Kiều Lăng ngồi ở ghế phụ, từ trước tới nay, Kiều Lăng luôn cho rằng cô ấy đã lái xe đủ mạnh mẽ, nhưng hiện tại khi ngồi trong xe, lại phải dùng hai tay nắm chặt tay vịn phía trên đầu.
Chiếc xe lướt trên đường, xuyên qua những con hẻm rồi tăng tốc nhanh chóng, lúc này đã là rạng sáng.
Bên trong bệnh viện.
Sau vài giờ phẫu thuật, tình trạng của Liễu Kiến Quân đã hoàn toàn ổn định, Liễu Kiến Quân được đưa vào khu chăm sóc riêng, đám người Viện trưởng Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm, họ gọi một ít đồ ăn khuya để ăn.
Mỗi một cuộc giải phẫu đều là sự tiêu hao năng lượng rất lớn đối với bọn họ.
Một bác sĩ trẻ đẩy xe đi vào phòng bệnh, nhìn người nằm trên giường rồi chậm rãi bước tới.
"Viện trưởng Hoàng!” Một tiếng la vang lên.
Viện trưởng Hoàng đang ăn cơm hộp, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Thiên và Kiều Lăng đang vội vàng chạy tới.
Tê Thiên lo lắng hỏi: “Viện trưởng Hoàng, Liễu Kiến Quân đâu?”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tề Thiên, Viện trưởng Hoàng nhanh chóng đặt hộp cơm trong tay xuống, bước tới dẫn đường.
Viện trưởng Hoàng bước đến trước một cánh cửa và nhập mật khẩu để mở khóa cửa.
"Tôi đã sắp xếp một phòng bệnh tư nhân, ngoại trừ tôi và một số bác sĩ trưởng, thì không có ai được phép vào đây."
Viện trưởng Hoàng dẫn hai người Tề Thiên tới phòng bệnh. Chỉ có một bác sĩ trưởng canh chừng ở cửa phòng bệnh.
Bác sĩ trưởng nhìn thấy ba người, liền đứng lên nói: "Viện trưởng Hoàng, sếp Kiều, cậu Tề."
'Tề Thiên gật đầu hỏi: “Có người đi vào không?” “Không” Bác sĩ trưởng lắc đầu.
Tê Thiên vào phòng kiểm tra, Liễu Kiến Quân nằm trên giường, trên người bị các loại dụng cụ cắm vào, nhưng số liệu đều bình thường.
Các cửa sổ của căn phòng đều đóng kín và không có dấu hiệu cho thấy có người ra vào.
Điều này khiến Tề Thiên thở phào nhẹ nhõm. Kiều Lăng hỏi Viện trưởng Hoàng: "Tất Thiện đâu?"
Viện trưởng Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã cho cậu ta tan làm rồi."
Kiều Lăng lập tức nói: “Gọi điện cho cậu ta, bảo cậu ta quay lại, chỉ cần nói là có một số chuyện cần làm rõ.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, tìm phương thức liên lạc của Tất Thiện và gọi điện, nhưng bên kia lại báo đã tắt máy.
Lúc này Tề Thiên cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Lăng nói thẳng: “Không liên lạc được với Tất Thiện, tôi đoán cậu ta đã bỏ chạy rồi.”
"Chạy?" Viện trưởng Hoàng sửng sốt một chút: "Sếp Kiều, chuyện gì xảy ra vậy?"
Kiều Lăng nói: “Tất Thiện hợp tác với Lưu Tài Lương đưa một lô thuốc giả vào kho, hiện tại chúng đang được chất chung với đồ đạc trong kho, các người hãy đem về để kiểm tra nghiêm ngặt lại.”
"Thuốc giả!" Viện trưởng Hoàng và người bác sĩ trưởng kia đều ngạc nhiên nói.
Bác sĩ trưởng mắng to: "Tôi nghĩ tên Tất Thiện này điên rồi! Sao cậu ta dám làm những việc tai hại liên quan đến thuốc giải!"
Viện trưởng Hoàng tiếp tục nói: "Hiện tại thông báo cho cơ quan, lập tức gửi thuốc về kiểm nghiệm! Kiểm tra lại một lần nữa, không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì"
Kiều Lăng thấy Tề Thiên cau mày không nói gì, không khỏi hỏi: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Chiếc xe lướt trên đường, xuyên qua những con hẻm rồi tăng tốc nhanh chóng, lúc này đã là rạng sáng.
Bên trong bệnh viện.
Sau vài giờ phẫu thuật, tình trạng của Liễu Kiến Quân đã hoàn toàn ổn định, Liễu Kiến Quân được đưa vào khu chăm sóc riêng, đám người Viện trưởng Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm, họ gọi một ít đồ ăn khuya để ăn.
Mỗi một cuộc giải phẫu đều là sự tiêu hao năng lượng rất lớn đối với bọn họ.
Một bác sĩ trẻ đẩy xe đi vào phòng bệnh, nhìn người nằm trên giường rồi chậm rãi bước tới.
"Viện trưởng Hoàng!” Một tiếng la vang lên.
Viện trưởng Hoàng đang ăn cơm hộp, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Thiên và Kiều Lăng đang vội vàng chạy tới.
Tê Thiên lo lắng hỏi: “Viện trưởng Hoàng, Liễu Kiến Quân đâu?”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tề Thiên, Viện trưởng Hoàng nhanh chóng đặt hộp cơm trong tay xuống, bước tới dẫn đường.
Viện trưởng Hoàng bước đến trước một cánh cửa và nhập mật khẩu để mở khóa cửa.
"Tôi đã sắp xếp một phòng bệnh tư nhân, ngoại trừ tôi và một số bác sĩ trưởng, thì không có ai được phép vào đây."
Viện trưởng Hoàng dẫn hai người Tề Thiên tới phòng bệnh. Chỉ có một bác sĩ trưởng canh chừng ở cửa phòng bệnh.
Bác sĩ trưởng nhìn thấy ba người, liền đứng lên nói: "Viện trưởng Hoàng, sếp Kiều, cậu Tề."
'Tề Thiên gật đầu hỏi: “Có người đi vào không?” “Không” Bác sĩ trưởng lắc đầu.
Tê Thiên vào phòng kiểm tra, Liễu Kiến Quân nằm trên giường, trên người bị các loại dụng cụ cắm vào, nhưng số liệu đều bình thường.
Các cửa sổ của căn phòng đều đóng kín và không có dấu hiệu cho thấy có người ra vào.
Điều này khiến Tề Thiên thở phào nhẹ nhõm. Kiều Lăng hỏi Viện trưởng Hoàng: "Tất Thiện đâu?"
Viện trưởng Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã cho cậu ta tan làm rồi."
Kiều Lăng lập tức nói: “Gọi điện cho cậu ta, bảo cậu ta quay lại, chỉ cần nói là có một số chuyện cần làm rõ.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, tìm phương thức liên lạc của Tất Thiện và gọi điện, nhưng bên kia lại báo đã tắt máy.
Lúc này Tề Thiên cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Lăng nói thẳng: “Không liên lạc được với Tất Thiện, tôi đoán cậu ta đã bỏ chạy rồi.”
"Chạy?" Viện trưởng Hoàng sửng sốt một chút: "Sếp Kiều, chuyện gì xảy ra vậy?"
Kiều Lăng nói: “Tất Thiện hợp tác với Lưu Tài Lương đưa một lô thuốc giả vào kho, hiện tại chúng đang được chất chung với đồ đạc trong kho, các người hãy đem về để kiểm tra nghiêm ngặt lại.”
"Thuốc giả!" Viện trưởng Hoàng và người bác sĩ trưởng kia đều ngạc nhiên nói.
Bác sĩ trưởng mắng to: "Tôi nghĩ tên Tất Thiện này điên rồi! Sao cậu ta dám làm những việc tai hại liên quan đến thuốc giải!"
Viện trưởng Hoàng tiếp tục nói: "Hiện tại thông báo cho cơ quan, lập tức gửi thuốc về kiểm nghiệm! Kiểm tra lại một lần nữa, không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì"
Kiều Lăng thấy Tề Thiên cau mày không nói gì, không khỏi hỏi: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"