Hôm nay là ngày vui của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đã mở tiệc mời, mọi người đến đều hoan hỉ chúc mừng. Không ai ngờ một ngày như vậy lại xảy ra chuyện ẩu đả đánh người!
Triệu Thành chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đau rát một bên, chứ hoàn toàn không ngờ được một con chó như Tề Thiên lại dám đánh mình!
Triệu Thành chậm rãi giơ tay lên xoa khuôn mặt bị đau rát của mình, hắn trừng to mắt nhìn Tề Thiên như không tin chuyện này là sự thật: “Mày dám đánh tao?”
Tề Thiên liếc Triệu Thành thản nhiên nói: “Nếu tao nghe mày nhắc đến bố mẹ tao lần nữa, tao sẽ xé miệng mày ra.”
Triệu Thành lập tức nổi điên, siết chặt nắm tay chuẩn bị đánh trả.
Nhưng lúc này, Vương Dung vội vàng giữ Triệu Thành lại, khuyên: “Anh đừng kích động quá, nơi này là địa bàn của nhà họ Thẩm đấy. Tên họ Tề này dám đánh anh vào ngày hôm nay, Cố Văn cũng không bảo vệ được hắn đâu. Dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy, Cố Văn cũng phải nể mặt nhà họ Thẩm vài phần mà!”
Triệu Thành nghe Vương Dung khuyên thế cũng bình tĩnh lại, nắm tay đang siết chặt cũng thả lỏng ra. Hắn lạnh lùng nhìn Tề Thiên, khinh bỉ: “Loại nhân vật nhỏ bé như mày mà cũng táo tợn thật, mày thấy mình ngầu lắm khi tát được tao một cái phải không? Còn tao lại muốn xem coi mày quậy ở nơi này rồi phải ăn nói sao với nhà họ Thẩm đây!”
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến mọi người đều đổ xô ánh mắt về phía họ. Thẩm Thu Thủy đứng trên sân khấu cũng lạnh lùng bước đến gần chỗ này.
Vương Dung với Triệu Thành thấy Thẩm Thu Thủy đang đi đến đây với khuôn mặt khó chịu, ý cười lạnh trong lòng càng thâm sâu!
Lễ đính hôn là một ngày rất quan trọng với mỗi người phụ nữ, huống chi Thẩm Thu Thủy là lá ngọc cành vàng của nhà họ Thẩm. Người muốn chết mới đi gây chuyện ở buổi đính hôn của Thẩm Thu Thủy!
Thẩm Thu Thủy từ từ đi đến, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của nhà họ Thẩm, anh gây chuyện như thế này, coi nhà họ Thẩm như không tồn tại sao?”
Vương Dung nghe Thẩm Thu Thủy hỏi vậy, ánh mắt nhìn Tề Thiên như kẻ sắp chết. Cô ta thầm nghĩ, Tề Thiên gây chuyện vào ngày hôm nay thì Cố Văn cũng không cứu được rồi!
Tuy Cố Văn là người giàu nhất Thiên Ngân, nhưng không thể nào một tay che trời nổi!
Vương Dung lợi dụng cơ hội này, vội vàng tạo mối quan hệ với Thẩm Thu Thủy: “Đúng thế sếp Thẩm, có kẻ không biết xấu hổ nên mới làm trò như vậy. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ…”
Thẩm Thu Thủy hừ lạnh, cắt ngang lời của cô ta: “Cô là cái thá gì?”
Thẩm Thu Thủy hỏi như thế khiến Vương Dung bất ngờ, nhưng cô ta muốn gây ấn tượng tốt với Thẩm Thu Thủy nên vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nói: “Chào cô Thẩm, tôi tên là Vương Dung. Tôi là nhân viên của công ty xây dựng…”
Vương Dung tươi cười giới thiệu mình, nhưng Thẩm Thu Thủy chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái. Cô đi đến bên cạnh Tề Thiên, cười xin lỗi rồi khoác lên cánh tay của anh, dịu dàng nói: “Xin lỗi anh, bên tổ chức sơ sót để người không có mắt vào, làm anh phiền lòng, anh cứ giao chuyện này cho chúng tôi xử lý là được.”
Thẩm Thu Thủy nối tiếng là mỹ nhân lạnh lùng như băng ở Thiên Ngân, người theo đuổi cô có thể xếp hàng dài từ nam tới bắc thành phố. Nhưng mọi người chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Thu Thủy thể hiện thái độ hòa nhã với người đàn ông nào.
Nhưng lúc này, thái độ của Thẩm Thu Thủy rõ ràng đang lấy lòng Tề Thiên! Dáng vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ này của cô khiến không ít người phải mở to mắt.
Vương Dung lại như thấy ma vậy.
Người này là Thẩm Thu Thủy, tiểu thư lá ngọc cành vàng của nhà họ Thẩm sao! Người phụ nữ này được cho là cô gái xuất sắc nhất thành phố Thiên Ngân! Nhưng tại sao bây giờ, cô ta lại kéo cánh tay của Tề Thiên và nói chuyện dịu dàng như vậy!
Chuyện này khiến Vương Dung cảm thấy mình đang bị ảo giác.
Tề Thiên gật đầu với Thẩm Thu Thủy rồi đi lên sân khấu.
Cố Văn đứng trên sân khấu thấy vậy cũng nói lớn: “Chư vị quan khách, chúng ta cùng hoan nghênh chồng chưa cưới của Thu Thuỷ, ngài Tề Thiên!”
Cố Văn vừa dứt lời đã vỗ tay đầu tiên, những người bên dưới cũng lập tức vỗ theo. Tiếng vỗ vang lên như sấm dậy.
Triệu Thành nhìn chăm chú lên sân khấu, trong đáy lòng bắt đầu lan ra một sự đố kỵ vô hạn, như sắp bùng nổ tới nơi!
Má nó, vì cái gì chứ! Thẩm Thu Thủy là tiểu thư lá ngọc cành vàng đấy! Một người phụ nữ như thế, đến cả Triệu Thành hắn cũng phải đứng từ xa để ngắm! Làm sao chồng sắp cưới của cô ấy lại là tên rác rưởi như Tề Thiên được! Một thằng đàn ông bị Vương Dung vứt bỏ thì lấy tư cách gì làm chồng sắp cưới của Thẩm Thu Thủy! Dựa vào cái gì!
Triệu Thành siết chặt nắm đấm, trong lòng hắn chỉ coi Tề Thiên là con chó do Cố Văn nuôi mà thôi. Anh không có tư cách đứng bên cạnh Thẩm Thu Thủy! Anh chả là cái thá gì hết!
Triệu Thành nhìn Thẩm Thu Thủy dịu dàng kéo cánh tay Tề Thiên mà muốn gào to một trận.
Lúc này có vài người vệ sĩ mặc đồ đen, cao to bước đến trước mặt Triệu Thành và Vương Dung.
“Chỗ này không chào đón hai người, mời đi cho!”
Vệ sĩ nói xong lập tức giữ chặt vai của Vương Dung và Triệu Thành, rồi kéo hai người ra khỏi sảnh tiệc.
Vương Dung đã thức trắng đêm từ hôm qua đến bây giờ bởi vì cô ta bận suy nghĩ phải chuẩn bị quà gì để có được ấn tượng tốt từ Thẩm Thu Thủy. Nhưng hôm nay gặp phải tình hình như thế, tâm trạng của Vương Dung như phát điên rồi.
“Không được! Mấy người không thể đối xử với tôi như vậy! Người cút là tên Tề Thiên kia mới đúng!” Vương Dung cố gắng gân cổ mà gào lên.
Thẩm Thu Thủy nhíu nhẹ đôi mày mềm mại, khẽ nói: “Vả miệng đi!”
Vệ sĩ đang kéo Vương Dung hoàn toàn chẳng nể mặt ai, anh ta giáng hai bạt tay xuống mặt Vương Dung, làm cô ta ngậm mỏ lại. Vương Dung không dám nói thêm cái gì nữa khi cảm giác được cơn đau rát ở trên má mình.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Thiên đứng trên sân khấu nhận được tràng vỗ tay của mọi người, trở thành nhân vật chính hôm nay.
“Cút đi!”
Hai người Vương Dung với Triệu Thành bị ném khỏi phòng tiệc, họ nhìn cánh cửa lớn xa hoa không cam lòng. Nhưng họ chẳng thể làm cách nào khác, tiu nghỉu rời đi.
Tiếng chúc mừng trong phòng tiệc vẫn còn vọng đến tai của hai người, nhưng hai người nghe cảm thấy rất ngứa tai.
Khi cả hai rời khỏi khách sạn, ngồi trên chiếc xe đang chạy băng băng về nhà. Vương Dung còn nhìn cửa khách sạn được trang trí bằng hoa do nhà họ Thẩm cố ý chuẩn bị cho lễ đính hôn này.
Trước đó, khi vừa đến đây, Vương Dung nhìn cánh cổng đầy hoa này, cô ta còn khen tặng nhà họ Thẩm hết lời, thậm chí còn chụp vài bức ảnh gửi lên vòng bạn bè khoe khoang. Nhưng bây giờ cô ta nhìn đống hoa tươi này thì chỉ muốn bẻ gãy chúng đi, nhưng lại không dám.
“Em không cam tâm!”
Vương Dung nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay lái, cô ta dùng lực đến mức các ngón tay trắng bệch như thể tay lái này là kẻ thù giết bố mình vậy.
Triệu Thành cũng mờ mịt nhìn sang hỏi: “Vì cớ gì! Một thằng tội phạm mà Vương Dung em còn chướng mắt, sao có thể trở thành chồng sắp cưới của Thẩm Thu Thủy! Nó là cái thá gì!”
Vương Dung không màng đến ý trong lời của Triệu Thành, vẫn tiếp tục im lặng suy nghĩ gì đó rồi thốt lên: “Em thấy chuyện này rất quái lạ! Anh nghĩ xem, Tề Thiên không có gì hết, sao Thẩm Thu Thủy lại để mắt đến hắn được cơ chứ? Cái cớ hợp lý duy nhất chỉ có thể là Cố Văn đang tạo thế cho Tề Thiên thôi! Buổi đính hôn này, chắc chắn do Cố Văn sắp xếp!”
Triệu Thành cũng nghi ngờ hỏi: “Nhưng Cố Văn làm thế để làm chi?”
Vương Dung lập tức nói: “Chuyện này đơn giản mà! Cố Văn có dã tâm lớn, ông ta nâng Tề Thiên lên như một con rối, để hắn ngồi ở vị trí đó. Thêm vào đó, việc Thẩm Thu Thủy đồng ý đính hôn chắc chắn là vì đã hợp tác với Cố Văn rồi! Nhà họ Thẩm nhiều người thừa kế như thế, Thẩm Thu Thủy muốn được Cố Văn ủng hộ, như vậy cô ta mới có thể ngồi vững vị trí thừa kế nhà họ Thẩm!”
Vẻ mặt của Triệu Thành u ám: “Nếu đúng như lời em nói thì Cố Văn đã bảo vệ Tề Thiên, Thẩm Thu Thủy cũng bên phe Tề Thiên, chúng ta không thể động vào hắn nữa. Nhưng nếu chúng ta không hành động thì khi hắn lật lại bản án, chúng ta sẽ gặp xui xẻo đấy!”
Vương Dung lắc đầu từ tốn giải thích: “Người thừa kế nhà họ Thẩm rất nhiều, sau khi Thẩm Thu Thủy ngồi ổn định vị trí người thừa kế thì sẽ không quan tâm đến con rối như Tề Thiên nữa đâu! Em nghe đồn, cậu hai nhà họ Thẩm tên Thẩm Bằng Bân đã quay lại Thiên Ngân vào hai ngày trước. Hình như người này không muốn từ bỏ vị trí người thừa kế của nhà họ Thẩm!”
Mắt của Triệu Thành lập tức sáng rực lên: “Ý của em là kẻ tàn nhẫn đã rời khỏi Thiên Ngân vào hai năm trước đó à!”
Vương Dung gật đầu cái rụp: “Người đó đấy! Anh ta mà đi đối đầu với Thẩm Thu Thủy và Tề Thiên, chắc chắn hai người kia không có đường thắng!”