Bộ dạng vô cùng bỉ ổi này của Trương Tín khiến Kiều Lăng tức giận đến muốn ra tay.
Viện trưởng Hoàng biết tính tình của vị Sếp Kiều này, nhanh chóng cản trước mặt Kiều Lăng.
Trương Tín ngồi đó, chậm rãi hút thuốc.
Không khí trong phòng họp rơi vào một khoảng không yên lặng, tất cả mọi người đều đang chờ viện trưởng Hoàng và Kiều Lăng đưa ra quyết định.
Tuy rằng đang chờ đợi, nhưng trong lòng mọi người đều biết, hiện tại, không có lựa chọn nào khác.
Chuyện này bây giờ đã sáng tỏ, vụ trúng độc hàng loạt hôm nay chắc chắn là do Dược phẩm Đường thị gây ra, nên cũng chỉ có Dược phẩm Đường thị mới có thể giải quyết trong thời gian ngắn!
Viện trưởng Hoàng trước tiên là an ủi Kiều Lăng, sau đó hỏi Trương Tín: "Anh Trương, Dược phẩm Đường thị là một công ty lớn, thật ra chúng tôi cũng hy vọng hợp tác với Dược: phẩm Đường thị, nhưng mà…"
Trương Tín trực tiếp ngắt lời viện trưởng Hoàng: “Hợp. đồng ở ngay đó, tôi chỉ mang theo bút để ký tên, còn bút để sửa hợp đồng, xin lỗi, tôi quên mang theo, nếu các vị muốn nói chuyện thì có thể đợi tôi hai ngày, tôi sẽ quay về tìm cây bút đó."
“Bùm!”
Một tiếng vang lớn, chiếc bàn bị Kiều Lăng hất đổ lại bị Kiều Lăng đá lủng một lỗ, có thể thấy trong lòng Kiều Lăng lúc này đã tức giận đến mức nào!
Viện trưởng Hoàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, phóng viên ngoài cửa đã xông vào, bảo vệ căn bản không ngăn cản được.
Bên ngoài phòng họp, những âm thanh ồn ào vang lên không ngừng, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy ở khoa nội trú, viện trưởng Hoàng cảm thấy đau lòng.
Viện trưởng Hoàng đã hành nghề y nhiều năm và có tấm lòng nhân đức của một bác sĩ.
"Các vị, thời gian của tôi có hạn, hút điếu thuốc này xong là đến lúc phải đi mát-xa, vì vậy…" Trương Tín nói đến đây rồi giơ điếu thuốc còn lại một đoạn nhỏ lên.
Viện trưởng Hoàng hít sâu một hơi, gật đầu: "Được! Chúng tôi đồng ý hợp tác."
"Ký tên đi." Cảm xúc của Trương Tín không có chút nào thay đổi, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều đúng như dự đoán của anh ta.
Viện trưởng Hoàng mở hợp đồng ra, cầm bút đưa cho Kiều Lăng, khó khăn nói: "Sếp Kiều, ký tên đi."
Kiều Lăng tức giận đến thở hổn hển, tay cầm bút lên chuẩn bị ký vẫn phát run, phải hít mấy hơi thật sâu mới có thể ổn định lại, ký tên mình vào hợp đồng.
Khi vừa viết được một chữ “Kiều”, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Một y tá trưởng khoảng bốn mươi tuổi chạy vào với vẻ mặt vui mừng: "Giám đốc! Viện trưởng! Đã giải quyết xong! Sự việc đã giải quyết xong!
Kiều Lăng sắp viết xong chữ cuối cùng, nhưng tay cô ấy. khựng lại, đột nhiên nhìn về phía cửa.
Y tá trưởng kích động nói: "Một bác sĩ trẻ của khoa đã điều chế ra thuốc giải, hiện tại tình hình đã ổn định! Tất cả triệu chứng nôn mửa của bệnh nhân đều đã biến mất!"
Hai mắt viện trưởng Hoàng sáng lên, vỗ tay cười nói: "TốtI Giải quyết xong! Tốt läm!"
Kiều Lăng ném cây bút trong tay đi, xé nát bản hợp đồng trước mặt ngay tại chỗ.
Nhiều lãnh đạo cấp cao của bệnh viện cũng nở nụ cười trên môi.
Chỉ có sắc mặt Trương Tín thay đổi, Trương Tín rất rõ ràng về chất độc lần này, trừ phi dùng thuốc đặc chế, nếu không sẽ không có khả năng lập tức giải quyết! Bệnh viện này đã làm điều đó như thế nào?
"Sao anh còn ngồi đây làm gì? Còn không cút đi, còn chờ tôi tìm người mời anh ra ngoài sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Kiều Lăng vang lên bên tai Trương Tín.
Trương Tín liếc nhìn xung quanh, thì thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm, Trương Tín, người đã mất đi sự tự tin, không còn tự đắc như trước nữa, anh ta bỏ đi với vẻ mặt u ám.
Viện trưởng Hoàng lập tức nói với y tá trưởng: "Bác sĩ đến từ khoa nào, mau dẫn tôi đến xeml"
Y tá trưởng lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cậu ta mới đến, chưa từng gặp qua."
Hoàng Viện trưởng cười to nói: "Ha ha ha, dù thế nào đi nữa, việc ngày hôm nay nhất định phải khen ngợi! Đi, chúng ta đi xem thử!"
Lãnh đạo cấp cao của bệnh viện bước ra khỏi phòng họp, khi họ đi đến khoa nội trú, họ lập tức nhìn thấy Tê Thiên mặc. áo blouse trằng đang đứng đó phát thuốc.
"Thì ra là cậu Têt"
Viện trưởng Hoàng vừa mới nhìn thấy khả năng chữa bệnh của Tề Thiên ở phòng bệnh VIP, bây giờ nhìn thấy Tê Thiên giải quyết được vấn đề, ông ấy cảm thấy rất tự nhiên.
Ánh mắt của Kiều Lăng có chút hoảng hốt, nhìn Tê Thiên, Kiều Lăng có cảm giác không chân thực.
Chỉ mới cách đây hai ngày kể từ khi Kiều Lăng biết đến cái tên Tê Thiên, mà trong hai ngày này, có thể nói rằng sự hiểu biết của Kiều Lăng về Tê Thiên đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.