Tê Thiên nghe thấy giọng nói quyến rũ truyền đến từ trong điện thoại.
"Được, tôi rất vui lòng làm sứ giả hộ tống người đẹp!"
"Cậu nhóc đẹp trai, tôi sợ cậu trẻ tuổi nhiệt huyết hừng hực như lửa thôi, lỡ cậu tới rồi, tôi càng ngủ không được thì sao. Tôi nhớ cậu lầm nha! Chờ sau khi dậy, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu"
Nói xong, chị ta bèn cúp điện thoại.
Tê Thiên nghe thấy tín hiệu báo máy bận truyền ra từ loa, tiện tay cất luôn điện thoại. Đối với những người lão luyện như. chị Hồng, Tê Thiên chỉ tin một phần. Sở đĩ anh nhanh chóng đồng ý đến tìm chị Hồng chỉ là vì muốn chủ động đế lộ ra chút nhược điểm cho đối phương thấy.
Tại căn chung cư của mình, chị Hồng ném điện thoại qua một bên, đứng trước gương, tỉ mẩn ngắm nghía cẩn thận làn da mềm mại được dày công chăm sóc, trên khuôn mặt mị hoặc lộ ra nụ cười đầy tự tin: "Quả nhiên! Đàn ông trong thiên hạ này đều như nhau mà thôi
Tê Thiên nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Hội nghị cấp cao của tập đoàn Thẩm thị bên kia được xếp vào lúc 4h chiều
Tê Thiên gọi điện thoại cho bố mẹ. Mấy năm nay, bởi vì chuyện của mình mà công việc của bố mẹ cũng không còn. Ở thế hệ của bọn họ, không có thu nhập ổn định thì trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Tê Thiên tìm được hai công việc khá nhàn rồi từ chỗ Cố Văn. Công việc không mệt, chỉ là để cho hai người già có việc để làm, trong lòng không còn nghĩ ngợi linh tính nữa thôi
Tê Thiên gọi điện thoại cho bố, không thấy ai bắt máy. Lại gọi điện thoại cho mẹ, vẫn không ai bắt máy!
Tê Thiên thấy mới hơn 9h, anh mua vài cái bánh bao rồi đi sang chỗ ở của bố mẹ, nhưng sau khi mở cửa vào nhà thì mới phát hiện cả hai đều không ở nhà.
Tê Thiên lại gọi điện thoại lần nữa nhưng vẫn không ai bảt máy.
Tê Thiên nhíu mày, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Văn.
Tê Thiên lo lảng Vương Dung lại tìm tới gây phiền phức cho bố mẹ mình nên đã dặn Cố Văn sắp xếp người âm thầm. bảo vệ
Vài phút sau, Tê Thiên nhận được hồi âm. Bố mẹ đi thăm bệnh nhân ở Bệnh viện Nhân dân Thiên Ngân số hai.
Tê Thiên cảm thấy có gì đó không đúng lảm, bố mẹ đến bệnh viện mà sao không nghe máy?
Tê Thiên lập tức bất một chiếc taxi chạy thẳng đến bệnh viện Nhân dân số hai
Khoa chỉnh hình bệnh viện Nhân dân số hai.
Tê Đông Thịnh và Văn Tố Hoa tay cầm hoa quả đứng trước cửa một phòng bệnh.
Có thế nhìn thấy, trong phòng bệnh, một cô gái mới chừng hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở trên xe lăn. Cô ấy để tóc dài, nhìn cực kì nhã nhặn, trong tay cầm một quyển sách có nội
dung liên quan đến pháp luật, đang đọc một cách chăm chú,
Trước cửa phòng bệnh, một người đàn ông trung niên chản ở trước cửa, không cho hai người Tê Đông Thịnh đi vào,
Tê Đông Thịnh nói với người đàn ông đứng trước cửa: "Lão Liễu, ông đang làm cái gì vậy, để cho chúng tôi đi vào thăm cô bé đi"
Người đàn ông được gọi là lão Liễu đó vẫn đứng ở trước. cửa phòng bệnh không hề nhúc nhích mà lên tiếng: "Không cần, mấy năm qua, số tiền các người cần bồi thường thì cũng
Rồi, cũng không căn có bất kì sự liên quan nào với nhà của chúng tôi nữa”
Văn Tố Hoa vội vàng nói: "Lão Liễu, ông nói thế sao được, chúng tôi cũng rất thương đứa nhỏ Tiểu Y này, cũng muốn giúp đỡ con bé."
Lão Liễu hừ lạnh một tiếng: "Nếu các người thật sự muốn giúp nó thì hãy đứng ra công khai chân tướng đi! Chúng tôi biết vụ tai nạn xe cộ đó không liên quan gì đến nhà các người! Chúng tôi chỉ muốn tên hung thủ năm đó chịu sự trừng trị của pháp luật, chỉ cần các người đồng ý đưa chứng cứ ra, chúng tôi sẽ kiện bọn họ ra tòa án, điều này mới thật sự là giúp được chúng tôi!"
Tê Đông Thịnh thở dài: "Lão Liễu, hay là thôi đi, lỗi lầm này… nhà chúng tôi sẽ tự mình gánh vác. Ông cũng biết, hai người kia có gốc gác không nhỏ, chúng ta đấu không lại bọn họ đâu!"
Lão Liễu nện một quyền nặng nề vào khung cửa: "Gốc gác. không nhỏ thì thế nào? Trên đời này không còn có vương pháp. nữa rồi hay sao? Chính vì sự nhu nhược của các người mà bọn họ mới dám đến quấy rầy chúng tôi hết lần này đến lần khác! Các người lo lắng, suy nghĩ cho con mình, sợ nó gặp phiền phức! Vậy con gái của tôi thì sao? Cả đời này con gái tôi đều phải sống ở trên xe lăn!"