Sử Lai Mỗ bay vút ra khỏi đống bụi mù, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang hướng xa xa bỏ chạy, như muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này.
- Muốn chạy trốn? Chết đi!
Kiệt Sâm đuổi theo phía sau, trong mắt bắn ra thần mang, hắc sắc trọng kiếm trong tay nhắm ngay Sử Lai Mỗ xa xa bổ tới.
- Hưu…
Một đạo ngũ sắc thần mang lập tức xuyên phá bầu trời, đi tới trước mặt Sử Lai Mỗ.
Sử Lai Mỗ hoảng sợ dùng nửa chiến đao ngăn cản ngũ sắc thần mang.
- Bồng!
Ngũ sắc thần mang cùng nửa chiến đao đụng vào một chỗ, nửa chiến đao lập tức vỡ vụn, xu thế ngũ sắc thần mang không giảm, trực tiếp xẹt qua bả vai Sử Lai Mỗ.
- Phốc xuy…
Cánh tay Sử Lai Mỗ lập tức bị đánh thành phấn vụn, nơi ngực một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhưng nhờ nửa chiến đao ngăn trở cũng không lập tức giết chết được hắn.
- Hưu…
Toàn thân Sử Lai Mỗ phun tràn máu tươi, cũng không biết đã thi triển kỹ năng gì, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, lập tức biến mất tại phía chân trời.
- Sử Lai Mỗ đại nhân…
Nhìn thấy một màn này, hai đế linh sư cùng nhóm hoàng linh sư còn lại của nam vực thập tam vương quốc đều lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay lập tức liếc nhìn nhau – trốn!
Đám người Hoắc Phu Mạn tràn đầy kinh hãi, ngay cả Sử Lai Mỗ đại nhân cũng bị đánh bại, thực lực của Kiệt Sâm cường đại tới mức khiến cho bọn hắn không còn dũng khí phản kháng.
Trốn!
Bọn hắn chỉ còn một lựa chọn!
Hoắc Phu Mạn, Đức Duy Thác cùng năm sáu tên hoàng linh sư còn lại lập tức hướng bốn phương tám hướng điên cuồng bỏ chạy thục mạng.
- Muốn chạy trốn?
Lôi Nặc lập tức xông tới, Lạc Khố Ân, A Cơ Mễ Đức cũng xông thẳng về những hoàng linh sư kia, ra tay không chút lưu tình.
Vốn đám người kia cũng đã không còn là đối thủ, hơn nữa hiện tại hoàn toàn mất đi niềm tin chiến đấu, không còn chút dũng khí phản kháng, bị Lôi Nặc cùng Lạc Khố Ân cường thế công kích lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nguyên một đám lập tức bị đánh chết, ngay cả Hoắc Phu Mạn cùng Đức Duy Thác cũng không ngoại lệ.
Ngay cả dũng khí phản kháng mà bọn hắn cũng không có làm sao tránh thoát Lôi Nặc đồ sát? Huống chi còn có Kiệt Sâm hỗ trợ!
Ngay khi một gã hoàng linh sư cuối cùng của nam vực thập tam vương quốc vẫn lạc…
- Đã xong, cuối cùng kết thúc!
Nhìn qua Hỗn Loạn Thành có chút tan hoang, bầu trời tràn ngập mùi máu tươi, nhóm người Lôi Nặc nhịn không được thì thào lẩm bẩm.
Ngay lập tức một đám người vây quanh Kiệt Sâm.
- Sư phụ!
- Kiệt Sâm đại nhân!
Mọi người vô cùng kích động nhìn Kiệt Sâm, một nhóm người đáp xuống phủ đệ Khang Tư gia tộc trong Hỗn Loạn Thành, mà lúc này toàn thành cũng vang lên thanh âm hoan hô đinh tai nhức óc.
- Phốc xuy…
Kiệt Sâm vừa rơi xuống, khóe môi liền tràn ra máu tươi.
- Kiệt Sâm!
- Sư phụ!
Nhóm người Lôi Nặc lập tức luống cuống.
- Ta không sao, phụ thân, A Cơ Mễ Đức, khi ta tới có nhìn thấy đội ngũ của nam vực thập tam vương quốc còn cách trăm dặm ngoài thành, hiện tại đám người Sử Lai Mỗ chết rồi, mọi người tranh thủ thời gian phản kích đi!
Kiệt Sâm lên tiếng nói:
- Bản thân Sử Lai Mỗ bị trọng thương chạy thoát, ta phải chữa thương trước một lát còn truy kích, không thể để cho hắn chạy thoát!
Trước đó nhận oanh kích cực lớn, Kiệt Sâm cũng bị tổn thương không nhẹ, làm cho hắn phải lập tức chữa thương mới có thể truy đuổi.
Kiệt Sâm nói xong liền nhắm mắt lại chữa thương, nhìn thấy cảnh này A Cơ Mễ Đức cũng vội vàng an bài đội ngũ Hỗn Loạn Thành lập tức phát động phản kích đối với đội ngũ nam vực thập tam vương quốc ở ngoài thành.
Được Mộc Linh Châu trị liệu, Kiệt Sâm bỏ ra nửa canh giờ đem thương thế chữa khỏi không ít, sau khi thấy không còn gì trở ngại hắn cũng không đợi thương thế lành hẳn đã bay ra khỏi Hỗn Loạn Thành, hướng theo phương hướng Sử Lai Mỗ bỏ chạy truy theo.
Một lần truy kích thẳng tới khi trời chạng vạng tối Kiệt Sâm mới quay về Hỗn Loạn Thành.
- Kiệt Sâm, con tìm được Sử Lai Mỗ không?
Kiệt Sâm vừa về đến, Lôi Nặc quan tâm hỏi, trong đại sảnh mọi người cũng đưa mắt nhìn lên người Kiệt Sâm.
Dù sao Sử Lai Mỗ là đế linh sư cao cấp, nếu để cho hắn chạy thoát trong lòng mọi người đều có chút bất an.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Kiệt Sâm lắc đầu:
- Ta truy kích theo hướng đông hơn ngàn dặm cũng không tìm được bóng dáng của Sử Lai Mỗ, nhưng mọi người không cần lo lắng, Sử Lai Mỗ thi triển cấm thuật đã bị ta đánh trọng thương, cuối cùng còn bị ta chém rụng một cánh tay, cho dù hắn mạnh mẽ bao nhiêu tối đa cũng không thể sống quá một tháng, trừ phi gặp được linh dược sư cường đại trị liệu cho hắn, nhưng cho dù có linh dược đế sư bát giai cứu được hắn thì bản thân hắn cũng trở thành một tên phế nhân, không đáng để lo!
Kiệt Sâm khẳng định nói, hắn từng là linh dược thánh sư cửu giai, không cần nói gì khác, đối với việc xem xét thương thế trên thân thể người khác luôn cực kỳ nắm chắc, đây cũng là nguyên nhân mà Kiệt Sâm không lập tức theo truy kích, bởi vì Sử Lai Mỗ căn bản không sống nổi một tháng, cho dù có sống sót cũng chỉ có thể trở thành một tên phế nhân.
Mọi người nghe vậy lên yên tâm thở ra.
Kiệt Sâm nhìn về phía chân trời, trong lòng chợt thở dài, vốn hắn còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì sao một địa phương lạc hậu như nam vực thập tam vương quốc mà có được một đế linh sư cao cấp thực lực kinh người như Sử Lai Mỗ, hiện tại nghi hoặc kia chỉ có thể vĩnh viễn cất giấu trong đáy lòng.
- Kiệt Sâm đại nhân, hôm nay nếu không có ngươi kịp thời trở về, Hỗn Loạn Thành chúng ta sẽ thất thủ trong tay đám người Sử Lai Mỗ mất rồi!
Cam Đạo Phu kích động nhìn Kiệt Sâm, nhịn không được lên tiếng cảm khái.
Nghe được lời nói của Cam Đạo Phu, mọi người vẫn còn sợ hãi gật nhẹ đầu.
Vốn bọn họ chỉ cho rằng đội ngũ tấn công Hỗn Loạn Lĩnh chỉ là những hoàng linh sư như Toa Lãng, tuy cường đại nhưng còn chưa tới mức không cách nào ngăn cản, hơn nữa có mặt Lôi Nặc tại đây có thể giữ vững được Hỗn Loạn Thành, nhưng lại thật không ngờ sáu đế linh sư của nam vực thập tam vương quốc đều đi tới Hỗn Loạn Lĩnh.
Khi bọn hắn đột ngột xuất hiện, trong lòng nhóm người A Cơ Mễ Đức tràn đầy tuyệt vọng, cũng may Kiệt Sâm kịp thời chạy về cường thế đánh lui đệ nhất cao thủ nam vực thập tam vương quốc Sử Lai Mỗ, còn đánh chết năm đế linh sư cùng mười hoàng linh sư còn lại, lập tức liền hóa giải được nguy nan của Hỗn Loạn Lĩnh.
Bây giờ nghĩ tới nhóm người A Cơ Mễ Đức vẫn vô cùng sợ hãi, đối với thực lực mạnh mẽ của Kiệt Sâm cũng có loại cảm giác như mộng như ảo.
- A Cơ Mễ Đức, đội ngũ của nam vực thập tam vương quốc hiện tại như thế nào rồi?
Kiệt Sâm đưa mắt nhìn qua A Cơ Mễ Đức lên tiếng hỏi.
- Sư phụ!
A Cơ Mễ Đức đứng lên nói:
- Khi sư phụ truy kích theo Sử Lai Mỗ mọi người đã xuất lĩnh đội ngũ Hỗn Loạn Lĩnh đại phá quân đội thập tam vương quốc ngoài thành, hiện tại đại bộ phận quân đội của bọn hắn hoặc bị đánh chết hoặc bị bắt làm tù binh, còn thừa một phần nhỏ đã chạy thoát, mà chúng ta còn đang truy kích cùng càn quét bọn hắn!
A Cơ Mễ Đức có chút kích động nói, trong mắt bốc lên sát ý.