoài, lặng im nhìn theo bóng dáng chiếc xe rồ máy mà đi.

Trợ lý Cao ở trên xe cứ cười mãi, kiềm cũng không kiềm chế được. Cô ấy không ngờ rằng có một ngày có thể nhìn thấy sếp tổng lớn sến sẩm như thế, ở bên ngoài ôm ấp hú hí với người ta.

Có lẽ là tầm mắt cô ấy trộm ngắm sếp tổng quá mức táo bạo, Vĩ Trang đã liếc cô ấy một cái: “Alex.”

Trợ lý Cao hơi che miệng, cô ấy có thể phân biệt ra một cái liếc mắt này của sếp tổng lớn cũng không phải đang phê bình gắt gao, thế nên cũng dám nói: “Tôi cảm thấy ngài cùng cô Hướng đứng cùng nhau, thật sự là quá tươi đẹp rồi!”

Ngọt quá trời!

Vĩ Trang nói giọng nhạt nhẽo: “Nhưng rất nhiều người trên mạng nói em ấy và Hà Thần Ảnh rất có cảm giác cặp đôi.”

Khụ khụ.

Trợ lý Cao cũng sốc rồi, đến cả từ 'cảm giác cặp đôi' này thế mà sếp tổng lớn cũng biết?

Ánh mắt của cô ấy hơi lóe lên, nói: “Kia đều là lời nói của mấy người không biết rõ, còn có người chèo, ghép cặp Trâu Nhất Nhụy cùng cô Hướng đấy, với cả Lục Tĩnh Niên, vẫn có rất nhiều người nam. Tuy rằng ghép cặp của cô Hướng rất nhiều, nhưng người cô ấy thích thật sự chỉ có ngài à!”

Khóe môi Vĩ Trang đã cong lên ý cười như có như không, cách một hồi rồi, giọng điệu lại biến thành trở nên có chút mơ hồ: “Hà Thần Ảnh có vị trí ở trong lòng em ấy.”

Cô ấy thì không cách nào ngăn trở loại tình cảm không chỉ là cô thầy mà còn là bạn bè này của Tiểu Viên đối với Hà Thần Ảnh. Có điều chẳng sao cả, cô ấy có thể trực tiếp ngắt đứt từ ngọn nguồn khác, cô ấy sẽ không cho bất kì ai một tia cơ hội nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK