A Cơ Mễ Đức lắc đầu liên tục, giờ phút này mới phát hiện bên cạnh hắn đã không còn một bóng người. Thiếu niên phối chế lúc trước kia sớm đã không thấy bóng dáng đâu, hắn vội vàng lên tiếng:
- Nặc Á đại thúc, mấy người lúc trước đâu?
- Mấy tên kia hả? Đã sớm rời đi rồi, ta ở bên kia nhìn thấy ngươi một mực sững sờ ở chỗ này, cho nên tới nhìn xem.
Nặc Á nhíu mày thật sâu.
- Đi rồi hả? Đi bên nào? Nói cho ta biết đi!
A Cơ Mễ Đức vội vàng lên tiếng nói.
- Bên kia kìa.
Nặc Á dùng tay chỉ cửa ra vào trung tâm giao dịch.
A Cơ Mễ Đức vội vàng xông ra ngoài, một lát sau, hắn lẻ loi trở về, trên mặt tràn đầy vẻ uể oải.
- Lúc trước mấy tên kia làm gì ngươi à?
Nặc Á quan tâm hỏi.
- Không có, không có, Nặc Á đại thúc, ta không sao.
A Cơ Mễ Đức lên tiếng nói, trong giọng nói lộ vẻ vô cùng thất vọng.
Hắn cúi đầu xuống, lại phát hiện trên bàn có thêm một lọ Linh dược tề màu đỏ, mà phía dưới bình linh dược tề kia có một tờ giấy trằng, bên trên tựa hồ viết vài dòng.
Rất nhanh hắn liền rút tờ giấy ra, vội vàng quan sát.
- Cái này... Là thật sao?
Sau khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy trắng kia, trong giọng nói của A Cơ Mễ Đức xoẹt qua một tia kích động, trên mặt hắn lập tức ửng hồng, hai tay nắm tờ giấy khẽ run rẩy lên.
- A Cơ Mễ Đức, ngươi không sao chứ?
Nặc Á lại nhíu mày lần nữa, hắn rất tinh tường phát hiện hôm nay A Cơ Mễ Đức tựa hồ có chút khác thường.
- A, ta không sao.
A Cơ Mễ Đức lên tiếng nói, lúc này trong ngữ điệu run run của hắn biểu lộ ra kích động.
- Nặc Á đại thúc, ngươi giúp ta thu thập những dược tề cường lực này thoáng một phát, ta có việc muốn trở về trước.
Không đợi Nặc Á nói thêm cái gì, A Cơ Mễ Đức chạy lấy bình Linh dược tề màu đỏ trên bàn kia, chạy ra khỏi trung tâm giao dịch.
- Tiểu tử này, hôm nay thật sự là cổ quái, trước kia mặc kệ gặp phải cái gì, trước khi phối chế đủ số lượng thì cũng không bao giờ rời đi.
Nặc Á lắc đầu, bắt đầu thu lại bàn thí nghiệm và những tài liệu phối chế dược tề cường lực trên bàn.
A Cơ Mễ Đức như một cơn gió, nhanh chóng chạy qua mấy con đường. Khi đến trước một tòa phủ đệ cỡ lớn cực kỳ xa hoa tại Hỗn loạn chi thành, sau đó vội vàng chạy vào.
- A Cơ Mễ Đức này hôm nay nổi điên cái gì à?
Nhín thấy bộ dáng vội vàng kia của A Cơ Mễ Đức, một gã hộ vệ ở cửa nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
- Lão tam, ngươi chú ý một chút. Dù nói thế nào thì A Cơ Mễ Đức cũng là thiếu niên gia tộc, cũng không phải chúng ta có thể tùy tiện bình luận.
Một tên hộ vệ khác quát lên.
- Thiếu gia?
Hộ vệ kia khinh thường cười một tiếng:
- Đã hai mươi mốt tuổi mà hôm nay mới chỉ là Linh sư tam giai cấp thấp, mỗi còn chỉ biết phối chế dược tề cường lực cấp thấp nhất tại trung tâm giao dịch, quả thật là khiến gia tộc ta mất hết mặt mũi. Hiện tại Hỗn loạn chi thành có người nào không biết gia tộc Cư Lí chúng ta có một tên cực phẩm gia hỏa như vậy? Hừ, thiên phú chênh lệch thì cũng thôi đi, còn đi ra ngoài bêu xấu.
Bất quá, sau khi nói câu này thì hộ vệ kia cũng không lên tiếng nữa, loại lời nói dưới không có trên, tùy ý bình luận đệ tử dòng chính gia tộc như thế này, nếu để cho vị đại nhân nào trong gia tộc nào nghe được thì hộ vệ nho nhỏ như hắn coi như xui xẻo.
A Cơ Mễ Đức xông vào một tiểu viện vắng vẻ bên trái phủ đệ, mang một thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa vào mùa đông ra, sau khi rót đầy nước lạnh vào trong thì mang bình linh dược tề màu đỏ kia rót một giọt vào thùng gỗ.
- Trúc thể linh dịch này thật sự có thể cải biến mở rộng kinh mạch ta như tờ giấy trắng kia nói sao?
A Cơ Mễ Đức thì thào nói nhỏ, cởi y phục ra chui vào thùng gỗ, sau đó nhắm mắt lại vận khởi linh lực tam giai cấp thấp theo lời tờ giấy kia nói.
Trong lúc đó, A Cơ Mễ Đức vốn lẳng lặng xếp bằng trong thùng gỗ, toàn thân liền run rẩy, chau mày lại, khóe miệng kéo ra một đường cong kịch liệt, truyền ra trận trận thanh âm cắn chặt hàm răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đầu lập tức xuất hiện đầy trán của hắn, nhưng hắn vẫn không rên một tiếng nào, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Thời gian dần qua, trời cũng tối dần, cũng không biết đã qua bao lâu.
- Hô...
A Cơ Mễ Đức thở ra một hơi thật dàu, chậm rãi mở hai mắt ra, rời khỏi thùng gỗ, dùng khăn lau khô thân thể, chỉ cảm thấy trong cơ thể thoải mái dễ chịu một hồi.
A Cơ Mễ Đức liền dò xét qua kinh mạch của mình.
Hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Thân thể hắn chợt kích động run rẩy, ửng hồng cả lên, cơ bắp trên mặt phảng phất như căng cứng, sau đó nước mắt không khống chế được chảy xuống.
Cả người A Cơ Mễ Đức kích động không kiềm chế được.
Từ nhỏ đến lớn, suốt hơn 20 năm đều một mực ở tầng dưới chót, chịu đựng bao nhiêu nhục nhã. Nhưng hôm nay, hắn cảm giác được vận mệnh của mình đã hoàn toàn cải biến.
Cảm thụ được kinh mạch trong cơ thể mình rõ ràng đã lớn hơn, trên mặt A Cơ Mễ Đức giàn dụa nước mắt, trong nội tâm vô cùng cảm kích thiếu niên gặp phải hồi chiều kia.
Trên thực tế, tư chất A Cơ Mễ Đức tuyệt đối thuộc về thiên tài trong thiên tài, nếu không phải vì kinh mạch trời sinh nhỏ bé yếu ớt thì thành tựu tuyệt đối bất khả hạn lượng. Dù sao thì trong lịch sử cũng không có KIệt Sâm giúp đỡ A Cơ Mễ Đức.
Cuối cùng hắn cũng thành tựu Linh dược thánh sư cửu giai, bởi vậy có thể thấy được tư chất hắn như thế nào.
- Cây bông cải xanh, Ba La diệp thảo, linh hạch Liệt Hổ thú vương, Thiên tâm hoàng quả, ...
A Cơ Mễ Đức chậm rãi lẩm bẩm cách điều chế trúc thể linh dịch ghi trên tờ giấy kia.
Trong lòng của hắn không rõ, hoàn toàn không rõ vì sao thiếu niên không biết kia lại trợ giúp mình như thế. Hơn nữa lúc chiều thiếu niên kia còn biểu hiện ra tạo nghệ vô cùng tinh thuần đối với Linh dược học càng khiến A Cơ Mễ Đức vô cùng kính nể trong nội tâm, đồng thời đối với kỹ thuật hoàn toàn khống chế linh thức, khiến A Cơ Mễ Đức có một loại cảm giác thể hồ quán đính.
- Bồng!
Hắn trùng trùng điệp điệp quỳ xuống, bái lạy thật sâu bầu trời không biết tên kia.
- Rốt cục, rốt cục ta cũng không bị người khác xem thường nữa rồi, rốt cục ta cũng không bị người trong gia tộc chế nhạo, vũ nhục nữa rồi. Rốt cục ta có thể đứng thẳng rồi, càng quan trọng hơn là, rốt cục ta có thể leo được rất cao về Linh dược học ta yêu thích nữa rồi.
- Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết vì cái gì mà ngươi trợ giúp ta. Nhưng ngươi chính là ân nhân A Cơ Mễ Đức ta, nhất định ta sẽ tìm đến ngươi để báo đáp ân tình tái sinh.
A Lê Mễ Đức âm thầm thề trong nội tâm.
Kiệt Sâm trở lại phủ đệ gia tộc Khang Tư, đối với trợ giúp A Cơ Mễ Đức, hắn lại không biết lại sinh ra ảnh hưởng như vậy trong nội tâm A Cơ Mễ Đức.