- Đây là…
Tất cả mọi người có mặt đều ngây ngẩn cả người, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau:
- Rốt cục là tình huống thế nào?
Vốn trong nội tâm mọi người, cho rằng có thể thấy được đại trận bị phá vỡ, tình huống song phương đang giao thủ kịch liệt, nhưng hình ảnh xuất hiện hôm nay làm tất cả mọi người đều giật mình.
Trong hư không, năm người Xích Ký lạnh lùng nhìn mấy chục vạn người đang vây xem cách đó không xa, khí thế bức người liền áp bách tới, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
Oanh long!
Lại một tiếng oanh minh cực lớn vang lên, năm người Xích Ký phóng lên trời, hóa thành năm đạo lưu quang lập tức biến mất phía chân trời.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thanh niên tóc đen đã bị đánh chết sao?
- Truyền thừa của viễn cổ Kiếm Thần rốt cục bị ai lấy được?
- Mười lăm năm nay trong đại trận rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Một trận pháp đại sư cứ như vậy bị họ đánh chết, vẫn lạc rồi?
Nguyên một đám người vô cùng nghi hoặc, nhưng không có ai để giải đáp, duy nhất có thể xác định chính là thanh niên tóc đen kia đã bị năm người Xích Ký đại nhân đánh chết, về phần là ai lấy được truyền thừa Kiếm Thần, cũng không phải bọn họ có tư cách biết được.
Trên hư không mênh mông, mấy chục vạn người nhìn vào hướng kiếm trủng dò xét, thật không ngờ suốt mười lăm năm chờ đợi chỉ nhận lấy một màn này, chỉ đành cười khổ lắc đầu rời đi.
Trong một khu núi rừng hoang vắng cách Đại Hoang Thành chừng ức dặm, một thôn xóm có mấy trăm hộ gia đình tọa lạc bên trong, chính là nơi ẩn cư năm xưa của Long Lâm cùng Long Ngâm Nguyệt.
Trải qua ba mươi lăm năm phát triển, thôn xóm này đã dần lớn mạnh, từ hơn trăm gia đình đã thành mấy trăm gia đình, mà nhóm người Long Lâm cũng đã an cư tại nơi này, nghiễm nhiên mang theo hình tượng sơn thôn lão nông.
Đương nhiên nếu có cường giả đi ngang qua, nhất định sẽ bị thôn xóm này làm cho chấn động, dù sao một sơn thôn có mấy ngàn nhân khẩu vậy mà có được mấy thượng vị linh thần, thực lực như vậy vô luận đi tới tiểu thành nào cũng sẽ trở thành thế lực lớn nhất.
Giờ phút này bên trong một căn nhà ở giữa thôn xóm, Long Lâm cùng Long Ngâm Nguyệt ngồi khoanh chân, đang không ngừng hấp thu linh khí trong núi rừng.
Ba mươi lăm năm ẩn cư làm cho người cầm quyền của Thiên Hạ thương hội, hội trưởng Long Lâm, từng là một trong những thế lực cao nhất Đại Hoang Thành, hoàn toàn biến thành một sơn dân thực thụ.
Ngay lúc ban đầu, Long Lâm còn chưa quá thích ứng cuộc sống bây giờ, thường xuyên sẽ điều động thành viên trong gia tộc đi dò xét tin tức, nhưng theo thời gian trôi qua, ở lại trong vùng núi nguyên thủy này hắn dần dần yên tĩnh trở lại, thậm chí nhờ vậy cảnh giới mãi luôn trì trệ không tiến đã dần dần có cảm giác muốn đột phá.
Long Lâm bị kẹt ở cảnh giới thượng vị linh thần đã rất lâu, hôm nay có được loại cảm giác này làm hắn mừng rỡ như điên, hắn có thể cảm giác được chỉ cần hắn tu luyện như vậy không qua mấy chục năm thời gian nói không chừng có thể đột phá thượng vị linh thần, tấn cấp Tinh Diệu thiên thần cảnh giới.
- Hoa hoa…
Một tia linh khí không ngừng khởi động tiến nhập thân thể của hắn.
Oanh long!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cỗ uy áp mênh mông từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh thức Long Lâm cùng Long Ngâm Nguyệt.
Chỉ thấy trong đình viện không biết từ lúc nào đã có năm người đứng thẳng, năm người đều ẩn ẩn có loại khí tức vô cùng khủng bố tán dật ra, chính là loại cảm giác làm Long Lâm tận sâu trong đáy lòng cảm thấy vô cùng kính sợ, có một loại cảm xúc muốn quỳ bái xuống dưới.
- Không biết năm vị tiền bối đến thăm rốt cục có chuyện gì cần phân phó…
Long Lâm mạnh mẽ bật dậy, thần sắc tận lực biểu hiện vô cùng cung kính, run giọng nói ra.
Giờ phút này trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi, hắn có thể cảm giác được năm người này thực lực cực mạnh, chỉ đơn giản phất tay liền có thể nghiền giết toàn bộ người trong thôn xóm này, hắn không rõ năm người này rốt cục là ai, tại sao lại đi tới trong thôn xóm của bọn họ, phải biết rằng hắn vì tránh né các thế lực lớn truy tìm mà chọn phiến núi rừng cực kỳ vắng vẻ, phụ cận người ở thưa thớt, quanh năm không thấy người đi đường, dù là cường đạo cũng không đến, như thế nào lại hấp dẫn năm cường giả này.
Ở bên cạnh, trong lòng Long Ngâm Nguyệt cũng không khỏi sợ hãi, chỉ cảm thấy trên thân năm người kia khí thế bức người, thân là thượng vị linh thần nàng ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, chỉ có thể cúi đầu.
- Long Lâm, Long Ngâm Nguyệt, như thế nào, ngay cả ta cũng không nhận ra rồi sao?
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai hai người, làm hai người bừng tỉnh.
- Đây là…
- Tiền bối?
Hai người đồng thời kinh ngạc lên tiếng, chợt mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt năm người kia, không phải Kiệt Sâm thì là ai?
- Tiền bối, sao ngươi lại tới đây, ngươi không phải đang chiến đấu cùng Xích Ký đại nhân bọn họ tại kiếm trủng Kiếm Thần sao…
Long Ngâm Nguyệt giật mình lên tiếng, tuy bọn họ đang ẩn cư tại nơi này, nhưng đối với tin tức về Kiệt Sâm vẫn luôn một mực chú ý.
Đột nhiên, hai người Long Ngâm Nguyệt cùng Long Lâm giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt kinh hãi nhìn năm người sau lưng Kiệt Sâm:
- Tiền bối, chẳng lẽ sau lưng ngươi chính là Xích Ký đại nhân bọn họ, ngươi…bị bắt rồi sao?
Lời này vừa ra, trong lòng hai người càng thêm khẳng định, sắc mặt thoáng chốc vô cùng tái nhợt, nhìn qua Kiệt Sâm lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha…
Chứng kiến thần sắc lo lắng khẩn trương của hai người, Kiệt Sâm không khỏi nở nụ cười:
- Năm người bọn họ đích thật là năm người Xích Ký, nhưng không phải như các ngươi nghĩ ta bị bọn họ bắt được.
Kiệt Sâm cười cười, tựa hồ không muốn nói nhiều về vấn đề này:
- Ta tới nơi này là có một sự kiện muốn nói cho các ngươi biết, ta muốn rời khỏi Man Hoang Cổ Địa, cho nên mới tới đây nhìn xem các ngươi.
- Tiền bối phải rời khỏi Man Hoang Cổ Địa?
Long Lâm không khỏi giật mình kêu lên, mà Long Ngâm Nguyệt lại cúi đầu, trong nội tâm đột nhiên cảm giác trầm xuống.
- Vậy tiền bối có ý định khi nào trở về không?
Long Lâm dò hỏi.
- Ta cũng không rõ ràng lắm.
Kiệt Sâm lắc đầu:
- Có lẽ trên trăm năm, có lẽ là vạn năm, có lẽ là không bao giờ trở về…cũng có khả năng là thế.
Trước khi còn chưa tìm được Thánh Tộc, khôi phục lại sinh mạng cho Lam Nguyệt Cổ Sâm, Kiệt Sâm biết rõ có lẽ mình phải phiêu bạt thật lâu trên Thiên Thần Giới.
- Tiền bối, ta có thể cùng ngài đi sao?
Ở bên cạnh, Long Ngâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Kiệt Sâm.
- Long Ngâm Nguyệt, con…
Long Lâm giật mình nhìn nữ nhi, nhìn thấy thần thái của nàng, trong lòng hắn không khỏi run lên.
Trên mặt Long Ngâm Nguyệt có chút đỏ hồng, nói:
- Phụ thân, cha không phải đã nói sao, người nên du lãm nhiều nơi mới có thể phát triển, con cũng muốn cùng tiền bối lưu lạc Thiên Thần Giới.
Nhìn dáng vẻ thanh tịnh không mang theo chút bụi trần nhưng lại vô cùng kiên định lẫn ánh mắt chờ đợi của nàng, Kiệt Sâm đã hiểu được tâm ý của nàng, nhưng không khỏi chậm rãi lắc đầu:
- Long Ngâm Nguyệt, chuyện ta cần làm thật quá mức nguy hiểm, cho nên không thể mang theo ngươi.