Mục lục
(nháp)Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 462

Kiều Thành thở dài, nói: “Hiện tại tu vi của Tần Trạm chưa khôi phục, nếu tôi ra tay với anh ta, chẳng phải là làm trò cười cho người khác hay sao?”

Mọi người vẻ mặt kích động nói: “Chỉ cần cậu ra tay, tôi đảm bảo tất cả mọi người sẽ ủng hộ cậu!”

“Đúng, chúng tôi bằng lòng công khai việc xin cậu ra tay!”

“Cậu Kiều, chúng tôi lập tức viết thư mời cho cậu trên diễn đàn võ đạo!”

Trong lòng Kiều Thành liên tục cười lạnh, anh ta đã sớm muốn nhân cơ hội này lập uy, chỉ tiếc không tìm được cơ hội.

Loại tiểu nhân hèn hạ như anh ta thật sự rất xứng với câu nói kia: Làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết.

Đã muốn nhân cơ hội này giải quyết kẻ địch lớn như Tần Trạm, lại sợ bị người ta chỉ trích sau lưng.

Bây giờ đám người này vừa khéo cho anh ta cơ hội.

“Vậy được rồi.” Kiều Thành giả bộ khổ sở nói: “Vậy tôi cũng chỉ đành nhận lời thôi.”

“Cảm ơn cậu Kiều!”

“Cậu Kiều đúng là người lương thiện nhất thiên hạ!”

“Ân đức của cậu Kiều, chúng tôi suốt đời khó quên!”

Những người này đều là thế gia có tiền, hành vi của Kiều Thành không chỉ có thể diệt trừ kẻ địch lớn là Tần Trạm, còn có thể mang tới hợp tác cho nhà họ Kiều, cớ sao mà không làm chứ.

Cùng ngày, trên diễn đàn võ đạo đã phát ra thông cáo: Gần mười gia tộc thế gia cùng ký tên cầu Kiều Thành ra tay, giết chết tên ác đồ Tần Trạm.

Tin tức này lập tức sôi trào, trên toàn bộ diễn đàn võ đạo có ít nhất 80% người ủng hộ hành động đó, cũng có 20% người cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, Kiều Thành nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhìn thấy tỉ lệ ủng hộ cao như vậy, Kiều Thành coi như yên tâm.

Vì vậy, anh ta công khai trả lời trên diễn đàn võ đạo: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Phần lớn cao thủ trong thiên hạ đều không muốn ló đầu, các người không chịu làm kẻ ác, vậy thì để Kiều Thành tôi làm!”

Lời nói này trực tiếp đẩy Kiều Thành lên đỉnh cao đạo đức, trong lúc nhất thời, diễn đàn võ đạo liên tục ca ngợi.

“Sư phụ, Kiều Thành này đang ước chiến với anh đó!” Trên núi Long An, Hứa Bắc Xuyên cầm máy tính bảng lẩm bẩm nói.

“Không đi.” Tân Trạm không thèm nhìn đã trực tiếp từ chối.

Hứa Bắc Xuyên liếc mắt nói: “Đây không phải chuyện anh muốn từ chối là từ chối được, anh xem thử đi, Kiều Thành người ta chỉ tên điểm họ, muốn đòi công đạo cho những người trong võ đạo trên thiên hạ đấy!”

“Ồ?” Tần Trạm cầm máy tính bảng xem thử.

Thấy lời nói khoác mà không biết ngượng của Kiều Thành, Tần Trạm chỉ cảm thấy buồn nôn từng trận.

Anh ném máy tính bảng sang một bên, nói nhỏ: “Kiều Thành này đúng là đủ mặt dày, chẳng lẽ Trung Nguyên không có ai hả, sao anh ta có thể đứng vị trí số một chứ.”

“Sư phụ, vậy anh định làm gì?” Hứa Bắc Xuyên hỏi: “Tôi có thể nói cho anh biết, tôi đánh không lại Kiều Thành, đừng nghĩ lại để tôi ra mặt!”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Kiều Thành nhiều lần muốn giết tôi, thật sự coi Tần Trạm tôi là bùn nặn hả?”

“Nói vậy anh nhận lời rồi?” Hứa Bắc Xuyên vội vàng ôm máy tính bảng: “Có cần tôi giúp anh trả lời lại hay không?”

“Không cần.” Tần Trạm dựa vào số pha: “Tôi chờ anh ta đến là được.”

“Thôi được.” Hứa Bắc Xuyên thì thầm một tiếng, anh ta lập tức đi lập một acc clone, đi chế bai Kiều Thành một trận.

Chuyện Kiều Thành ước chiến Tần Trạm nhanh chóng gây ra sức nóng cực lớn.

Sức nóng lần này không hề thua kém lần giao thủ với Tô Vũ lúc trước chút nào.

Trong lúc nhất thời toàn bộ diễn đàn võ đạo đều thảo luận việc này, khác với lúc trước là, lần này tất cả mọi người đều cho rằng Tần Trạm nhất định sẽ thua.

“Nếu là Tần Trạm thời kỳ đỉnh phong, thật đúng là khó mà nói trước được, nhưng bây giờ thì…”

“Ừm, chỉ sợ Tần Trạm này đã sớm bỏ chạy rồi.”

“Không thể nào, hình như anh ta bị hạn chế xuất cảnh rồi đúng không? Chạy thì có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Thuật này tên là Súc Địa Thành Thốn.” Trên núi Long An, Tần Trạm đang biểu diễn thuật pháp này cho Hứa Bắc Xuyên xem.

“Nếu có một ngày cậu gặp phải chuyện gì, có thể dùng thuật này để chạy trốn.”

Hứa Bắc Xuyên lập tức vui mừng quá đỗi, anh ta vội vàng chắp tay nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Đã có Súc Địa Thành Thốn, miệng của Hứa Bắc Xuyên càng thêm không chút kiêng kỵ, dù sao cho dù đánh không lại cũng có thể chạy trốn.

“Ừm, nhưng thuật này tiêu hao rất nhiều nội lực, một lần có thể chạy năm sáu cây số là tốt rồi.” Tần Trạm dặn dò.

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Tần Trạm vang lên.

Anh cầm điện thoại lên xem thử, phát hiện người gọi lại là Phương Hiểu Điệp.

“Cậu tự luyện đi.” Tần Trạm vứt ra một câu rồi cầm điện thoại đi sang một bên.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Trạm nhận điện thoại nói. Phương Hiểu Điệp nóng nảy nói: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy?”

“Ở nhà.” Tần Trạm tùy ý nói.

Phương Hiểu Điệp tức giận nói: “Ở nhà? Thủ đô hả? Hay là núi Long An? Anh có biết gần đây Kiều Thành muốn giết anh không?”

“Biết chút.” Tần Trạm cười nói: “Em chú ý tới mấy tin tức này từ bao giờ vậy?”

“Không chỉ có em chú ý, ngành võ đạo trong trường bọn em cũng biết rồi!” Phương Hiểu Điệp thở phì phò nói: “Biết anh ta muốn giết anh mà anh còn không mau chạy đi hả?”

“Chạy đi đâu?” Tần Trạm ngáp một cái: “Bây giờ anh không thể tùy ý đi đi lại lại, anh có thể chạy tới chỗ nào được chứ?”

“Vậy anh định làm thế nào?” Phương Hiểu Điệp có chút nóng nảy nói: “Nếu không thì anh tới trường bọn em tránh một chút đi!”

Tần Trạm trợn mắt nói: “Nếu anh tới trường bọn em, nhất định giáo viên ở trường bọn em sẽ đánh chết anh. Được rồi, đừng quan tâm lung tung nữa, một Kiều Thành mà thôi, tới thì tới đi.”

Phương Hiểu Điệp còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Trạm không cho cô nhóc cơ hội, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngày hôm sau.

Tần Trạm tỉnh lại từ trong giấc ngủ, sáng sớm đã đến Tụ Linh Trận trên đỉnh núi, hái mấy cây thảo dược mới trưởng thành nhét vào miệng.

Trong khoảng thời gian này, bình quân mỗi ngày Tần Trạm đều phải nuốt ba đến năm cây, dùng để bù đắp linh lực tổn thất trong cơ thể, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.

Đúng vào lúc này, trước cửa bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới.

Xe dừng lại, liền nhìn thấy Phương Hiểu Điệp cùng ba bốn người đàn ông trung niên đi đến.

“Tần Trạm!” Phương Hiểu Điệp vội vã chạy tới bên cạnh Tần Trạm: “Anh thật sự đang ở nhà hả?”

Tần Trạm liếc mắt nói: “Em đang ở trong trường, chạy tới chỗ anh làm gì?”

“Ai nha anh đừng nói nữa.” Phương Hiểu Điệp không kiên nhẫn phất tay: “Ba người này là võ tông do em dùng tiền mời tới, dùng để bảo vệ anh, đợi lát nữa anh bớt nói đi, biết chưa?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phương Hiểu Điệp, Tần Trạm ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Chỉ có điều mời ba vị võ tông cũng phải tốn rất nhiều tiền.

“Em bỏ ra bao nhiêu tiên?” Tân Trạm cười hỏi.

Phương Hiểu Điệp giơ ba ngón tay: “Mười tỷ rưỡi đót Em dốc hết tiền tiêu vặt vào!”

Nghe thấy lời này, Tân Trạm lập tức híp mắt.

Mười tỷ rưỡi, mời ba vị võ tông?

Chuyện này căn bản không thể nào.

Xem ra, Phương Hiểu Điệp bị ba người này lừa gạt rồi.

Rất nhanh, Phương Hiểu Điệp đã dẫn ba người đó tới trước mặt Tần Trạm.

“Cậu chính là Tân Trạm à?” Một người đàn ông cao lớn trong đó nói.

Tần Trạm nhẹ gật đầu, có vẻ hơi giễu cợt nói: “Là tôi, các người là ai?”

“Em đã nói rồi mà, bọn họ đến để bảo vệ anh!” Phương Hiểu Điệp nóng nảy nói.

Sau đó, cô nhóc chạy tới trước ba người kia, vẻ mặt áy náy nói: “Mọi người đừng để ý, anh ấy không có ý gì khác đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK