Đây chỉ là sự khác biệt tinh tế nhất trong ngữ pháp!
Nói cách khác, nếu không rành về cách viết của hai loại ngữ pháp này thì sẽ không bao giờ phát hiện được điều này!
Thẩm Thu Thủy và những người khác tuy hiểu ngoại ngữ, nhưng họ chỉ dừng lại ở việc hiểu! Họ có thể hiểu, nhưng rành rẽ viết và nói thì khó làm được!
Rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao khác cũng nhìn vào dòng chữ mà Tê Thiên chỉ ra, mọi người có mặt đều không phải kẻ ngốc, chỉ là vừa rồi bọn họ không nhìn ra sự khác biệt nhỏ nhặt đó, nhưng bây giờ, sau khi Tê Thiên nhắc nhở, làm sao bọn họ có thể không nghĩ tới âm mưu trong đầu được!
Hơn nữa, theo những gì Tê Thiên nói, sau khi tìm ra một số điểm khác biệt về ngữ pháp, họ đột nhiên phát hiện ra răng bản hợp đồng này hoàn toàn là một hợp đồng bấy!
Nói trắng ra! Một khi hợp đồng này được ký tên, Thẩm thị thực hiện theo thì sẽ biến thành Thẩm thị làm việc không công cho tập đoàn Thanh Đăng, đến lúc đó sẽ không nhận được một xu nào, mà còn bị kiện bởi tập đoàn Thanh Đäng!
Vốn dĩ Thẩm Thu Thủy đang ở thế bị động vì Thẩm Bãng Bân lấy ra hợp đồng này, nhưng hiện tại tình thế đã lật ngược!
Và tất cả điều này là nhờ Tê Thiên!
Không cần phải nói, Thẩm Thu Thủy có thể đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, năng lực của cô không cần phải bàn cãi, nằm bắt được điều này, Thẩm Thu Thủy ngay lập tức bắt đầu phản công Thẩm Bằng Bân.
Đối mặt với sự phản công của Thẩm Thu Thủy, bên phe phái của Thẩm Bằng Bân, không ai có thể nói được một lời nào, sắc mặt Thẩm Bằng Bân cũng âm trầm không nói nên lời, chỉ là thỉnh thoảng hắn ta nhìn Tả Thiên bằng ánh mắt cực kỳ hung ác, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh!
Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Bằng Bân, Tê Thiên hoàn toàn không thèm để ý!
Trong mắt Tê Thiên, Thẩm Bảng Bân chỉ là một nhân vật nhỏ, mục đích thực sự của Tê Thiên là người đứng sau Thẩm Băng Bân!
Năm giờ chiều, cuộc họp kết thúc, Thẩm Thu Thủy mang vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng họp, cuộc họp cấp cao này kết thúc với phần thắng thuộc về Thẩm Thu Thủy!
Trong phòng chủ tịch, Tê Thiên đang ngồi trên sô pha tiếp khách, uống trà nóng do thư ký Lý pha.
Vẻ mặt Thẩm Thu Thủy tò mò nhìn Tê Thiên: “Anh thực sự hiểu ngoại ngữ sao?”
Tê Thiên gật đầu: “Tôi học mấy năm nay.”
'Thẩm Thu Thủy gật đầu, không nói thêm gì nữa, rất nhiều người sẽ tự học thêm nhiều thứ trong khoảng thời gian nhàm chán khi ngồi tù, Tê Thiên có thể tự học, điều đó có nghĩa là anh cũng không phải là kẻ vô dụng.
"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, tôi nợ anh một ân tình."
Tê Thiên thản nhiên cười: “Giữa hai chúng ta không cần phải nói những lời này.
Thẩm Thu Thủy khẽ cau mày: “Cuộc họp đã kết thúc, tôi còn có việc bận, anh có thể về trước.”
Tê Thiên bưng trà nóng lên, nhấp một ngụm: "Dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi đợi cô tan làm."
Thẩm Thu Thủy vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa văn phòng, một bóng người cao gầy bước vào.
"Sếp Thẩm"
Tê Thiên nhìn thoáng qua, đây là một phụ nữ có mái tóc ngắn, làn da rám nắng khỏe mạnh, có thể thấy răng cô ta thường xuyên tập luyện, Tề Thiên đã quan sát thấy cô ta có một số vết chai ở mu bàn tay, cô ta là một người biết võ.
"Trần Tĩnh, chuyện này chắc cô đã hiểu rõ, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cô rồi."
Trần Tĩnh gật đầu: "Công ty chúng tôi luôn có mối quan hệ hợp tác thân thiện với Thẩm thị, sếp Thẩm yên tâm, kể từ hôm nay, tôi sẽ là vệ sĩ kiêm tài xế riêng của cô."
Thẩm Thu Thủy gật đầu, đóng tài liệu trên mặt bàn lại: “Được rồi, vậy đi thôi, tối nay tôi phải dự một bữa tiệc.”
Thẩm Thu Thủy ném chìa khóa xe của mình cho Trần Tĩnh. _
Tê Thiên vội vàng đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi
Thẩm Thu Thủy liếc nhìn Tê Thiên, nhấn mạnh: "Đây là tiệc rượu tư nhân"
Tê Thiên tựa hồ hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thu Thủy: "Không sao đâu, tôi không ngại."