- Trời ạ, không ngờ Lôi Nặc đại nhân đã chữa lành cánh tay gãy nguyên vẹn lại rồi, điều này…điều này sao có thể?
- Thật sự là quá khó tin, tay đứt còn có thể mọc lại sao? Ba năm nay Lôi Nặc đại nhân cùng Kiệt Sâm đại sư hai người đến tột cùng đã đi đâu?
Trong đám người truyền ra từng trận thanh âm ồn ào, lúc trước Đạo Tư gia tộc gây ra phong bạo bên trong vương thành, cơ hồ từng người trong vương thành Khoa Nhĩ Đốn đều cảm thấy còn nhớ rõ chi tiết, mà sự việc Lôi Nặc mất đi cánh tay trong cuộc chiến mọi người đều biết rõ, nhưng hôm nay cánh tay Lôi Nặc lại lành lặn hoàn hảo lập tức làm dân chúng đều chấn kinh…
- Tộc trưởng đại nhân, hai người này đến trước cửa phủ đệ chúng ta la hét, tiểu nhân muốn ngăn cản nhưng mà…
Nhìn thấy nhóm người Lôi Áo xuất hiện, hai hộ vệ lập tức giống như tìm được người tâm phúc tiến lên bẩm báo.
- Được rồi, ta đã biết, các ngươi lui xuống trước đi!
Lôi Áo khoát tay, sau đó ánh mắt rơi lên người La Tư Phúc cùng Hồ Phật.
- Hai vị, không biết đến Thác Đức gia tộc chúng ta lại có chuyện gì?
Lôi Áo lạnh nhạt lên tiếng nói.
- Có chuyện gì? Ha ha…Lôi Áo tộc trưởng, ngươi thật biết giả vờ!
Hồ Phật mang theo vẻ mặt cười lạnh:
- Không cần nói nhảm nhiều lời, thiếu niên đứng bên cạnh ngươi chính là Kiệt Sâm đi?
Hồ Phật đem ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Kiệt Sâm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, năm đó hộ vệ của ngươi, là Vi Ân đã trợ giúp các ngươi đánh lui Đạo Tư gia tộc của Khai La đế quốc, hôm nay hắn ở nơi nào?
Thanh âm Hồ Phật lạnh như băng, giống như là mệnh lệnh khiến cho người ta có loại cảm giác không được cãi lệnh.
- Vi Ân?
Kiệt Sâm cười nhạt tiến lên hai bước nói:
- Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì!
- Tiểu tử ngươi đừng giả ngốc với ta!
Hồ Phật cười lạnh:
- Hôm nay ngươi nếu ngoan ngoãn nói ra thì thôi, nếu không thì, hừ, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!
Hôm nay Kiệt Sâm đã xuất hiện, Hồ Phật cũng đã hoàn toàn xé toang da mặt, ở trước mặt thực lực tuyệt đối của mình, hắn chẳng muốn dây dưa thêm với nhóm người Kiệt Sâm, trực tiếp hỏi tin tức của Vi Ân, nếu như Kiệt Sâm không chịu nói thì hắn sẽ dùng vũ lực bức bách đối phương nói ra.
- Hồ Phật, ngươi nói vậy là có ý gì?
La Tư Đặc phẫn nộ quát.
- Có ý tứ gì?
Hồ Phật dâng lên một cỗ chiến ý cường đại, lạnh lùng nói:
- Là ý tứ này…
Đúng lúc này…
- Sưu!
- Sưu!
Hai đạo lưu quang đột ngột xuất hiện trên bầu trời, chính là Đế Lâm cùng Ám Ảnh.
- Hai vị của Đức Khắc Lôi gia tộc, các ngươi đừng quá làm càn, nơi này là quốc thổ Áo Lan Đa vương quốc, không cho phép các ngươi hung hăng càn quấy!
Đế Lâm lạnh nhạt quát một tiếng, trên người dâng lên một cỗ hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, hắn cùng Hồ Phật đều là hoàng linh sư trung cấp, khí tức hai người giao nhau trong không khí, gắt gao giằng co.
- Nói rất đúng, nơi này là Áo Lan Đa vương quốc, nếu như Kiệt Sâm đã nói là không biết, nếu như hai vị không có chuyện gì thì kính mời nhanh chóng rời đi!
La Tư Đặc cũng tiến lên một bước, lạnh lùng lên tiếng, đồng thời lực lượng hoàng linh sư thất giai trung cấp cũng bộc phát ra, cùng Đế Lâm kết hợp chung một chỗ, gắt gao trấn áp Hồ Phật.
- Xem ra, các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đã như vậy…
Sau lưng Hồ Phật, La Tư Phúc vẫn im lặng không nói gì hiện tại chợt ngẩng đầu, giống như thẩm phán đạm mạc lên tiếng, sau đó…
- Bá…
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, một đạo hỏa hồng sắc linh mang lập tức xuất hiện trong không khí, nhắm ngay Đế Lâm cùng La Tư Đặc hung hăng bắn tới.
- Oanh!
Linh lực thất giai cao cấp cường đại giống như núi lửa phun trào, đột nhiên bộc phát ra, uy áp khủng bố bao phủ toàn bộ mọi người đang đứng trước cổng phủ đệ Thác Đức gia tộc, mà Đế Lâm cùng La Tư Đặc đều đứng mũi chịu sào.
Trong nháy mắt, thân thể hai người Đế Lâm cùng La Tư Đặc giống như bị lâm vào vũng bùn, toàn thân không có khí lực, chỉ phải gian nan ra tay phòng ngự.
- Oanh!
- Oanh!
Hai tiếng vang nặng nề truyền ra, trước phủ đệ giống như nhấc lên một hồi linh lực phong bạo lan tràn, khí tức khủng bố.
Đế Lâm cùng La Tư Đặc đặng đặng đặng bật lui ra sau, sắc mặt tái nhợt, cỗ khí tức khủng bố tiến vào trong thân thể bọn họ, nhất thời khó thể tiêu trừ.
Trên mặt hai người đều mang theo vẻ sợ hãi, La Tư Phúc là một hoàng linh sư thất giai cao cấp, trên thực lực đã cao hơn hai người họ không ít, ở tình huống hôm nay cho dù hết thảy mọi người liên hợp lại đều khó có khả năng là đối thủ của La Tư Phúc, đừng nói chi Đức Khắc Lôi gia tộc Hồ Phật còn là một hoàng linh sư trung cấp.
- Làm sao bây giờ?
Trong lòng La Tư Đặc cùng Đế Lâm đều tràn ngập lo lắng.
Mà dân chúng đứng gần đó chứng kiến tình huống này cũng thở dài trong lòng.
- Xem ra tính tình của hai người La Tư Phúc cùng Hồ Phật cũng rất lớn, lần này chỉ sợ Thác Đức gia tộc cùng Áo Lan Đa vương quốc phải gặp xui xẻo!
Trong đám đông, Mạt Sâm Tư nở nụ cười.
- Tiểu tử, ngươi biết tại sao hai chúng ta phải ở nơi này lãng phí hơn một năm thời gian, bất quá ngươi yên tâm, ta là một người rất giảng đạo lý, ngươi ngoan ngoãn đem tin tức của Vi Ân nói ra, có lẽ ta sẽ khai ân bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu như ngươi không nói, ta tin tưởng lát nữa ngươi vẫn sẽ phải nói ra, nhưng nếu đến lúc đó sự tình sẽ không còn đơn giản như vậy!
Thần sắc La Tư Phúc vô cùng cao ngạo, nhìn nhóm người Kiệt Sâm.
- Ngươi là người rất giảng đạo lý? Ha ha ha ha…
Kiệt Sâm cười ha hả, trên mặt mang theo dáng trào phúng như nhìn thấy chuyện gì vô cùng buồn cười, lên tiếng:
- La Tư Phúc đúng không? Thẳng thắn nói cho ngươi biết, đừng nói hiện tại ta không biết Vi Ân đang ở đâu, cho dù ta biết rõ, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, còn nữa, ta khuyên ngươi một câu…
Kiệt Sâm mang theo vẻ mặt khinh miệt cùng khinh thường, đạm mạc nói:
- Ngươi ở đâu đến thì mau cút về nơi đó, nếu không ngươi cũng không cần đi trở về!
Lời nói của Kiệt Sâm thoáng chốc giống như ném một quả bom nặng cân vào trong lòng mọi người, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn, ngay cả La Tư Đặc cùng Đế Lâm cũng mang theo vẻ khó hiểu kinh ngạc.
- Kiệt Sâm kia không khỏi quá lỗ mãng đi a? Dưới tình huống này cũng dám nói như vậy…đó không phải là muốn chết sao?
- Tốt tốt…
Khóe môi La Tư Phúc nhếch lên phun ra hai chữ, đôi mắt hắn bắn ra một đạo hàn mang, một cỗ khí tức khủng bố khó thể hình dung từ trên người hắn bay lên.
- Người bên cạnh chính là phụ thân của ngươi đi, nghe nói cảm tình giữa ngươi cùng phụ thân ngươi rất tốt, ta trước tiên đem phụ thân ngươi phế tại chỗ này, cho ngươi biết kết cục khi không nghe theo mệnh lệnh của ta!
Trong miệng La Tư Phúc lạnh lùng nói, sau đó lập tức nhắm ngay Lôi Nặc ra tay.
Hỏa hệ linh lực vô tận lập tức ngưng tụ thành một đầu hỏa long gào thét rống giận, nhắm ngay Lôi Nặc mãnh liệt xông đến, trong không khí như bị thiêu đốt bốc cháy lên.
- Trời ạ, đây là…Nguyên Tố Nghĩ Vật…
- La Tư Phúc này quả nhiên không hổ là hoàng linh sư cao cấp, đối với việc điều khiển nguyên tố không ngờ đã đạt tới hoàn cảnh như thế…
- Nơi này là Áo Lan Đa vương quốc, La Tư Phúc lại hạ nặng tay như vậy, ta nhớ được Lôi Nặc đại nhân chỉ mới đạt tới thất giai đê cấp hơn nữa còn là kim hệ linh sư, hỏa khắc kim, Lôi Nặc đại nhân sẽ nguy hiểm!
Chứng kiến hỏa diễm cự long rống giận, toàn bộ dân chúng vây chung quanh phủ đệ Thác Đức gia tộc lập tức trợn to hai mắt nhìn, trên mặt tràn ngập thần sắc lo lắng.
Lôi Nặc cùng La Tư Phúc tuy đều là hoàng linh sư thất giai, nhưng không cùng đẳng cấp, đối với khả năng điều khiển linh nguyên tố trong không khí đương nhiên cũng phải khác biệt thật lớn, một hoàng linh sư thất giai đê cấp chỉ có thể không ngừng hấp thu lực lượng của nguyên tố bên trong không khí để mà chống đỡ.
Mà La Tư Phúc thi triển hỏa diễm cự long đã đạt tới cảnh giới đem hỏa nguyên tố trong không khí hóa thành thực chất, loại năng lực điều khiển linh nguyên tố kiểu này chỉ có hoàng linh sư cao cấp mới có thể thi triển được.
Nếu như tiến thêm một bước, có thể đem hết thảy hỏa hệ nguyên tố chung quanh cấu trúc thành một không gian đặc thù, như vậy liền có thể bước vào cảnh giới đế linh sư bát giai.
- Cẩn thận!
Chứng kiến tình huống này trong lòng La Tư Đặc cùng Đế Lâm đều cả kinh, trong miệng gầm lên giận dữ, thân hình lay động muốn ngăn cản trước mặt Lôi Nặc.
- Hai người các ngươi tránh ra, ta cũng muốn nhìn xem người này rốt cục làm sao phế đi ta!
Bên cạnh Kiệt Sâm, Lôi Nặc vẫn yên lặng không nói lời nào đột nhiên mở miệng lên tiếng, hai tay hắn phân ra hai bên.
Một cỗ lực lượng cường đại làm Đế Lâm cùng La Tư Đặc không cách nào chống cự lập tức xuất hiện trên người họ, thân hình đang di động của hai người giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ nắm lấy, bỗng dưng đứng lại giữa không trung.
Ngay sau đó Lôi Nặc bước về phía trước, đôi mắt bắn ra linh mang kim sắc, đâm xuyên qua bầu trời, tay phải hắn giơ lên cao cao, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lập tức biến thành vàng rực óng ánh mạnh mẽ oanh kích thẳng ngay mặt hỏa diễm cự long mà La Tư Phúc thi triển.
Nắm đấm kim sắc cùng hỏa diễm cự long khổng lồ va chạm cùng một chỗ, loại đối lập mãnh liệt làm thời gian chung quanh giống như dừng lại trong nháy mắt.
- Oanh long long…
Một đạo kình khí khó thể hình dung lập tức xuất hiện trên bầu trời nơi này, ngay lập tức tiếng oanh minh vang lên cực lớn, thoáng chốc hư không giống như nứt vỡ!
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hỏa diễm cự long do linh lực của hoàng linh sư thất giai cao cấp ngưng tụ mà thành mạnh mẽ phát ra một tiếng bi rống, giống như va đập vào tảng đá, một tấc một tấc nứt vỡ trong không khí, biến thành hỏa hệ nguyên tố tán phát tiêu tán đầy trời.
Mà Lôi Nặc vẫn đứng yên tại chỗ thần sắc lạnh lùng, toàn thân không hề có chút vết thương, thật giống như vừa rồi đánh tan một kích của hoàng linh sư thất giai cao cấp cũng không phải là hắn.
- A…không có khả năng…
Trên mặt La Tư Phúc lộ ra vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt của hắn hiện lên dữ tợn, tay phải giơ lên lại muốn phát ra công kích thêm một lần nữa.
Nhưng Lôi Nặc làm sao cho hắn cơ hội này.
Ánh mắt của Lôi Nặc lăng lệ ác liệt, tiến lên trước một bước, căn bản không đợi đối phương phản ứng từ xa xa đã đánh xuống một chưởng.
Trong hư không, một kim sắc thủ ấn lăng không ngưng tụ, ngay sau đó từ trên trời giáng xuống thẳng vào đỉnh đầu La Tư Phúc, hướng bên dưới nện mạnh xuống.
- Oanh…
Không khí giống như thủy tinh vỡ nát, hỏa diễm trên người La Tư Phúc bốc cao, trong miệng rống giận, hỏa hệ linh lực trong thân thể như hồng thủy vỡ đê đột nhiên bộc phát, muốn đem cự chưởng của Lôi Nặc đánh văng ra nhưng căn bản không lay chuyển được mảy may.
Vô luận hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đến thế nào, kim sắc cự chưởng từ đầu tới cuối không hề có chút dao động, từng tấc một nghiền áp xuống dưới, càng làm La Tư Phúc thêm hoảng sợ chính là không gian chung quanh hắn giống như bị giam cầm không thể nhúc nhích mảy may, đừng nói là muốn né tránh.
- Oanh!
Trong tiếng nổ vang cực lớn, lúc trước La Tư Phúc còn dùng một kích đánh lui hai người La Tư Đặc cùng Đế Lâm, khí thế hung hăng càn quấy vô cùng, ở thời khắc này đã bị kim sắc cự chưởng của Lôi Nặc toàn bộ nghiền áp vào trong lòng đất.
- Chút thực lực ấy, mà cũng muốn phế đi ta!
Lôi Nặc bước tới vài bước, gương mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn La Tư Phúc bị mình nghiền áp vào trong lòng đất, đạm mạc lên tiếng.
Yên tĩnh, yên tĩnh như trong cõi chết!
Sau đó…”Tê”!
Chỉ một thoáng chung quanh vang lên từng trận thanh âm hít sâu một hơi lãnh khí, ánh mắt mọi người ngây ngốc nhìn vào Lôi Nặc đang đứng yên lặng, trong mắt toát ra thần sắc vô cùng kinh hãi.
Mà La Tư Đặc cùng Đế Lâm đã khôi phục tự do cũng kinh ngạc nhìn qua Lôi Nặc đứng cách đó không xa, trong đầu một mảnh mơ hồ.
Về phần Hồ Phật càng thêm choáng váng.
- Này…đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người kinh hãi, không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Phải biết rằng La Tư Phúc chính là hoàng linh sư thất giai cao cấp, mà Lôi Nặc đại nhân ở ba năm trước chỉ là một hoàng linh sư thất giai đê cấp, hơn nữa còn bị rơi vào hoàn cảnh kim hệ bị hỏa hệ khắc chế, thế nhưng trong cuộc chiến vừa rồi, Lôi Nặc chỉ dùng một quyền đã đánh nát hỏa diễm cự long của La Tư Phúc, còn dùng một chưởng đem La Tư Phúc nghiền vào trong lòng đất, loại trùng kích thị giác như thế làm cho bọn họ rung động đồng thời không cách nào hiểu nổi.
- Không…không có khả năng…La Tư Phúc ta là hoàng linh sư thất giai hỏa hệ cao cấp, như thế nào lại thua bại trong tay hoàng linh sư thất giai kim hệ đê cấp…
Đúng lúc này, ở bên trong hố sâu, La Tư Phúc gào thét phẫn nộ không cam tâm đột nhiên truyền ra, trong tiếng ầm vang, một đạo thân ảnh nhanh chóng bay lên, chính là La Tư Phúc bị Lôi Nặc đánh nghiền vào mặt đất.
Giờ phút này trên người hắn không còn chút khí thế tung hoành hết thảy, trường bào đã hoàn toàn rách rưới, trên mặt vặn vẹo, vô cùng chật vật.
Nhưng đôi mắt hắn mang theo vẻ không cam lòng cùng tràn ngập phẫn nộ.
Hỏa diễm đỏ thẫm điên cuồng thiêu đốt trên người hắn, uy áp khủng bố không ngừng lan tràn, giờ phút này hắn thật giống như ác quỷ từ địa ngục tràn ngập vẻ cừu hận.
Trong miệng của hắn gầm lên một tiếng, cả người hóa thành một đoàn hỏa diễm, nhắm ngay Lôi Nặc xông qua.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ xuất thủ với Lôi Nặc, đột nhiên…
- Chết đi!
La Tư Phúc đang bắn người bay tới, nửa đường đột nhiên thay đổi phương hướng, tay phải thành trảo, nhắm ngay Kiệt Sâm đứng cách đó không xa hung hăng chộp tới!
- Không xong!
Trong nháy mắt trái tim của đám người La Tư Đặc nhảy lên cuống họng!