Mục lục
(nháp)Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751

“Không môn không phải, chỉ có một mình.” Tần Trạm nói.

“Không có môn phái, thú vị đấy.”

Cậu chủ nhà họ Tào nheo mắt, cười nhạo một tiếng nói: “Một võ giả bình thường ngoài giới có thể tu luyện đến thực lực thế này sao?”

“Thành thật một chút cho tôi, rốt cuộc các người có thân phận thế nào?”

Anh ta lớn giọng hỏi, dường như đang chấn vấn người làm vậy.

“Ha ha, anh cảm thấy tôi có thân phận gì?” Tần Trạm cười nhạo hỏi lại.

“Tôi cảm thấy, các người với nhóm tà nhân kia là một bọn.

Cậu chủ nhà họ Tào đứng dậy, khí tức đột nhiên phát ra. Một số người nhà họ Tào ở xung quanh cũng rút vũ khí ra, nhắm vào mấy người Tân Trạm.

“Mẹ nó, nói lâu như vậy, hóa ra là muốn ra tay, lẽ nào chúng tôi sợ các người chắc.”

Lạc Việt Ban tức giận, cũng rút đại đạo ra.

Diệp Thành cầm chuỗi kiếm trong tay. Sắc mặt Vân Như Ý nhất thời thay đổi, có chút tức giận nói: “Tào Phá Kiệt, anh có ý gì vậy?”

Không khí giương cung bạt kiếm,

Cô ta không ngờ Tào Phá Kiệt lại ra tay với Tần

Tram.

“Vân Như Ý có quá đơn thuần rồi, nhất định phải có phòng bị đối với người khác, trong trận pháp thông thiên này, không ai có thể tùy ý đi lại được. Nhưng hai người này lại có thể đi lại thoải mái, bọn họ đi từ nơi khác đến chỗ này, chính là chứng cứ rõ ràng nhất, bọn họ nhất định là gián điệp do tà phái cử đến” Cậu chủ nhà họ Tào hừ lạnh.

“Anh nghĩ nhiều rồi, bọn họ tuyệt đối không phải đồng bọn của nhóm người kia, tôi có thể đảm bảo Vân Như Ý nói.

“Cái này thì cô có thể bảo đảm thế nào? Theo như tôi thấy, không bằng khống chế hai người này lại trước, đợi sau khi chúng ta phá trận rồi tính sau.

Tào Phá Kiệt cười nhạo: “Cho dù có sai, đến lúc đó cùng lắm xin lỗi là được rồi.”

“Ha ha, anh là lo thực lực bên phía nhà họ Vân quá mạnh, ảnh hưởng đến các người lấy bảo vật Thanh Vân Tông đúng không?” Tần Trạm đột nhiên cười lớn, nói trúng điểm mấu chốt.

“Muốn làm lực lượng của nhà họ Vân yếu đi thì cứ nói thẳng, sao phải lòng vòng như vậy chứ.

Sắc mặt của người nhà họ Vân đều thay đổi. Vân Như Ý cũng tràn đầy tức giận, bây giờ cô ta mới hiểu, hóa ra Tào Phá Kiệt có ý này. Nếu như mọi người đã tập trung lại đây, thì rất có thể sẽ đồng thời tiến vào di tích cổ tông môn, nếu lực lượng bên phía mình lớn hơn, vậy thì tất nhiên sẽ có nhiều chỗ lợi hơn.

Vẻ mặt Tào Phá Kiệt cũng ngưng lại, nhìn Tần Trạm.

“Miệng lưỡi sắc bén, tôi chỉ là nghi ngờ các người thôi.”

“Nghi ngờ? Vậy tôi cho anh xem chứng cứ.

Tần Trạm cười nhạo một tiếng, quay người đi vào trong sương độc, lỗi ông Ba bị đánh ngất đi ném vào trong.

Nhìn thấy ông già áo choàng đen này thì mọi người đều ngạc nhiên.

“Người này có phải là thành viên của nhóm là nhân kia không?” Cậu chủ nhà họ Phong nói.

“Đúng vậy, sương độc xung quanh chính là do ông ta bố trí. Tần Trạm nói, anh ném ông Ba vào trong sương độc, sương mù chết chóc đó không hề tấn công ông ta, ngược lại nhanh chóng tản ra.

“Qua nhiên là người của bọn họ.

Cậu chủ nhà họ Phong hít một hơi.

Sắc mặt Tào Phá Kiệt có chút xấu hổ, Tần Trạm bắt được người của tà phải đến, còn là người bày trận pháp sương độc này, cái này rõ ràng là tát mạnh vào mặt mình mà.

“Hai người tách ra với chúng tôi là do ông ta làm sao?” Vân Như Ý hỏi.

“Đúng vậy, người này muốn giết chúng tôi, nhưng lại bị bắt.” Tô Uyên gật đầu.

“Nói như vậy, chúng ta có thể lập tức rời khỏi chỗ này rồi sao?” Cậu chủ nhà họ Phong cười nói.

“Không”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Là chúng tôi rời đi.”

“Anh là có ý gì?” Tào Phá Kiệt hừ lạnh nói.

“Nếu như các người đã nghi ngờ chúng tôi, thì sao phải rời đi cùng với chúng tôi chứ?”

Tần Trạm chế nhạo nói: “Hơn nữa, bây giờ tôi lại nghi ngờ các người là cũng một nhóm với tà phải kia đấy “Anh nói bậy” Tào Phá Kiệt nhất thời tức giận.

“Qủa thật, vẫn luôn bị nhốt ở đây, có lẽ là có chút vấn đề.” Diệp Thành cũng cười nhạo nói. Người nhà họ Phong và nhà họ Tào đều có chút lúng túng, không ngờ lại bị Tần Trạm dùng cách như vậy để đánh lại.

“Đừng quá kiêu ngạo, cho dù sương độc có tản ra thì vẫn còn trận pháp. Sắc mặt Tào Phá Kiệt hết xanh lại trắng, sau đó khinh thường nói.

“Vậy thì quá trùng hợp rồi, trận pháp tôi cũng vừa mới tiện tay phá giải rồi.” Tần Trạm nói.

“Nói điều vừa thôi. Sắc mặt Tào Phá Kiệt càng trở lên khó nhìn, hừ một tiếng.

“Có phải là nói điều hay không, thì anh lập tức có thể thấy được ngay thôi.”

Tàn Trạm cười nhạo, trong lúc nói thì anh phất tay một cái, nhất thời trận pháp bên cạnh anh nhanh chóng biến hóa, sương độc không chỉ tiêu tan, hơn nữa tầm nhìn của mọi người cũng được khôi phục lại hơn nửa. Đây là dấu hiệu trận pháp có thể được phá giải bất kỳ lúc nào.

Cậu chủ nhà họ Phong và cậu chủ nhà họ Tào cũng đều xẹt qua tia kinh ngạc.

Mấy ông già phá trận càng chấn động hơn, nếu như đổi lại là bọn họ, thì ít nhất cũng phải mất thời gian hai ngày để phá giải trận pháp này.

Tân Trạm không chỉ bắt được người dùng độc, còn phá giải được trận pháp.

“Mọi người, xin lỗi, là chúng tôi hiểu nhầm hai người.

Cậu chủ nhà họ Phong lập tức lộ ra nụ cười, chấp h tay xin lỗi.

“Anh Kiệt là do bị nhốt ở đây quá lâu, tâm trạng trở lên lo lắng, mong mấy vị tha thứ.

Ánh mắt cậu chủ nhà họ Tào lóe lên, hừ một tiếng, không nói gì.

“Không biết anh đây xưng hô thế nào?” Cậu chủ nhà họ Phong hỏi.

“Tôi tên Trạm” Tân Trạm suy nghĩ, không hề nói ra tên thật.

“Giấu đầu lộ đuôi, đến cả họ mà cũng sợ người khác biết sao?” Cậu chủ nhà họ Tào lại hừ một tiếng.

“Ha ha, không sao. Vậy tôi sẽ gọi anh là thần y Trạm nhé. Thần y Trạm không chỉ tinh thông y thuật, hơn nữa trận pháp cũng tinh thông như vậy, tôi nghĩ chắc cũng là một cao thủ ngoài giới đúng không?” Cậu chủ nhà họ Phong khen ngợi.

Tần Trạm cười nhẹ, anh rõ ràng chú ý đến, từ sau khi biết mình phá giải được trận pháp, cậu chủ nhà họ Phong này khách sáo hơn rất nhiều.

Quả nhiên mọi thứ trong thế giới ẩn đều là dùng thực lực để nói chuyện mà, mọi tình cảm đều là hư vô thôi.

“Đến cả tu vi cũng giấu như vậy, e rằng thực lực không cao đúng không?” Tào Phá Kiệt đánh giá Tần Trạm nhiều lần, nhưng không thể nhìn ra tu vi của Tân Trạm, lúc này lại cười nhạo.

“Anh Kiệt, cẩn thận lời nói.” Cậu chủ nhà họ Phong không vui.

“Có điều, không biết người trong tà phái này là đến từ tông môn nào?” Anh ta cúi đầu nhìn ông Ba.

“Chắc là Hỏa Diệc Tông.” Cô chủ nhà họ Vân nói.

“Hỏa Diệc Tông, rất tốt” Cậu chủ nhà họ Phong cau mày. Một đạo linh khí của anh ta rơi trên người ông Ba.

Ông Ba nhất thời tỉnh lại, trừng mắt nhìn mọi người.

“Nói cho tôi biết, các người nhốt chúng tôi lại đây, rốt cuộc là có dự định gì?” Cậu chủ nhà họ Tào quát hỏi.

Anh ta rút roi ra, không ngừng quất vào trên người ông Ba.

Thân thể ông Ba run rẩy, không ngừng gào thét đau đón.

“Ha ha, cho dù các người bắt được tôi, cũng đừng nghĩ biết được bất kỳ chuyện gì từ tôi.” Ông Ba cũng rất quả quyết, ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhất thời một cỗ nước đen chảy từ trong miệng ông ta ra.

“Tìm chết.” Cậu chủ nhà họ Tào tức giận quát, muốn mở miệng ông ta ra.

Phụt

Ông Ba đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, bắn tung tóe lên vai cậu chủ nhà họ Tào.

Một trận tiếng xì xì, cậu chủ nhà họ Tào đau đớn kêu lên, trên vai anh ta vậy mà lại bị cháy một mảng da lớn.

“Đồ đáng chết.”

Cậu chủ nhà họ Tào tức giận hét lên một tiếng, đâm đạo xuống, tức khắc chém chết ông Ba.

Anh ta còn chưa bớt giận, dứt khoát đánh ra một cỗ linh khí, trực tiếp thiếu đốt thi thể của ông ta.

Lúc này, một mảnh lệnh bài xuất hiện trên đống tro tàn của thi thể ông Ba.

“Hai người, thứ đồ này có thể giao cho tôi được không? Đợi sau khi tôi ra ngoài sẽ nghiên cứu một phen, để tiêu diệt Hỏa Diệc Tông.” Cậu chủ nhà họ Phong cầm lệnh bài lên nói.

“Tất nhiên, tôi nguyện ý lấy Dược Vương để trao đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK