Thông tin liên quan? Vẻ mặt Thẩm Băng Bân dịu xuống: “Để bọn họ lên xe đi.”
Rất nhanh, hai người Vương Dung và Triệu Thành kính cẩn lên xe.
Hai bên khóe miệng Vương Dung vẫn còn bị khâu lại và quấn băng gạc, khiến cô ta trông vô cùng thê thảm
"Cậu Thẩm!"
Hai người cung kính chào hỏi.
'Thẩm Băng Bân châm một điếu thuốc, nói: “Kể cho tôi nghe đi.”
Vương Dung gật đầu rồi nói: “Chồng chưa cưới của Thẩm Thu Thủy tên là Tê Thiên…”
Khi nhắc tới hai chữ Tê Thiên, trong mắt Vương Dung tràn đầy sự oán hận.
Hơn mười phút sau, nụ cười trên mặt Thẩm Bằng Bân càng ngày càng rõ: "Vậy có thể nói, tên Tê Thiên này chỉ là một tên tội phạm mới ra tù và là một con chó mà Cố Văn nuôi thôi sao?"
“Đúng vậy” Vương Dung dùng sức gật đầu: “Loại người này, cho dù là xách giày cho cậu Thẩm cũng không xứng!”
“Ha ha” Thẩm Băng Bân cười khế một tiếng: “Không nên nói người khác như vậy, nói như thể hai người thì xứng xách giày cho tôi vậy.”
Lời mỉa mai ngạo mạn của Thẩm Băng Bân khiến sắc mặt Vương Dung và Ti 'Thành có chút khó coi, nhưng bọn họ lại không dám nói gì, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Thẩm Băng Bân vỗ vào vai của Triệu Thành: "Hai người rất giỏi, vào lúc này lại đưa cho tôi một tin tức quan trọng như thế, cũng xem như hai con chó ngoan, nói đi, các người muốn cái gì?
Triệu Thành nhanh chóng nở một nụ cười và nói: "Chúng tôi chỉ muốn làm cấp dưới bên cạnh cậu Thẩm thôi."
Vương Dung gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
"Được rồi, tôi sẽ ghi công cho cả hai người vì chuyện lần này, cút đi."
Thẩm Băng Bân xua tay.
Vương Dung và Triệu Thành trưng ra gương mặt tươi cười, miệng nói cảm ơn cậu Thẩm rồi mở cửa xe rời đi.
Sau khi đi ra xa, Triệu Thành siết chặt nắm đấm, mắng chửi: "Mẹ kiếp, tên Thẩm Bằng Bân này thật là kiêu ngạo!"
Vương Dung sờ miếng gạc trên khóe miệng nói: "Mặc kệ Thẩm Bằng Bân là người như thế nào, chỉ cần hẳn có thể giết được Thẩm Thu Thủy và Tề Thiên, thì dù làm chó, em cũng vuil"
Ba giờ rưỡi chiều, phòng họp lớn nhất của tập đoàn Thẩm thị.
Khi Thẩm Thu Thủy đến, bên ngoài phòng họp đã có rất nhiều người đang đứng, đây đều là những quản lý cấp cao của tập đoàn, đều đang chờ Thẩm Thu Thủy xuất hiện.
Khi Thẩm Thu Thủy đến, ánh mắt của mọi người đều tập. trung vào Thẩm Thu Thủy.
"Nhìn tôi làm gì, đi vào hết đi." 'Thẩm Thu Thủy vừa nói vừa đẩy cửa phòng họp ra.
Trong phòng họp rộng lớn, chỉ có một mình Thẩm Bằng Bân ngồi trên ghế, còn những quản lý cấp cao khác của Thẩm thị đã vào phòng họp, đều đang đứng một bên, không ai dám ngồi xuống.
'Thẩm Băng Bân gác chân lên bàn, ngậm điếu thuốc trong miệng, tàn thuốc tùy ý bản xuống đất, đây là vết bẩn duy nhất có thể nhìn thấy trên sàn nhà sạch sẽ.
Hai tên tay sai mặc đồ đen đứng sau lưng Thẩm Bằng Bân, hung hãn nhìn xung quanh.
Cuối cùng Thẩm Thu Thủy cũng hiểu tại sao những quản lý cấp cao cấp cao đó lại đứng ở cửa, chuyện xảy ra với Ngô Thiên vào trưa hôm nay đã truyền khắp công ty, toàn công ty không có ai dám khiêu khích người như Thẩm Bằng Bân.
Mọi người đều biết tính cách liều lĩnh của Thẩm Bãng Bân, mà đây còn là một người đàn ông có tiền, có thế còn liều lĩnh, ai dám chịu hứng lấy rủi ro đụng hẳn ta?