Lỗ Đạo Phu thân là Linh Dược Sư đệ nhất cung đình lên tiếng, lập tức đem ánh mắt rơi vào hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp:
- Bỉ Tư Pháp Mỗ, Tát Cáp, đại sư Kiệt Sâm theo lời hai người các ngươi đến có thể đến vương thành không?
- Đúng vậy, Bỉ Tư Pháp Mỗ, đại sư Kiệt Sâm đến tột cùng lúc nào có thể từ thành Tháp Lâm tới, ta nhớ sứ giả vương quốc được phái đi đã xuất phát hơn nửa tháng rồi, theo lý mà nói cũng phải có tin tức rồi chứ.
Bên trong điện tất cả mọi người đều đem ánh mắt chuyển tới người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp, trong lòng họ đối với đại sư Kiệt Sâm theo lời bọn hắn rất hiếu kì.
Lúc trước đại vương tử Địch Áo Tư nhiễm bệnh đám người Lỗ Đạo Phu đóng ở cung đình thúc thủ vô sách, Lai Sâm Đặc lúc này phát ra mệnh lệnh, để cho đội Linh Dược Sư cung đình của vương quốc tới vương thành nghĩ biện pháp. Dù sao thuật nghiệp có chuyên môn riêng, Lỗ Đạo Phu mặc dù là một gã Linh Dược tông sư cao cấp, nhưng mà mỗi một tên Linh Dược Sư đủ khả năng phối chế, học tập Linh Dược Tề cũng không giống nhau, bởi vậy Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp hai người cũng bị triệu trở về.
Vừa lúc mới bắt đầu, mọi người còn không có lưu ý đến hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp, nhưng chờ mọi người đối với bệnh tình đại vương tử Địch Áo Tư không có biện pháp, thời điểm vô kế khả thi thì Bỉ Tư Pháp Mỗ lấy ra một lọ Dược Tề Thanh Tỉnh tứ giai thượng phẩm kềm chế bệnh tình của đại vương tử, mọi người lúc này mới chú ý tới, vẻn vẹn nửa năm không gặp hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp trong thời gian này không ngờ đều tấn cấp đến cảnh giới Linh Dược Thiên Sư cao cấp, điều này làm cho mọi người không khỏi chấn động.
Nhưng sau đó bệnh tình đại vương tử ngày từng ngày nặng thêm, ngoại trừ Dược Tề Thanh Tỉnh có chút tác dụng thì toàn bộ đội Linh Dược Sư cung đình không có biện pháp, đúng lúc này, hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp vô kế khả thi nghĩ tới Kiệt Sâm, hai người nghĩ sâu tính kỹ thời gian thật dài, cuối cùng bất đắc dĩ nói ra tên Kiệt Sâm, bất quá hai người đều không có nhiều lời, chỉ nói là ở thành Tháp Lâm gặp một thiên tài Linh Dược Sư, thực lực phi phàm, hai người trong nửa năm tấn cấp Linh Dược Thiên Sư cao cấp có quan hệ rất lớn tới sự chỉ điểm của thiên tài Linh Dược Sư đó.
Thấy được hi vọng mọi người lúc này để cho Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp phái ra đội ngũ tiến về thành Tháp Lâm, đồng thời cũng đối với người tên là Kiệt Sâm được xưng danh thiên tài Linh Dược Sư tràn ngập tò mò, có thể trợ giúp hai gã Linh Dược Thiên Sư trung cấp tại trong vòng thời gian nửa năm đột phá đến Linh Dược Thiên Sư cao cấp, thực lực như vậy, cho dù là Lỗ Đạo Phu Linh Dược Sư đệ nhất nhân Linh Dược tông sư cao cấp đại sư của vương quốc cũng căn bản không làm được a.
Không ít người trong lòng cũng đang lo lắng, chờ thiên tài Linh Dược Sư tên là Kiệt Sâm tới kinh thành, có phải hay không thì không cần biết, chỉ cần chỉ điểm họ một chút, nói không chừng cũng có thể tấn cấp một bậc.
Chứng kiến ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, Bỉ Tư Pháp Mỗ không khỏi lắc đầu, nói:
- Đội ngũ phái đi thành Tháp Lâm buổi sáng hôm nay vừa vừa trở về, bất quá, truyền về tin tức nói Đại sư Kiệt Sâm đã không có ở đây Thành Tháp Lâm rồi, hơn nửa tháng trước rời đi Thành Tháp Lâm, không biết đi nơi nào, ta đã phái người tới công hội Mạo Hiểm Giả ban bố nhiệm vụ tìm người, hi vọng có thể tìm được Đại sư Kiệt Sâm a.
- Ai...
Tất cả mọi người thất vọng thở dài.
- Mọi người không nên nản chí, nghĩ kỹ biện pháp a, Bỉ Tư Pháp Mỗ, những ngày này ngươi lại tiếp tục phối chế Dược Tề Thanh Tỉnh, ta cũng thử phối chế Dược Tề Tịnh Hóa, lúc trước ta đã phái người đi thương hội Áo Lợi Phất để cho bọn họ thu mua Dược Tề Tịnh Hóa trên đại lục rồi, chỉ cần dưới sự nỗ lực, chắc chắn sẽ có hi vọng đấy.
Lỗ Đạo Phu tổng kết nói.
- Chỉ đành như thế.
Trong lòng tất cả mọi người đều yên lặng lên tiếng.
Bất quá tất cả mọi người biết rõ, tuy rằng Đại sư Kiệt Sâm theo lời Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp nghe lợi hại, nhưng chưa hẳn thật có thể trị hết bệnh cho Địch Áo Tư, dù sao hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp ngay cả thực lực chân chính của Kiệt Sâm đều không nói ra. Mà đại sư Lỗ Đạo Phu thử phối chế Dược Tề Tịnh Hóa cũng không có yên lòng, nếu như Dược Tề Tịnh Hóa là Linh Dược Tề lục giai hạ phẩm còn có một tia hi vọng, nhưng Dược Tề Tịnh Hóa lại là Linh Dược Tề lục giai trung phẩm, chỉ có để cho thương hội Áo Lợi Phất thu mua trên đại lục còn một chút hi vọng. Chỉ là trước đừng nói người bình thường sẽ không bán Dược Tề Tịnh Hóa, cho dù là có, giá cả của Linh Dược Tề lục giai cũng không phải một con số nhỏ.
...
Phủ Gia tộc Thác Đức, trong đại sảnh trạch viện tộc trưởng Lôi Áo, Lôi Áo cùng Lôi Nặc ngồi đối diện nhau, mặt mũi tràn đầy thần thái dáng vẻ vui mừng.
- Nhị đệ ah, hôm nay ngươi cùng Kiệt Sâm sẽ ở trong trạch viện này, ta đã để cho phu nhân ra lệnh người dưới dọn dẹp sạch sẽ hai gian phòng, ngày mai ta lại mang Kiệt Sâm tìm một cái tiểu viện mới. Kiệt Sâm tốt xấu cũng tiến nhập gia tộc quyền lợi hạch tâm, điểm ấy vẫn phải có, Khắc Lao Đức hôm nay đúng là tiền mất tật mang a.
Lôi Áo tràn đầy tươi cười nói, thỉnh thoảng nhìn Kiệt Sâm, đối với biểu hiện của Kiệt Sâm hôm nay, trong lòng Lôi Áo rất giật mình, còn có mừng rỡ, mà nhiều hơn là vui mừng.
- Vậy thì phiền toái đại ca, sau này Kiệt Sâm trong gia tộc, cần phải đại ca chăm sóc rồi.
Trên mặt Lôi Nặc cũng mang theo vẻ mừng rỡ.
- Nhị đệ ngươi nói cái gì vậy, có ta ở đây, Kiệt Sâm trong gia tộc nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, lại nói Nhị đệ ngươi ở đây cũng có thể chiếu cố tốt hắn nha, bất quá dùng biểu hiện của Kiệt Sâm hôm nay, chỉ sợ trong gia tộc cũng không ai dám trêu chọc hắn.
- Ha ha, ta thì không được.
Lôi Nặc mang trên mặt vẻ tươi cười:
- Ta đã quyết định, chờ mấy ngày nữa, Kiệt Sâm ở gia tộc an định lại rồi, ta cũng chuẩn bị đi trở về.
- Nhị đệ ngươi. . .
Lôi Áo sững sờ một chút, khuyên nhủ:
- Kiệt Sâm như là đã trở về gia tộc, ngươi ở trong gia tộc, cũng không còn người dám nói điều tiếng gì, nếu như nếu ai dám nói cái gì, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Lôi Nặc không nói gì, mang trên mặt tươi cười, hắn chỉ nhẹ khẽ lắc đầu.
- Phụ thân!
Kiệt Sâm từ phụ trong ánh mắt mang theo tươi cười của phụ thân mà nhìn ra một tia nhàn nhạt sầu bi.
- Ai. . . Nhị đệ, ngươi đã quyết định thì ta không ngăn cản nữa.