Nhìn hai người Khắc Lai Nhân và Phong Diệp, Tư Đế Nhĩ cầm trường kiếm trên tay hừ lạnh nói, y phục trên người còn lưu lại vết tích chiến đấu lúc trước.
Tuy rằng Khắc Lai Nhân đạt tới Linh sư tam giai đê cấp, còn Phong Diệp lại là Linh sư tam giai cao cấp thế nhưng đối mặt với Thiên Linh sư tứ giai đê cấp như Tư Đế Nhĩ, cho dù hai người liên thủ thì chiến đấu vẫn bị rơi xuống hạ phong, không có khả năng thắng.
Lúc này trong lòng hai người Khắc Lai Nhân và Phong Diệp vô cùng lo lắng không gì sánh được, thế nhưng bọn họ lại không có biện pháp, mặc dù bọn họ biết, nếu như bọn họ chia ra thì nguy hiểm của Kiệt Sâm cũng phân ra.
Chênh lệch một giai giống như một cái lạch trời, dựng thẳng trước mặt hai người bọn họ, cho dù hai người bọn họ đem hết toàn lực cũng chỉ có thể để vài vết thương trên người Tư Đế Nhĩ, mà hai người bọn họ đều bị nội thương không nhỏ.
- Lão đầu, nơi này là Kiểm Sát thự của Thành Tháp Lâm, người hầu không được đi vào.
Ở phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng kêu la của hộ vệ.
- Người hầu? Hừ, mắt chó nhà ngươi.
Một thanh âm của lão già tràn ngập uy nghiêm truyền từ ngoài cửa vào:
- Ta đến tìm lão sư Khắc Lai Nhân của học viện Tây Tư, nghe nói nàng ở đây, còn có Tử Tước Tư Đế Nhĩ nữa phải không? Bảo hắn tới gặp ta.
- lão sư Khắc Lai Nhân, thì ra các ngươi và lão gia hỏa kia là một bọn, lão đầu ngươi trước tiên nằm xuống ở chỗ này cho ta.
Hộ vệ nghe nói lão giả này tới tìm Khắc Lai Nhân xong liền kêu lên.
- Muốn chết.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, phịch một tiếng, một bóng người hung hăng bay tới từ cửa phòng khách hạ xuống mặt đất, nằm im như một đống rác.
Một lão giả mang theo một thiếu nữ chậm rãi đi từ cửa phòng khách đến, thấy tình hình trong đại sảnh, lão giả kia không khỏi nhíu mày lại, ánh mắt lập tức rơi trên người Khắc Lai Nhân.
- Lão sư Khắc Lai Nhân, chuyện gì xảy ra vậy?
Lão giả dùng một giọng nói không chút biểu cảm dò hỏi.
- Các ngươi muốn chết,… ách …
Kiểm Sát thự của chính mình hôm nay bị nhiều người xông vào, Tư Đế Nhĩ sớm đã giận sôi gan, miệng không nhịn được mắng to, thế nhưng khi hắn thấy rõ người tới là ai, không khỏi thoáng ngây ngẩn cả người:
- Quản gia Mai Da, vì sao là ngươi? Còn cả tiểu thư Lâm Đạt nữa?
Thân là thự trưởng Kiểm Sát thự của Thành Tháp Lâm, tự nhiên Tư Đế Nhĩ nhận ra quản gia Mai Da của thành chủ Thành Tháp Lâm, đừng nhìn Mai Da chỉ là một quản sự nhỏ nhoi, thế nhưng những người làm quan viên như Tư Đế Nhĩ lại không thể khinh thường, huống chi ái nữ Lâm Đạt của thành chủ Tác Nạp Tư cũng đi theo bên cạnh Mai Da quản gia.
Thấy Mai Da vừa tiến đến liền hỏi Khắc Lai Nhân, lại liên tưởng tới câu nói lúc trước Mai Da nói ở bên ngoài, Tư Đế Nhĩ không khỏi cảm thấy không ổn trong lòng.
- Thì ra là quản gia Mai Da.
Thấy Mai Da, con mắt Khắc Lai Nhân không khỏi sáng ngời:
- Ngài tới vừa tới lúc, Tử Tước Tư Đế Nhĩ giam cầm học viên của học viện Tây Tư chúng ta, ngài phải làm chủ cho chúng ta.
- Tư Đế Nhĩ, đã có chuyện gì xảy ra?
Mai Da thản nhiên nói.
Mặc dù Mai Da tương đối phẫn nộ trong lòng, thế nhưng nhìn thấy dáng dấp đám người Khắc Lai Nhân, Mai Da biết lúc trước song phương đã trải qua một lần giao chiến, không ngờ lại gây chiến ở Kiểm Sát thự, điều này làm cho Mai Da cáo già biết sự tình không hề đơn giản.
Nếu như là việc nhỏ, Mai Da không ngại thay Khắc Lai Nhân nói rõ, nhưng chuyện tình đã phát triển tới mức này, Mai Da khôn khéo không tỏ thái độ trực tiếp.
- Quản gia Mai Da, Tử Tước Tư Đế Nhĩ giam cầm học viên chính là Kiệt Sâm, có người nói rằng trước khi hắn đến Kiểm Sát thự đã trọng thương từ trước, hiện tại sinh mệnh rất có thể bị nguy hiểm, nếu như ngươi còn muốn hắn hỗ trợ thì không được lề mề, ta sợ ngươi không nhìn thấy Kiệt Sâm mà là một cỗ thi thể.
Khắc Lai Nhân cũng không phải ngu ngốc, cảm nhận được thái độ Mai Da, trong lòng hơi chút giận dữ.
Đáng tiếc Khắc Lai Nhân cũng không biết, hiện giờ Kiệt Sâm đang ở trong phòng dùng hình hưởng thụ người khác dùng hình với hắn.
- Cái gì, học viên kia chính là Kiệt Sâm?
Nghe được cái tên Kiệt Sâm, sắc mặt Mai Da bỗng nhiên biến đổi, không còn an ổn như trước nữa, nếu như Kiệt Sâm xảy ra chuyện gì, vậy Lâm Đạt tiểu thư…
- Tư Đế Nhĩ, mau giao Kiệt Sâm ra cho ta.
Lâm Đạt ở bên cạnh nghe Tư Đế Nhĩ bắt giữ học viên lại chính là Kiệt Sâm, sắc mặt của nàng bỗng thay đổi.
Mẹ nó, hôm nay là ngày gì vậy, thay cháu trai và nhi tử của mình giáo huấn một cái học viên Linh lực cấp tám, vậy mà nhiều người đến nói hộ hắn như vậy, hiện giờ còn có cả nữ nhi thành chủ Thành Tháp Lâm và quản gia phủ thành chủ Thành Tháp Lâm cũng xuất hiện nữa. Thần sắc trên mặt Tư Đế Nhĩ biến ảo bất định, trong lòng phẫn nộ vô cùng.
Mại Khắc đứng ở trước cửa đều nhìn nhau, bọn họ cho rằng Kiệt Sâm chỉ là một người bình thường, nhưng hiện giờ nhiều người tới Kiểm Sát thự để biện hộ giúp hắn, trong lòng Mại Khắc không khỏi có chút sợ hãi. Đến lúc đó hắn sẽ không tìm tới mình tính sổ chứ, tuy rằng chính mình không làm gì, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại nhân Mai Tây thế nhưng người ta không quan tâm a, chắc chắn sẽ coi mình là đồng lõa.
- Tiểu tử Tư Đế Nhĩ, ngươi thật to gan.
Trong lúc thần sắc trên mặt Tư Đế Nhĩ đang biến ảo, trong lòng còn do dự, một âm thanh vang rền như sấm nổ rung trời truyền tới từ bên ngoài Kiểm Sát thự, ngay lập tức có một đạo nhân ảnh chui vào trong phòng khách, khí lưu trên người hóa thành một đầu mãnh hổ đỏ rực, rít gào lao về phía Tư Đế Nhĩ.
Cảm thụ được khí thế kinh người kia, Tư Đế Nhĩ biến sắc, trong lòng không dám sơ ý, vận chuyển linh lực trong cơ thể, trường kiếm trong tay hướng về phía đạo nhân ảnh kia đâm tới.
- Muốn chết.
Đạo nhân ảnh kia lại quát một tiếng, toàn bộ người trong đại sảnh nhất thời ong ong tai lên, đối mặt với trường kiếm của Tư Đế Nhĩ, đạo nhân ảnh kia không sợ hãi chút nào, tay trái đánh ra như thiểm điện, một chưởng vỗ lên trên trường kiếm của Tư Đế Nhĩ, mà hữu chưởng đồng thời đánh lên lồng ngực Tư Đế Nhĩ.
- Phanh…
Tư Đế Nhĩ bị hư ảnh mãnh hổ đỏ rực đánh trúng, toàn thân bị chấn động, giống như bị điện giận, lập tức bay một mạch ra ngoài, phun máu tươi ở giữa không trung, đồng thời trường kiếm trên tay cũng phát sinh ra tiếng răng rắc, trực tiếp gãy thành hai đoạn.