- Hô…
Thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất, ẩn nấp trong hư không.
Hành động của Tây Trạch cũng làm nhóm người Bác Tháp Mỗ Tư chú ý.
- Giết, chỉ cần giết tiểu tử này viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa còn có thể là của chúng ta…
- Giết hắn đi, giết hắn xong chúng ta còn có cơ hội…
- Đúng, chúng ta cùng tiến lên, ta cũng không tin mấy người chúng ta liên thủ sẽ không giết được hắn, thừa dịp hắn còn chưa triệt để lĩnh ngộ viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa, đem hắn gạt bỏ tại nơi này…
Mỗi người đều phẫn nộ lên tiếng, đồng thời một cỗ khí tức đáng sợ từ trong thân thể bọn hắn bốc lên, tựa hồ muốn ra tay đối với Kiệt Sâm, còn chưa đợi bọn hắn nói xong…
- Sưu!
- Sưu!
Bốn người còn đang ra vẻ phẫn uất lại cùng một thời gian quay người phóng lên trời, hướng bốn phương tám hướng bay vút đi.
Bốn người bay vút nhanh như thiểm điện, bằng tốc độ nhanh nhất muốn chạy khỏi nơi này, mà hành động ra vẻ căm phẫn của bọn hắn vừa rồi chỉ là muốn xúi giục người khác ra tay mà thôi.
- Mấy tên gia hỏa này thật sự là hồ ly…
Bác Tháp Mỗ Tư hóa thành một đạo hỏa diễm lưu quang bay nhanh, đồng thời liếc mắt nhìn theo Tu La cùng Y Ân bọn họ, cắn răng rít lên.
Thân là Nguyệt Huy thiên thần, bọn hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, Kiệt Sâm cường đại bọn hắn cũng đã sớm lĩnh ngộ, dùng một đối một căn bản không phải là đối thủ, cho dù năm người liên thủ đều không làm gì được Kiệt Sâm, hiện tại đối phương đã nhận được viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa, thực lực càng thêm đột phá, chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể tin tưởng giết được hắn sẽ lấy được truyền thừa.
Hành động của đám người Tu La cũng đã đánh thức Kiệt Sâm còn đang chìm trong cảm khái, hắn ngẩng đầu, đôi mắt chợt mở ra, bắn ra hai đạo quang hoa sáng chói.
Oanh!
Kiệt Sâm chỉ đứng nơi đó, còn chưa hành động, nhưng đã tản mát ra một cỗ khí cơ cường đại, một cỗ ý cảnh đáng sợ phóng lên trời, như dòng sông xông thẳng thiên không.
Giờ khắc này hắn giống như một đầu chân long vừa thức tỉnh, sống lại sau giấc ngủ say muôn đời, trong chốc lát tản mát ra cỗ ý thức đáng sợ đến mức tận cùng, xung phá hết thảy.
- Đó là viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa sao, tiểu tử này làm sao lại trở nên đáng sợ như thế?
- Cỗ khí tức này thật sự là khó tin, vốn nên là của ta…
Đôi mắt Kiệt Sâm nhìn về hướng chân trời, như trường kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ uy năng, đôi mắt như hai đạo hàn quang quét ngang bầu trời, đám người Tu La cảm nhận được ánh mắt của Kiệt Sâm, thân hình đều kịch chấn, sau lưng rét lạnh, mồ hôi tuôn đầy, loại cảm giác như bị Thần Vương cường đại quan sát, bễ nghễ thế gian.
Oanh!
Đột nhiên Kiệt Sâm chợt sải bước ra, bầu trời run rẩy, giống như một bước của hắn sẽ làm sụp đổ thiên địa, dưới chân Kiệt Sâm khí cơ vạn dặm hiển hiện, từng đại đạo phù văn bày ra, phảng phất như thuấn di, một bước đã đi tới trước người Đô Dịch.
Hắn càng thêm hoảng sợ, khắp cả người phát lạnh, cả kinh hồn phi phách tán, tốc độ của Kiệt Sâm quá nhanh, nhanh vượt qua cực hạn của bọn hắn.
Khí cơ làm người nảy sinh sợ hãi cũng hấp dẫn những Tinh Diệu thiên thần xa xa chú ý tới, mỗi người đều ngẩng đầu, dõi mắt nhìn quanh.
Kiệt Sâm đứng ngạo nghễ trên thiên không, lạnh lẽo nhìn Đô Dịch trước mặt, sát ý không hề che giấu, mặc dù hắn vừa tấn cấp Nguyệt Huy thiên thần nhưng chiến lực chính thức đã sớm vượt qua cấp độ, dung nạp vô thượng kiếm ý, đạt tới cảnh giới mà người thường không cách nào tưởng tượng.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì…
Đô Dịch đang liều mạng tháo chạy như thế nào cũng không nghĩ tới tốc độ của Kiệt Sâm lại nhanh như thế, hắn dừng phắt thân hình của mình, kinh hãi run rẩy lên tiếng, theo khí tức phát ra trên người Kiệt Sâm ngay cả Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong như hắn cũng cảm thấy thật áp lực, thân thể cơ hồ muốn tan rã.
- Giết ngươi!
Lời nói của Kiệt Sâm thật bình thản, đơn giản mà trực tiếp, lời vừa rơi xuống hắn trực tiếp oanh ra một quyền, đơn giản mà thực chất, không hề có chút hoa mỹ.
Oanh long long…
Phảng phất như Thần Vương vươn ra quả đấm, Kiệt Sâm đánh ra một quyền nhìn như bình thản nhưng ẩn chứa đại đạo pháp tắc vô thượng, làm người nghe mà biến sắc, trong thiên địa vô số linh khí điên cuồng hướng một quyền của hắn ngưng tụ, đây là một quyền ẩn chứa thiên địa đại đạo.
Xa xa, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này lá gan như muốn nứt, từng người run rẩy, loại uy thế kia thật rung động nhân tâm.
- Ngươi…
Đô Dịch sợ hãi đem hết toàn lực đối kháng, thần lực vô tận trong cơ thể hắn phun tràn ra như núi lửa bộc phát, liều lĩnh oanh hướng Kiệt Sâm, đồng thời toàn thân nhanh chóng thối lui.
Nhưng thần lực mãnh liệt ngập trời tràn tới, nắm tay Kiệt Sâm đánh vào bên trong phảng phất thật dễ dàng, như đi vào chỗ không người, thậm chí khi thân hình Đô Dịch còn chưa kịp lui về phía sau đã nhìn thấy một nắm tay lóe lên sáng bóng như ngọc thạch đi tới trước mặt của mình.
- Bồng!
Đô Dịch tuyệt vọng rống to một tiếng, thân thể văng ra tung tóe, máu tươi phun đầy trời, thậm chí hắn không hề có chút hành động đã bị Kiệt Sâm một quyền đánh thành phân thân toái cốt.
- Ông!
Trong hư không, đầu của Đô Dịch phóng lên trời, Kiệt Sâm đánh một quyền nát bấy thân thể hắn, lại không kích diệt linh hồn của hắn, trong hai mắt hoảng sợ vội vàng thối lui.
- Chư vị, đồng loạt ra tay giết hắn đi, nếu không chúng ta ai cũng trốn không thoát!
Đô Dịch điên cuồng kêu to, thần lực ngưng tụ muốn lại lần nữa ngưng tụ ra thân thể, tràn đầy kinh hãi.
- Phốc!
Đáp lại hắn là một quyền thứ hai của Kiệt Sâm, một kích đi qua, thần lực tuôn tràn, đầu lâu tàn phá trừng lớn hai mắt hoảng sợ, trực tiếp hóa thành bột mịn, hình thần câu diệt.
Một đạo pháp tắc thần liên rơi xuống, bị Kiệt Sâm thu nhập trong tay.
Cách đó không xa, Bác Tháp Mỗ Tư, Tu La, Y Ân nhìn thấy một màn này sắc mặt tràn đầy hoảng sợ, thân hình run rẩy vong mạng chạy trốn, đặc biệt là Y Ân, càng sợ tới hồn phi phách tán, liều lĩnh thi triển bí pháp đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Nhưng trong hư không lại một đạo thân ảnh hướng hắn đi tới, thoạt nhìn rất chậm nhưng chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ, hai bước đi qua, trong nháy mắt đã tới trước người Y Ân.
- Theo hắn cùng nhau đi thôi!
Thanh âm đạm mạc vang lên, ánh mắt Kiệt Sâm lạnh lùng, chỉ một quyền xuất hiện nổ nát hư không, xỏ xuyên qua tam giới cửu thiên, tung hoành nhân gian địa ngục, mặc cho Y Ân ngăn cản thế nào, trong miệng điên cuồng gào thét, nhưng cũng chỉ vô dụng, một quyền đánh tới máu tươi phun đầy trời.
Bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản nổi, vũ khí của Y Ân ngăn trước người, lại bị Kiệt Sâm một quyền oanh thành bột mịn, tan thành mây khói, không còn gì tồn tại.
- Si…
Y Ân đột nhiên rống to một tiếng, khí lãng ngập trời, hóa thành quang mang đầy trời, thần lực nhộn nhạo, hình thành một cỗ long quyển phong cuốn về hướng Kiệt Sâm.
Đồng thời cả người hắn nhanh chóng lui về phía sau, một cỗ khí tức như mãnh thú man hoang thức tỉnh từ trong thân thể hắn bạo tuôn ra.