Đột nhiên, ngay bên người Kiệt Sâm vang lên một thanh âm có vật gì đó rơi xuống rất nhỏ, thì ra là những Linh Sư khác cùng tiến vào bí cảnh theo Kiệt Sâm.
Những Linh Sư vừa xuất hiện này trên mặt đều mang theo vẻ kích động nhưng phần lớn là khiếp sợ.
- Linh nguyên tố! Linh nguyên tố nồng đậm quá, nồng đậm tới mức có thể hoá thành sương mù!
- Đúng vậy, thật khó tin!
Không ít người không kiềm được kinh hô lên, nhưng mà ánh mắt của Kiệt Sâm lúc này lại rơi lên người một vị lão giả cách đó không xa.
Chỗ đó, Khoa Tư Hi Nhĩ cũng đang dùng ánh mắt vô cùng âm lãnh nhìn về phía hắn.
- Ha ha ... xú tiểu tử, giờ chết của ngươi tới rồi, lần này xem còn có ai có thể đứng ra giúp ngươi? Ngày nay sang năm sẽ là ngày chỗ của ngươi!
Trong miệng Khoa Tư Hi Nhĩ phát ra thanh âm cuồng tiếu càn rỡ.
- Vụt!
Cả người Khoa Tư Hi Nhĩ lập tức phóng lên không trung, cũng không vội vàng động thủ bởi vì hắn cho rằng ở trong Linh Trì bí cảnh này căn bản không có ai có thể ngăn cản được hắn nên hắn không lo lắng chút nào. Lần này khi tiến vào Linh Trì bí cảnh lại có thể xuất hiện ngay bên cạnh Kiệt Sâm nên hắn phán định tiểu tử này chết chắc rồi!
- Đúng là ngu ngốc, vù Huyết Uyên linh trì mà sau khi đã đắc tội với cường giả như Khoa Tư Hi Nhĩ mà vẫn dám xông vào, đúng là không biết sống chết!
Tất cả ánh mắt của đám Linh Sư ở đây lúc này đều tập trung lên người Khoa Tư Hi Nhĩ và Kiệt Sâm, hai người hôm qua xung đột tất cả mọi người ở đây đều biết. Nếu đổi lại là bọn hắn thì chỉ sợ sớm đã buông tha cho việc tiến vào Linh Trì bí cảnh lần này rồi. Cho nên đối với việc Kiệt Sâm vẫn cường ngạnh xông vào đây bọn họ thực sự khinh thường.
Cách đó không xa, Thản Tang lo lắng nhìn về phía Kiệt Sâm, tuy trong lòng hắn rất muốn tiến tới trợ giúp Kiệt Sâm nhưng hắn không thể cũng không dám động. Với tính tình của Khoa Tư Hi Nhĩ thì chỉ cần hắn tiến lên tuyệt đối sẽ cùng bị giết chết với Kiệt Sâm mà không có bất kỳ sự nương tay nào!
Trong mắt Kiệt Sâm toát ra vẻ "hoảng sợ" rồi cấp tốc chạy như điên về phía cánh rừng phía sau.
- Muốn chạy trốn?
Trên mặt Khoa Tư Hi Nhĩ hiện lên một nụ cười lạnh, một đạo kim sắc quang mang từ thanh trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng ngưng tụ thành hướng Kiệt Sâm chém tới.
Một kích này Khoa Tư Hi Nhĩ cũng không có dùng toàn lực, hắn muốn chính là đùa bỡn Kiệt Sâm một lúc rồi chờ tới lúc đối phương hoàn toàn sợ hãi tuyệt vọng hắn mới kết thúc tính mạng của đối phương.
Đôi con ngươi Kiệt Sâm đột nhiên loé lên hàn quang, đột nhiên từng đạo lôi quang ở sau lưng Kiệt Sâm loé lên hình thành một cánh chim bằng đôi điện, cả người Kiệt Sâm lập tức phóng thẳng lên không trung như thiểm điện hướng về phía khu rừng với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng cái đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét.
- Oanh!
Công kích của Khoa Tư Hi Nhĩ đánh vào khoảng không, trên mặt đất lập tức bị chém ra một cái khe dài mười mấy mét.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là ... là phi hành linh kỹ?
Khoa Tư Hi Nhĩ vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm. Chờ lúc hắn hồi phục tinh thần thì bóng dáng của Kiệt Sâm đã biến mất trong màn sương mù phía trước.
- Xú tiểu tử, chạy đi đâu?
Khoa Tư Hi Nhĩ gầm lên một tiếng, cả người hoá thành một đạo kim quang phóng thẳng về phía Kiệt Sâm bỏ chạy với tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng khiến cho Khoa Tư Hi Nhĩ không thể tưởng tượng nổi là khoảng cách giữa hắn và Kiệt Sâm không những không thu hẹp lại mà ngược lại càng ngày càng xa hơn.
- Không thể nào!
Khoa Tư Hi Nhĩ kinh hãi thốt lên.
Hắn là một Thất giai Hoàng Linh Sư hàng thật giá thật có thể câu thông thiên đại Linh lực để phi hành nhưng tại sao lại không đuổi kịp tốc độ một người sử dụng phi hành linh kỹ cơ chứ?
Sự thật trước mắt khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
- Chết đi!
Khoa Tư Hi Nhĩ bỗng nhiên dừng thân hình lại giữa không trung, đạo đạo kim mang nhanh chóng hội tự về thanh trường kiếm trong tay hắn hình thành một đạo kim sắc kiếm quang cực lớn, sau đó hắn nhắm thẳng về phía Kiệt Sâm bổ mạnh xuống.
- Oanh!
Đạo kim sắc kiếm mang kia như thiểm điện lập tức đuổi tới sau lưng Kiệt Sâm, một tiếng nổ cực lớn vang lên ở phía xa nhưng thân hình của Kiệt Sâm chỉ lắc lư một chút rồi lại nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Khoa Tư Hi Nhĩ, trong không trung còn văng vẳng câu nói của hắn trước khi rời đi:
- Khoa Tư Hi Nhĩ, ngươi cứ chờ đó, Kiệt Tư ta chắc chắn sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi!
- A a a a ... tức chết lão phu mà!
Khoa Tư Hi Nhĩ ngửa mặt trên trời gầm lên vô cùng phẫn nộ.
- Xú tiểu tử ngươi cứ chờ đó, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới hả giận!
- Tên Kiệt Tư này ....
Đám Linh Sư vừa rồi cho rằng Kiệt Sâm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ thì lúc này không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được! Khoa Tư Hi Nhĩ là ai chứ? Chính là Thất giai Hoàng Linh Sư tiếng tăm lừng lẫy ở Xích Nhĩ hành tỉnh, có thể nói tất cả cường giả thế hệ này ở Xích Nhĩ hành tỉnh đều biết đến hắn, ngay cả các trưởng bối cùng thời với phụ thân của bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Khoa Tư Hi Nhĩ a!
Trong lòng bọn họ, một thiếu niên xem chừng còn chưa tới hai mươi tuổi như Kiệt Sâm cho dù có thiên phú biến thái như thế nào thì ở trước mặt Khoa Tư Hi Nhĩ cũng sẽ không có lực phản kháng nào mới đúng. Nhưng sự tình phát sinh vừa rồi lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ, ngay cả Thản Tang là người có nhận thức với Kiệt Sâm lúc này cũng hoàn toàn ngây người.
- Tên Kiệt Tư kia không ngờ lại là một cao thủ lợi hại như vậy? Hôm qua ta vẫn còn chân thành đàm luận với hắn về đám cao thủ trẻ tuổi ở đây, quả thật ....
Thản Tang lắc lắc đầu lộ ra vẻ vô cùng cảm khái, hắn vốn nghĩ bản thân mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt tới Ngũ giai Tông Linh Sư trung kỳ tính ra thực lực ở trong đám thanh niên thế hệ này cũng được xem là cao thủ rồi, nhưng hiện tại đem ra so với Kiệt Sâm quả thực là không đáng nhắc tới a!
- Đây mới gọi là cao thủ a, đây mới gọi là thâm tàng bất lộ a!
Trên mặt Thản Tang không khỏi lộ ra nụ cười khổ lẩm bẩm một mình.
Trên khu đất trống lúc này, đám Linh Sư còn lại cũng đang nhao nhao nghị luận, trong ánh mắt không khỏi mang theo vẻ chấn kinh và khó tin.
- Hừ hừ, tiểu tử này, lần sau nếu ta còn nhìn thấy hắn thì ta nhất định khiến hắn chết không được sống không xong!
Khoa Tư Hi Nhĩ trên không trung phẫn nộ gầm lớn một tiếng, sau đó đưa mắt đảo qua mọi người bên dưới một cái rồi trực tiếp hoá thành một đạo kim quang nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Tiểu tử kia quả thật không tồi a, vậy mà có thể chạy trốn dưới tay của Khoa Tư Hi Nhĩ, lợi hại, quả thật là lợi hại!
Trong đám người bên dưới, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi với bộ dáng vô cùng quý phái nhìn theo phương hướng Kiệt Sâm chạy đi trên mặt đầy vẻ thưởng thức, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia không phục.