Nghe được lời Đường Long nói thì toàn bộ người đều đứng lên chuẩn bị sẵn sàng xông vào Di Tích Viễn Cổ.
- Ân, có cảm giác quen thuộc?
Đường Long nhắm mắt lại cảm ứng một chút thì vẻ mặt vô cùng quỷ dị, khí tức mà hắn cảm thấy quen thuộc lại là của Thanh Lân, đoạn thời gian trước thì nàng muốn rời đi tu hành một phen mà Tiểu Y Tiên cùng Nhược Lâm không an lòng nên cũng đi theo, từ đó không có tung tích của ba người nhưng không ngờ tới ở đây lại gặp được các nàng.
- Sao vậy?(Thải Lân)
- Cảm ứng được cổ khí tức quen thuộc.
Lâm Linh Tú khóe miệng nhất câu, với thực lực Bán Đế của nàng thì toàn bộ Thú Vực gió thổi cỏ lây đều không tránh thoát được cảm ứng của nàng.
- Khí tức này là của Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên, không có cảm ứng được khí tức của Nhược Lâm muội, đoán chừng là về Cổ Thành rồi.(Lâm Linh Tú)
Đường Long nghe vậy trực tiếp bộc phát khí thế của mình, cậu làm như vậy cũng là tín hiệu để cho Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên cảm ứng được mà chạy tới.
Ở một địa phương khác Thú Vực, Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên đang tụ chung một chỗ.
- Ân, khí tức này là…(Thanh Lân)
- Là lão công, đoán chừng hắn cũng có hứng thú với Di Tích Viễn Cổ nên chạy tới.(Tiểu Y Tiên)
- Chúng ta có nên chạy tới đó không?(Thanh Lân)
Thanh Lân lo lắng mình sẽ kéo rắc rối giữa mình và Cửu U Địa Minh Mãng cho Đường Long nên hỏi thăm Tiểu Y Tiên có nên chạy tới không.
- Bản lĩnh của anh ấy chả phải muội không biết sao? Với lại hẵn là đã phát hiện chúng ta nên mới bạo phát khí thế để báo hiệu cho chúng ta.(Tiểu Y Tiên)
Thanh Lân gật đầu cùng Tiểu Y Tiên chạy về phía Đường Long mà ở phía sau các nàng là Cửu U Địa Minh Mãng đang truy đuổi theo.
Đường Long chờ một lúc thì Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên chạy tới, hắn cũng cảm ứng được có vài khí tức đuổi sát phía sau.
- Cẩn thận, đó là khí tức của Cửu U Địa Minh Mãng.(Phượng Thanh Nhi)
- Mặc kệ bọn hắn tới đây làm gì nhưng nếu như muốn đả thương các nàng thì hỏi xem kiếm trong tay có đồng ý hay không?
Mấy người Cửu U Địa Minh Mãng từ bầu trời đáp xuống, ánh mắt tập trung vào Thanh Lân, khuôn mặt cực kỳ ngoan độc.
- Tiểu tử, ngươi đem cô gái kia giao ra cho ta.(Cửu Huyền)
- Ta vì sao phải nghe lời ngươi?
- Hừ, nàng dám động thủ với Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc chúng ta. Chúng ta bắt nàng về quy án.(Cửu Quy)
Đường Long liếc nhìn Thanh Lân, Thanh Lân liền cúi đầu xuống giống như hài tử làm sai chuyện.
- Xin lỗi, nàng là không thể để cho các ngươi mang đi.
- Tiểu tử, đừng có mà rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.(Cửu Huyền)
- Ồ, các ngươi đang uy hϊếp ta?
Đường Long tay đã đặt lên chuôi kiếm rồi, cùng lúc đó ba cường giả Đấu Tông đỉnh phong của Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc rùng mình không thôi.
- Uy, các ngươi Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc dám ở trước mặt ta giương oai? Không sợ chết sao?(Tử Nghiên)
- Thử nói thêm lời nào nữa xem, ta đảm bảo các ngươi khó lòng thoát thân.(Phượng Thanh Nhi)
Tử Nghiên cùng Phượng Thanh Nhi đều bộc phát ra khí tức của Thái Hư Cổ Long và Thiên Yêu Hoàng Tộc làm cho người Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc sợ vãi cả linh hồn.
Ồn ào tại vị trí của nhóm Đường Long thu hút rất nhiều thế lực chú ý, dù sao nhóm Đường Long là có thực lực mạnh mẽ trong chuyến tranh giành trong Di Tích Viễn Cổ. Bọn họ tò mò không biết nhóm Đường Long lấy đâu ra lá gan dám trêu chọc Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc.
- Thái Hư Cổ Long và Thiên Yêu Hoàng Tộc? Các ngươi hai tộc…(Cửu Quy)
- Không biết nhị vị tiểu thư có thân phận gì trong tộc?(Cửu Huyền)
- Thái Hư Cổ Long Công chúa – Tử Nghiên.(Tử Nghiên)
- Thiên Yêu Hoàng Tộc Công chúa – Phượng Thanh Nhi.(Phượng Thanh Nhi)
Cửu Huyền cùng Cửu Quy sợ hãi nhìn về phía hai người Tử Nghiên với Phượng Thanh Nhi, Cửu Huyền cắn răng vung tay rời đi. Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc dù có cường đại tới đâu cũng không phải đối thủ của Thái Hư Cổ Long và Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Thấy Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc rời đi thì Đường Long xoay người lại nhìn Thanh Lân với Tiểu Y Tiên.
- Các muội làm gì mà để cho mấy tên đó truy sát?
Thanh Lân và Tiểu Y Tiên nói vắng tắt việc mình vì sao bị Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc truy sát.
- Cứ yên tâm đi, có ta cùng Phượng Thanh Nhi chống lưng. Cửu U Địa Minh Mãng nhất tộc không dám làm càn đâu.(Tử Nghiên)
Trong sự chờ mong của mọi người, thời gian hai ngày cũng lặng lẽ trôi tuồn tuột qua như đồng hồ cát vậy.
Hai ngày sau, đợi khi phía chân trời xuất hiện ánh rạng đông đầu tiên cắt qua màn đêm đang bao phủ thì ngọn núi đang lặng yên kia đột nhiên bừng lên một sức sống kinh người. Âm thanh xé gió không ngừng vang lên, từng bóng người ùn ùn kéo đến như châu chấu, lướt vào trong sơn mạch.
Giờ phút này, Hài Cốt Sơn Mạch không ngừng phát ra sức sống làm người ta cảm thấy khϊếp sợ, mà nơi phát ra lực lượng này chính là vô số đạo thân ảnh đang bay trên không trung. Trong dòng người lớn đến thế này, dù là nơi có không khí lạnh lẽo như Hài Cốt Sơn Mạch cũng bị hòa tan đi không ít.
Đường Long cảm ứng được những cường giả Đấu Tôn của các thế lực cũng bắt đầu hành động, nhanh như chớp lướt về phía trung tâm sơn mạch.
- Lần di tích viễn cổ mở ra này chắc chắn sẽ có những cuộc long tranh hổ đấu.
Đám người theo Đường Long lên vị trí ngọn núi tiếp cận trung tâm sơn mạch chỉ vẻn vẹn mấy phút, một mảnh không gian vặn vẹo liền xuất hiện trước mắt mọi người ở đây.
Lúc này, xung quanh biển hài cốt là những bóng người đứng sừng sững, từng ánh mắt nóng bỏng, chăm chú nhìn chằm chằm vào những hài cốt trong không gian vặn vẹo kia. Chỉ cần phong ấn biến mất thì biển người nơi đây sẽ ùa bên trong như sóng thần.
Phanh
Mảng thiên địa đột nhiên xuất hiện một trận dao động rất nhỏ. Ánh mắt của vô số người hướng đến biển hài cốt, không gian nơi đó bắt đầu nổi lên từng đợt gợn sóng. Di Tích Viễn Cổ cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.
Không gian kịch liệt vặn vẹo, vang lên âm thanh giống tiếng nước chảy mà khi loại âm thanh này càng lúc càng to thêm, thì không gian cũng vặn vẹo càng lúc kịch liệt. Nhìn năng lượng phong ấn càng lúc càng trở nên suy yếu, ở bên ngoài cốt hải ánh mắt của vô số người đều chậm rãi xuất hiện màu đỏ nhạt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập mà bàn tay đang nắm vũ khí, cũng từ từ siết chặt lại.
Phịch
Mảng không gian đang vặn vẹo lúc nãy bỗng vỡ vụn như thủy tinh thành vô số mảnh không gian nhỏ.
Trong lúc không gian phong ấn nổ tung, vô số người ở Hài Cốt Sơn Mạch đều đỏ mắt, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ tham lam, bóng người lao lên như một rừng châu chấu, hướng về phía trung tâm của cốt hải.
Đường Long không có vội vàng lao đi mà nâng tay lên, một Không Gian Bình Chướng xuất hiện đem cả một khu vực nơi hắn cùng với những người khác đang đứng bao bọc vào trong. Lúc Đường Long làm ra thủ đoạn bảo hộ thì xung quanh cây đại thụ cũng có một vài thân ảnh vội vàng lui lại, hiển nhiện họ cũng phát hiện được điều gì đó không ổn.
Mảng không gian phong ấn bị nổ tung kia cũng đột nhiên dừng lại giữa không trung, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ không gian lực cuồng bạo mà ngay cả Đấu Tôn cũng phải hết hồn chợt trào ra như lốc xoáy. Những người vừa xông vào, chỉ trong chớp mắt đã bị cơn lốc đó nuốt chửng, những tiếng gào thét thảm thiết liên tục vang lên trong biển hài cốt.
Sóng không gian cuồng bạo, giống như liềm gặt cắt ngang qua cây lúa, tiêu diệt toàn bộ đám người vừa xông vào. Một số cường giả ở phía sau khi nhìn thấy tình huống này, liền lập tức chật vật quay đầu chạy trốn. Lúc này, bên ngoài cốt hải là một cục diện cực kỳ hỗn loạn.
- Một đám não tàn, không suy nghĩ kỹ một chút rồi xông vào, kết cục là chưa đạt được bảo bối đã tán thân tại Hài Cốt Sơn Mạch.
- Bọn họ chỉ là vì Thiên giai Đấu Kỹ làm cho tâm trí lu mờ mà thôi.(Lâm Linh Tú)
- Không gian phong ấn này thật là khủng khϊếp, qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn còn lưu giữ được lực lượng khủng khϊếp đến vậy, thật không hổ là di tích của Đấu Thánh cường giả.(Tiểu Y Tiên)
- Chúng ta đi thôi, đừng quãn bọn hắn.
Đường Long dẫn đầu hướng Di Tích Viễn Cổ lối vào lao đi mà những người khác theo sát phía sau cậu.
Khi tiến vào trong phát hiện nơi này mơ hồ xuất hiện một ngọn núi nguy nga sừng sững. Từ xa nhìn lại, giống như đang có một con viễn cổ mãnh thú đang cuộn mình, làm cho lòng người ta nặng trĩu.
Khi đám người Đường Long nhìn thấy ngọn núi khổng lồ này thì tốc độ bay cũng không tự chủ được mà chậm lại, cơn lốc không gian vừa rồi đã đủ để chứng minh nơi này cũng chẳng phải chốn tốt lành gì. Nếu như không cẩn thận, đi tong cái mạng nhỏ lúc nào cũng không biết.
Càng lúc càng vào sâu, sương trắng trong biển hài cốt cũng dần nhạt đi mà vật thể to lớn kia, rốt cục cũng hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.
Đó là một tòa đại điện, cao tới gần nghìn trượng.. Ngước nhìn tòa đại điện to lớn đứng sừng sững trong thiên địa, làm trong lòng người ta bất giác sinh ra một cảm giác lạc lõng. Cả tòa đại điện màu đỏ thẫm, từ xa nhìn lại, như một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, đặt trên tấm nền hài cốt trắng xóa, nhìn qua có vẻ cực kỳ chói mắt.
Cường giả xung quanh, cũng thất thần vì đại điện màu đỏ thẫm này, một lát sau, mới hồi phục lại tinh thần. Trong mắt ai cũng tràn đầy vẻ chấn động, không hổ là nơi mà cường giả cảnh giới Đấu Thánh để lại, công trình lớn như vậy không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới làm nổi.
- Khó trách lại có Không Gian Phong Ấn che dấu, một đại điện to lớn như vậy đặt ở bất kỳ một nơi nào đều sẽ gây chú ý.
Lúc này, ở ngoài đại điện màu đỏ thẫm, không ngừng có cường giả tiến vào, nhưng tất cả đều không có ai bước qua phạm vi 100m, có thể đi đến đây nếu không phải là thế lực lớn thì cũng là những cường giả nổi tiếng, tự nhiên không có ai dại dột xông lên chịu trận trước.
Đường Long phát hiện có vài khuôn mặt quen thuộc mà hắn trước đây từng gặp, ngoài trừ Phong Lôi Các thì hắn chỉ quen thuộc với Phần Viêm Cốc mà thôi.
- Đã lâu không gặp Đường Long tiểu hữu.(Đường Chấn)
- Đường Cốc chủ khách khí rồi.
- Không ngờ tới tiểu hữu lại dạy dỗ ra được đồ đệ đạt Đan hội quán quân.(Đường Chấn)
- Lần này Đường cốc chủ tới đây hẳn là vì Di tích Viễn cổ?
- Di tích Viễn cổ rất khó gặp, di tích do Đấu Thánh để lại thì lại càng hiếm hơn. Giờ nó đã xuất thế, tất nhiên phải đến đại khai nhãn giới một phen.(Đường Chấn)
- Đường Cốc chủ vẫn nên cẩn thận một phen, dù sao Di tích Viễn cổ hung hiểm khắp nơi.
- Đa tạ nhắc nhở.(Đường Chấn)
Oanh!
Tình hình này kéo dài chừng mười phút đồng hồ mới có sự chuyển biến, mảnh đất dưới chân mọi người chợt rung chuyển. Cánh cửa đá nặng tựa ngàn cân của đại điện đột nhiên ầm ầm nổ vang rồi nâng lên, để lộ ra một lối đi đen nhánh.
Nhìn một màn này, không ít người đều đỏ mắt, thậm chí có nhiều người vội vàng còn lao đến trước cửa lối vào, lớn tiếng cười rồi vọt vào bên trong.
Thấy có người đã tiến vào, biển người đông nghìn nghịt nhất thời rục rịch, từng đạo thân ảnh lóe lên, lao vè phía lối vào. Xem bộ dáng vội vàng này, như đang sợ bảo bối bị người khác nhanh chân đoạt mất vậy.
- Cửa đã mở, có nên xông vào trong không?(Phượng Y)
- Không vội, lần trước cảnh tượng hẵn là chưa quên đâu nhỉ?
Phượng Y nghe vậy trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi Không Gian Phong Ấn ổn định thì nhịn không được rùng mình.
Sự tình đúng như Đường Long đoán, ngay sau khi không ít người vào trong, lối đi đen nhánh kia bỗng đỏ đậm lên, sau đó lớp nền đá cứng kia từ từ vỡ ra, hóa thành những dòng dung nham nóng bỏng. Cùng lúc đó, từng cột lửa màu xanh lam chợt phun ra từ các vách tường. Người nào chạm phải ngọn lửa màu xanh lam này đều hóa thành tro mà không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng.
Biến cố bất ngờ làm cho những người sắp tiến vào đều kinh hãi vội vã dừng lại nhưng lại bị những người đằng sau va phải, đẩy vào bên trong. Vì vậy, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, bên ngoài đại điện lại trở nên rối loạn một lần nữa.
Khi mọi người bắt đầu bình tĩnh lại, mấy thế lực lớn kia mới bắt đầu có hành động. Con đường lửa này tuy nguy hiểm nhưng còn chưa đủ uy hϊếp trí mạng. Vài người trên thân từng luồng Đấu Khí mênh mông chợt bùng phát ra rồi bao phủ quanh người. Một đám người lao vào thông đạo nhưng lần này kết quả lại khác, tuy những cột lửa kia phun vào người họ lại không trực tiếp bị đốt cháy như những người trước. Hỏa diễm tiếp xúc với Đấu Khí hộ thể liền bị ngọn lửa ăn mòn. Những cường giả này cũng vội lao về phía cuối của con đường lửa, đương nhiên trong quá trình này cũng có một số người đen đủi vì không đủ Đấu Khí mà bị ngọn lửa cắn nuốt.
Đường Chấn nhìn những người khác xông vào đại điện mỉm cười vung tay lên, Dị Hỏa – Cửu Long Lôi Cương Hỏa xuất hiện bao phủ xung quanh đám người của Phần Viêm Cốc. Đường Long gọi ra Dị Hỏa Tháp phân biệt có Dị Hỏa xuất hiện bao phủ đoàn người bên mình hướng đại điện đi vào trong.
Có Dị Hỏa hộ thể nên đám người Đường Long không có sợ ngọn lửa thôn phệ mà đi vào trong con đường lửa. Vừa chui vào đường lửa thì nhiệt độ xung quanh đã tăng lên mấy chục lần, nham thạch dưới chân cũng cháy đỏ rực cả lên, dòng dung nham nóng bỏng chảy ra như nước suối. Sức nóng của nham thạch lúc này đã khá cao, nếu như sơ sẩy mà để nó xuyên thủng qua Đấu Khí hộ thể thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị nó nung thành một bãi nước.
Lúc này, bên trong đường lửa cũng có không ít cường giả đang ra sức tiến về phía trước, Đấu Khí hùng hậu bao phủ cả người bọn họ, không hề để lộ một chút sơ hở nào. Tuy bọn họ có thể kiên trì đi tới nhưng rõ ràng là không thể thoải mái như đám người Đường Long cùng người Phần Viêm Cốc được. Ngọn lửa màu xanh lam kia giống như có một công hiệu quỷ dị là hòa tan tất cả Đấu Khí, trong lúc chống chọi thì tốc độ tiêu hao Đấu Khí vượt xa dự kiến của rất nhiều người, nếu cứ theo tình hình này thì cho dù là một cường giả Đấu Tông cũng không cách nào kiên trì quá lâu được.
Những người này đang phải vất vả chống đỡ hỏa diễm và dung nham nóng rực để tiến về phía trước nên khi nhìn thấy đám người Đường Long nhàn nhã đi tới thì trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhờ vào sự trợ giúp của Dị Hỏa nên tiến độ của đám người Đường Long rất thuận lợi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bỏ xa đám người kia nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối của con đường lửa này này.
- Không hổ là di tích cường giả Đấu Thánh để lại trước khi chết. Không ngờ đường lửa lại dài như vậy.(Tiểu Y Tiên)
Ánh mắt Đường Long đảo quanh đường lửa, chân mày hắn không khỏi nhăn lại. Ngọn lửa này tuy nói không phải là dị hỏa nhưng cũng rất quỷ dị, Đấu Khí bình thường khi gặp phải nó thì như chất xúc tác vậy, không chỉ không thể dập tắt mà ngược lại càng làm cho hỏa diễm thêm mãnh liệt.
- Tình huống không đúng, chúng ta bị lạc vào mê trận.
Đường Long dừng lại sau đó mở ra Seinegan quan sát xung quanh, khi cậu nhìn xuống bên dưới thì phát hiện ra huyền cơ.
- Thì ra là vậy, bảo sao đi hoài mà không thoát khỏi đường lửa.
- Sao rồi, phát hiện ra vấn đề?(Sa Miêu)
- Thông đạo thật sự là ở dưới nham tương. Chủ nhân của di tích thật giảo hoạt, bình thường thì ai lại nghĩ tới việc nhảy vào bên trong dung nham kia chứ.
Đường Long ra hiệu cho mọi người hướng bên dưới dung nham bay xuống, khi Dị Hỏa cùng dung ham va chạm nhau thì bị Dị Hỏa cho tách ra một con đường, khi chui vào trong dung nham thì nhanh chóng chìm sâu xuống, dung nham này mặc dù rất nóng nhưng nhờ có dị hỏa hộ thể nên cũng không có chút trở ngại gì. Bởi vậy, sau khi chìm xuống chừng một phút, mọi người nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, hai chân liền hụt xuống sau đó lại chạm vào nền đất lạnh như băng.
Khi vừa chạm chân xuống đất, mọi người liền vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt nhất thời tràn đầy vẻ khϊếp sợ. Hơn mười trượng trên đầu họ, nham thạch đỏ rực vẫn đang chảy như một con cự mãng đang cong mình uốn éo thân thể vậy. Ở trên đó, mơ hồ còn có thể thấy vài bóng người đang vọt qua, hiển nhiên dòng dung nham này chính là đường lửa mà lúc trước bọn họ đã đi vào. Lối đi dài như vậy, nếu cứ tiến thẳng thì không biết sẽ phải đi tới năm nào tháng nào.
- Cường giả Đấu Thánh này khi còn sống hẵn rất thích âm người nếu không di tích của bản thân lại đem toàn bộ những người ở đây đùa bỡn trong lòng bàn tay.
- Sao khi tiến vào đại điện thì việc sưu tầm dược liệu giao cho Tử Nghiên, những người khác toàn lực hỗ trợ nàng. Những ai ngăn cản gϊếŧ không tha, có chuyện thì ta gánh vác.
Lúc này, Đường Long thể hiện ra sự bá đạo của mình. Những người đi theo đều ứng thanh đồng ý, Tử Nghiên lợi dụng thiên phú của mình tìm được vài loại dược liệu nhưng không đáng quý. Đi được một lúc thì mọi người tới được một quảng trường rộng lớn, khi tới nơi thấy được vài người tới trước.
Khi đặt chân tới quảng trường thì ánh mắt của Đường Long đã bị thu hút bởi phía cuối của quảng trường. Nơi đó có một cửa đá cực kỳ lớn, ở phía trước cửa đá lại có hơn mười thân thể đang đứng thẳng tắp như những thanh trường thương vạn năm không thay đổi tư thế. Trên làn da hiện lên màu bạc rực rỡ, ánh mắt lại trống rỗng, mặt không có chút biểu cảm gì, giống như một cỗ thi thể vậy.
- Địa Yêu Khôi? Có thực lực ngang với Đấu Tông mà 10 Địa Yêu Khôi hẵn là kết thành đại trận nào đó có uy lực ngang với Đấu Tôn.
Cả người Địa Yêu Khôi đứng ngoài cửa đá đều ánh lên màu bạc rực rỡ. Theo suy đoán thì thực lực của mười Địa Yêu Khôi này đều đã đạt đến Đấu Tông đỉnh phong nhưng theo tình hình trước mắt, chỉ dùng mười khôi lỗi này để ngăn chặn các cường giả của Trung Châu thì quá không thực tế rồi.
- Xem ra, đằng sau thạch môn này mới là di tích thật.(Thải Điệp)
- Ừ, có điều cửa đá chặt khít thế này, trên đó còn mơ hồ có không gian dao động, hiển nhiên không thể mở ra bằng biện pháp mạnh được. Đã vậy, phương pháp hóa giải hẳn là nằm trên người mười con khôi lỗi này rồi.(Thải Lân)
Những người ở đây đều tập trung nhìn vào mười con Địa Yêu Khôi. Hiển nhiên, ở đây ai cũng biết mấu chốt vấn đề nằm ở trên người mười con Địa Yêu Khôi.
- Lúc này cứ án binh bất động đi, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta giải quyết chuyện này.(Lâm Linh Tú)
Đúng như Lâm Linh Tú dự đoán, quảng trường cũng có người động thủ với 10 con Địa Yêu Khôi. Sau một hồi bàn luận, đùn đẩy nhau, một lão giả áo xám chậm rãi bước ra. Từ khí tức mênh mông trên người lão có thể nhận ra đây là cường giả Đấu Tôn nhưng thực lực cũng chỉ là Nhất Tinh Đấu Tôn mà thôi.
Trước nhiều con mắt soi mói, lão giả chậm rãi bước ra. Đấu khí mênh mông như biển rộng, trực tiếp bao vây lấy mười bộ Địa Yêu Khôi. Lão giả đứng cách thạch môn khoảng mười trượng. Mười thân ảnh đứng bất động như những bức tượng điêu khắc, cả người vang lên tiếng lạch cạch của xương cốt khi ma sát với nhau. Chợt mười luồng ánh mắt lạnh như băng nhưng vô hồn kia đột nhiên nhìn chằm chằm lão giả áo xám. Bàn tay chúng nắm chặt lại, ngân quang bắt đầu chớp động, mười thanh ngân thương sáng loáng xuất hiện trong tay.
Ngân quang lóe sáng, mười thân ảnh nhanh như thiểm điện, mang theo kình phong sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã lao đến gần lão giả áo xám.
- Chỉ là mấy bộ khôi lỗi mà muốn đả thương lão phu?(Lão già)
- Hắn quá xem thường Địa Yêu Khôi.
Nhìn lão giả áo xám lấy một địch mười mà không hề rơi xuống thế hạ phong, Đường Long không khỏi lắc đầu. Chênh lệch giữa Đấu Tôn và Đấu Tông là quá lớn. Tuy rằng mười bộ khôi lỗi có thể ngăn cản lão giả áo xám kia nhưng với cục diện như thế ai cũng hiểu rằng sẽ không kéo dài quá lâu.
Bị lão giả liên tiếp đánh lui, thân hình mười khôi lỗi đang lui về sau thì đột nhiên chững lại, ngân mang lóe lên trong mắt. Một tiếng rống trầm thấp phát ra từ cổ họng chúng, thân hình chợt động tạo nên một trận hình kỳ dị. Hào quang lóe sáng, một luồng năng lượng uốn éo như rắn phát ra từ cơ thể chúng, sau đó kết nối chúng lại với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn.
Hống!
Trong nháy mắt, vòng tuần hoàn đã thiết lập xong xong. Tên đầu lĩnh Địa Yêu Khôi phát ra một tiếng rống lớn. Trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, màu bạc trên người nó dần biến mất và thay vào đó là một màu vàng nhạt. Một lát sau thì màu vàng này đã hoàn toàn thay thế màu bạc vốn có.
- Trận pháp đề thăng sức mạnh của khôi lỗi khiến cho Địa Yêu Khôi bước vào Thiên Yêu Khôi.
- Thứ cường giả Đấu Thánh để lại, quả nhiên không có gì là vô dụng. Mười bộ Khôi Lỗi cùng với trận pháp này đủ để làm khó một tên Nhị tinh Đấu Tôn. Lão già này gặp xui xẻo rồi.(Lâm Linh Tú)
- Anh không tính ra tay sao?(Bạch Hồ)
- Chờ thêm một chút đi, ta rất có hứng thú với bọn chúng, Xem thử mười bộ Địa Yêu Khôi làm nên trò trống gì.
Trên quảng trường, Thiên Yêu Khôi đạp mạnh chân xuống làm mặt đất nứt toác ra, rồi xuất hiện ngay trước mặt lão giả vốn còn đang khϊếp sợ. Một quả đấm lấp lánh kim quang bay ra.
Bành!
Đối mặt với thế công như sấm vang chớp giật, lão đầu kia vội vàng vận dụng toàn lực chống đỡ, nhưng lúc này không còn vẻ tiêu sái nhãn nhã như trước. Sau khi tiến hóa thì thực lực của Thiên Yêu Khôi đã vượt ra ngoài tầm tưởng tượng của lão. Ngay lập tức, tiếng kêu rên trầm thấp phát ra từ miệng lão giả, trên khóe miệng xuất hiện vệt máu, thân hình lảo đảo lui về sau.
Lão giả vừa lùi ra sau khoảng mười trượng thì Thiên Yêu Khôi kia cũng thu quyền lại, thân ảnh lóe lên, lại xuất hiện bên cạnh cửa đá, màu vàng trên người nhạt dần đi, trở lại là Địa Yêu Khôi, tiếp tục thủ hộ nơi này.
- Thú vị đấy, chỉ thủ hộ trong phạm vi nhất định thôi.
Đường Long từ trong đám người tiến lên, trong đám người có vài người thấy Đường Long hướng mười bộ Địa Yêu Khôi thì quan sát xem cậu sẽ giải quyết như thế nào. Mười bộ Địa Yêu Khôi Đấu Tông đỉnh phong thì không đủ uy hϊếp nhưng Thiên Yêu Khôi thực lực Nhị tinh Đấu Tôn lại là một thực tế hoàn toàn khác. Vật này không hề có cảm giác đau đớn, giống như một cỗ máy gϊếŧ chóc. Trong nhóm cường giả ở đây, ai cũng có thể thu thập nó nhưng tiêu diệt xong thì cuối cùng bản thân cũng phải trả một cái giá rất đắt nên ai sẽ vui lòng làm đây. Di tích thì chưa thấy đâu mà thực lực đã tiêu hao, chuyện buôn bán lỗ lã như thế chẳng ai ngu gì mà làm.
Đường Long chậm rãi rút ra thanh kiếm của mình mà mười bộ Địa Yêu Khôi cũng bắt đầu động, chưa gì thì Địa Yêu Khôi thủ lĩnh đã chuyển sang Thiên Yêu Khôi giơ lên nấm đấm hướng về phía Đường Long đập tới.
- Hủy Diệt Long Kiếm – Nhất Kiếm – Trảm Thiên Địa.
Keng
Lưỡi kiếm cùng nấm đấm va chạm nhau phát sinh ma sát và có tia lửa lóe lên.
- Đúng là cứng rắn có điều không gì hơn cái này.
Đường Long lại huy động kiếm không ngừng ngăn cản Thiên Yêu Khôi công kích mà Linh hồn lực của cậu không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể Thiên Yêu Khôi tìm kiếm Linh Hồn Ấn Ký ở bên trong.
Trong cơ thể khôi lỗi có tồn tại Linh Hồn Ấn Ký của người chế tạo, chi cẩn xóa sạch nó lưu lại ấn ký của mình thì đã có thể khống chế dễ dàng rồi. Có điều, loại ấn ký này được giấu rất kỹ lưỡng bên trong rất khó tìm kiếm.
Có vài người biết ý của Đường Long là muốn khống chế khôi lỗi nhưng bọn hắn lại không biết phương pháp nên không có cách nào tranh đoạt với Đường Long. Bất quá, bọn hắn cũng chẳng phải đèn cạn dầu, biết rằng không cản được Đường Long nên nảy ra chủ ý phá hoại khôi lỗi, không chiếm được thì đạp đổ vậy. Vài người hướng Địa Yêu Khôi xông tới ý đồ phá hủy khôi lỗi nhưng bị đám người Lâm Linh Tú cản lại.
- Nghĩ phá hoại chuyện của phu quân? Các ngươi có nghĩ đến cái chết không?(Lâm Linh Tú)
Những người có ý định phá hoại khôi lỗi đều khiêng kỵ nhìn Lâm Linh Tú vì nàng tỏa ra thực lực quá khủng khϊếp cộng thêm có cả Thái Hư Cổ Long và Thiên Yêu Hoàng Tộc nên bọn họ không dám manh động.
Đường Long thành công xóa đi Linh Hồn Ấn Ký trên thân mười con Địa Yêu Khôi và lạc ấn vào Linh Hồn Ấn Ký của mình thì mười con Địa Yêu Khôi cũng thuộc về quyền sở hữu của cậu. Đường Long vung tay lên thu mười con Địa Yêu Khôi vào trong giới chỉ.
Quá trình thu phục Địa Yêu Khôi thuận lợi vượt xa dự liệu của Đường Long. Hắn chưa nghĩ tới chuyện những khôi lỗi ở đây chỉ tồn tại một tia Linh Hồn Ấn Ký trong cơ thể. Tình huống thế này hắn gần như hoàn toàn mù mờ, có thể là do trải qua năm tháng vô tận Linh Hồn Ấn Ký đã suy yếu, hoặc là vị cường giả viễn cổ cấp Đấu Thánh kia không có nhiều hứng thú với những khôi lỗi này nên tiện tay chế luyện ra, thậm chí ngay cả Linh Hồn Ấn Ký cũng chỉ được lưu lại một tia duy nhất nhưng bất kể cuối cùng vì nguyên nhân gì, Linh hồn lực dễ dàng xâm nhập vào trong cơ thể Địa Yêu Khôi. Hắn đã xây dựng được mối liên lạc với những khôi lỗi kia. Quá trình này không chút khó khăn, thậm chí bất kì ai tới thử cũng sẽ khống chế được bọn chúng.
Không lâu sau khi Đường Long thu mười bộ khôi lỗi vào trong nạp giới, thạch môn đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt của cơ quan chuyển động mà cửa đá nặng nề kia cũng từ từ mở ra một khe hở. Từ khe hở đó, một luồng khí tức viễn cổ vô cùng thê lương chậm rãi phiêu đãng ra, làm sắc mặt của không ít người ở đây trở nên trang trọng lên. Đồ vật từ thời viễn cổ, đối với nhiều người được xem tương đối thần thánh.
Nhìn thấy cửa đá mở ra, thân hình Đường Long nhẹ nhàng phiêu dật về sau, trở lại vị trí trước đây. Thấy động tác này của hắn, không ít người ở đây đều biến sắc, trong lòng thầm mắng to tên tiểu tử gian trá. Đường Long bày tỏ thái độ mình không phải người đầu tiên tiến vào thần bí di tích.
Đại môn mở ra hoàn toàn, tiếng kẽo kẹt kia cũng từ từ tan biến. Trên quảng trường, người này ngó người kia, hiển nhiên không ai nghĩ mình sẽ làm người tiên phong tiến vào trong cả.