“Đánh gãy chân của người ta à? Thanh niên ngày nay mạnh miệng quá nhỉ!”
Theo tiếng quát lớn vang lên, Cố Văn đi ra.
Vương Dung vừa thấy Cố Văn thì chỉ tay nói lớn: “Là ông già đó đã chống lưng cho thằng cặn bã Tề Thiên này đấy!”
Hiện tài, nhờ sự giúp đỡ của Triệu Thành, Vương Dung đã trở thành một quản lý cấp cao ở công ty, phát triển không tệ ở Thiên Ngân. Nhưng cố gắng lắm cô ta mới có thể tiếp xúc tới cấp bậc như tập đoàn Thẩm thị.
Vậy nên với đại gia giàu nhất Thiên Ngân như Cố Văn, Vương Dung còn không dám nghĩ đến chứ đừng nói chi là gặp mặt.
Triệu Thành nghe cô ta nói thế, lập tức nhìn chăm chú vào Cố Văn rồi cười lạnh: “Lão già kia, tôi nghe nói hôm qua ông rất hống hách, còn dẫn người đến đánh bạn gái của tôi à? Ông là cái thá gì chứ? Hôm nay, tôi đây sẽ đánh gãy hai chân của cả nhà tên vô dụng này, ông có ý kiến gì không?”
Cố Văn cười: “Cậu thanh niên này, lúc nói chuyện thì phải xem mình có tư cách không đã.”
Triệu Thành bước lên, dùng vai đẩy Cố Văn: “Ông già, tôi đây có đủ tư cách hay không thì ông sẽ nhanh chóng biết thôi, yên tâm! Hôm qua ông còn đụng vào người phụ nữ của tôi, cứ đợi đó đi, sau khi tiệc đính hôn kết thúc, tôi sẽ không để ông bình an rời đi đâu. Triệu Thành tôi đây đã nói thì chẳng thằng nào bảo vệ được ông đâu!”
Cố Văn gật gù: “À, cậu tên là Triệu Thành nhỉ! Tôi sẽ nhớ kỹ tên của cậu.”
“Thế thì ông phải nhớ thật kỹ vào đấy!” Triệu Thành cười lạnh: “Cái tên này sẽ trở thành ác mộng trong phần đời còn lại của ông, sẽ theo ông đến chết mới thôi.”
Triệu Thành nói xong lập tức nhếch môi cười, dựng ngón tay giữa lên với Cố Văn. Sau đó, hắn ôm Vương Dung rời đi.
Cố Văn nhìn Triệu Thành thêm một chút rồi không bận tâm. Ông ta đã ngồi lên được vị trí này rồi, loại người nào cũng từng gặp qua cả, hạng trẻ ranh coi trời bằng vung như Triệu Thành thì thấy nhiều không kể xiết. Cho nên ông ta không thèm để bụng loại người như thế, một lúc nào đó nhớ tới, vẫy tay vài cái là có rất nhiều người đi giải quyết giúp ông ta rồi.
Cố Văn xem giờ rồi cung kính nói với Tề Thiên: “Cậu Tề, còn một tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu. Ngài có muốn ăn chút gì trước không?”
“Không cần!” Tề Thiên lắc đầu: “Sao ông lại chạy ra đây. Chẳng phải hôm nay nhà họ Thẩm mời ông đến làm người chứng hôn à?”
Cố Văn cười đáp: “Tôi vừa nhận được tin cậu Tề đến nên ra đây đón. Người của nhà họ Thẩm đã có mặt đông đủ, ông cụ Thẩm cũng muốn đến đón nhưng đã bị tôi cản lại.”
Tề Thiên xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, ông làm gì thì làm đi. Tôi có chút chuyện phải làm.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Cố Văn gật đầu rồi ngoan ngoãn rời đi.
Cố Văn không hỏi Tề Thiên bận cái gì, mà ông ta cũng không dám hỏi.
Tề Thiên đến một góc ít người, âm thầm quan sát xung quanh.
Thời gian cứ thế dần trôi qua, số người tụ tập trên tầng thượng ngày một đông hơn. Trong đại sảnh, tiếng nhạc khiêu vũ vang lên du dương, dòng người xôn xao nói chuyện, tay bắt mặt mừng với nhau.
Đột nhiên ánh đèn ở đại sảnh tối xuống.
Ngay giờ phút này, tất cả tiếng ồn ở đại sảnh đều im bặt. Mọi người biết đã đến lúc bữa tiệc bắt đầu!
Bữa tiệc này có hai nhân vật chính, một người được ca tụng là mỹ nhân đẹp nhất Thiên Ngân, cũng là người đang đứng đầu Thẩm thị, tên Thẩm Thu Thủy. Cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “nữ thần” của mình, dù là về vẻ ngoài, học thức hay thân phận thì đều hoàn hảo đến mức không chỗ chê!
Có thể nói cô gái này được ông trời vô cùng ưu ái.
Còn có một người khác là chàng trai đính hôn với Thẩm Thu Thủy, nhưng tới bây giờ vẫn chẳng ai hỏi thăm được người này trông ra sao, mặt mũi thế nào hay tên gì. Nhưng họ có thể chắc chắn rằng người đính hôn với cô gái như Thẩm Thu Thủy, còn khiến nhà họ Thẩm tự hào mở bữa tiệc khoe khoang như thế thì hiển nhiên địa vị không hề thấp kém!
Không biết chừng địa vị của người đàn ông này còn ngang hàng với nhà họ Cố ở Thiên Ngân!
Tất cả mọi người đều im lặng chờ mong trong bóng tối.
Tim của Vương Dung cũng đập thình thịch, cô ta biết đã đến lúc mình thể hiện. Đợi nhân vật chính lên sân khấu, cô ta sẽ để lại ấn tượng tốt với họ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau buổi lễ đính hôn này, hai người kia sẽ là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Thiên Ngân trong tương lai, mạnh-mạnh bắt tay, họ chỉ cần dậm chân thôi thì đã khiến Thiên Ngân rung chuyển rồi!
Ánh đèn tụ lại, rọi xuống một vùng, chiếu vào trước một cánh cửa lớn. Khi cửa mở ra, một người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng xuất hiện trong ánh đèn, ánh sáng như bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ bé, phác họa ra một hình bóng xinh đẹp, động lòng người nhưng lại đầy quý phái giống như một tiên nữ vừa rơi xuống trần gian, khiến tất cả người phụ nữ ở đây đều lu mờ, ảm đạm.
Vương Dung đứng bên cạnh Triệu Thành, thấy hắn ngây ngốc nhìn người đứng dưới ánh đèn mà lẩm bẩm: “Không biết người đàn ông thế nào mới cưới được người phụ nữ như vậy.”
Vương Dung nghe vậy, ghen tuông liếc Triệu Thành nhưng cô ta không nói gì. Bởi Vương Dung biết rõ, với thân phận của Triệu Thành, hắn không có cách nào đến gần người phụ nữ như Thẩm Thu Thủy. Vậy nên dù Triệu Thành ảo tưởng bao nhiêu, đó cũng chỉ là ảo tưởng chứ chả làm được gì.
Thẩm Thu Thủy nhẹ nhàng bước đi, trên gương mặt tinh xảo của cô chỉ trang điểm nhẹ, đôi mắt to sáng ngời, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ chúm chím như hoa anh đào làm người ta say đắm.
Ánh đèn cũng từ từ di chuyển theo Thẩm Thu Thủy lên đến sân khấu, một hình ảnh đơn giản thế thôi lại làm mọi người cảm giác như được nhìn thấy cảnh tươi đẹp nhất trong thế giới này.
“Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi đính hôn của Thu Thủy hôm nay.”
Ông cụ Thẩm xuất hiện trên sân khấu, ánh đèn lập tức sáng lên.
Ông cụ Thẩm vừa nói dứt lời, một trận xôn xao vang lên dưới sân khấu.
“Ông cụ Thẩm nói quá rồi.”
“Chúng tôi rất vinh hạnh được đến đây ngày hôm nay.”
Ông cụ Thẩm nhìn xung quanh rồi tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày rất đặc biệt của nhà họ Thẩm chúng tôi, riêng với Thu Thủy thì đây là ngày rất quan trọng. Con bé đã tìm được người hợp tính hợp duyên với mình, đây cũng là phúc phần của Thu Thủy và của nhà họ Thẩm!”
Ông cụ Thẩm nói ra câu này khiến mọi người trong đại sảnh sợ hãi, hít một ngụm khí lạnh.
Với địa vị của ông cụ Thẩm hiện tại, mỗi một câu, mỗi một chữ của ông ta đều đại diện cho rất nhiều ý nghĩa!
Ông cụ Thẩm nói lễ đính hôn lần này là phúc của nhà họ Thẩm sao? Thế có nghĩa là gì? Nghĩa là địa vị, thân phận của người đính hôn với Thu Thủy cũng khiến cho nhà họ Thẩm phải trèo cao!
Tin tức này vừa ra thì đã trở thành thông tin vô cùng quan trọng.
Vương Dung nghe vậy thì càng thấy kiên định trong việc thể hiện mình để tạo ấn tượng tốt trước người chồng sắp cưới bí ẩn của Thẩm Thu Thủy. Cô ta thầm nghĩ, nếu mình có mối quan hệ tốt với nhân vật lớn như thế, bản thân sẽ nhận được rất, rất nhiều lợi ích!
Ông cụ Thẩm nói xong mấy câu kia còn cố ý dừng lại để mọi người chậm rãi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của mình.
Qua vài giây sau, ông cụ Thẩm tiếp tục thốt lên: “Đồng thời, chúng tôi cũng chân thành cảm ơn ngài Cố – Cố Văn đã đến đây để chứng kiến ngày quan trọng này của nhà họ Thẩm. Xin mời ngài Cố!”
Ông cụ Thẩm dứt lời là đã vỗ tay chào đón Cố Văn trước tất cả mọi người.
Người trong đại sảnh cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay dần vang lên như sấm dậy.
Vương Dung tò mò liếc sang Triệu Thành đứng bên cạnh mình: “Cố Văn là ai?”
Trong mắt của Triệu Thành như có ngọn lửa toát ra: “Ngài Cố Văn này là người giàu nhất ở Thiên Ngân! Lúc trước anh có kể cho em nghe về mấy thương vụ kinh doanh ấy, nhớ không? Những thương vụ đó đều do ngài Cố Văn kia hoàn thành!”
“Giàu nhất Thiên Ngân sao!” Thoáng chốc, hơi thở của Vương Dung dồn dập hơn bình thường.
Người này là đại gia giàu nhất Thiên Ngân đó! Vậy ông ta có địa vị còn cao hơn nhà họ Thẩm nữa!
Bên này, một bóng người từ từ đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của mọi người.
Vương Dung với Triệu Thành cũng nhìn chăm chú vào sân khấu, họ muốn thấy chân dung của người giàu nhất Thiên Ngân.
Mà khi họ nhìn thấy ngài Cố Văn kia thì lập tức chết lặng tại chỗ!