Mục lục
(nháp)Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342

“Ha, đã bước vào võ tông rồi, thảo nào dám chạy tới Việt Nam.” Tần Trạm nhếch môi cười nói.

Sắc mặt Cừu Phương Khanh dần dần lạnh xuống, ông ta đạp tới một cước, lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm với tôi đi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chạy mất, giao thứ đó ra đây!”

“Phương thuốc Trúc Cơ Đan hả?” Tần Trạm cười hỏi.

Giọng điệu Cừu Phương Khanh lạnh lùng nói: “Biết rõ còn cố hỏi! Còn có kiếm Thanh Đồng kia nữa, cũng giao ra đây cho tôi!”

“Được.”

Tần Trạm duỗi tay ra, rút kiếm Thanh Đồng ra.

Anh chỉ vào Cừu Phương Khanh nói: “Tự tới lấy đi.”

Ánh mắt Cừu Phương Khanh sáng lên, ông ta đi nhanh về phía trước, thò tay vồ tới.

“Xoet!”

Đúng lúc này, cổ tay cầm kiếm Thanh Đồng vạch nhẹ một cái, một vết máu đột ngột xuất hiện trên cổ Cừu Phương Khanh!

Cừu Phương Khanh ngẩn người, ông ta sờ lên cổ mình, sau đó hoảng sợ nói: “Cậu cậu…”

“Xoẹt!”

Máu tươi bắn ra như suối, đâu đâu cũng có.

Cừu Phương Khanh mở to hai mắt, ông ta không hiểu, Tần Trạm lần trước còn bị mình treo lên đánh, sao chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã tiến vào cấp độ kinh khủng thế này?

Chẳng mấy chốc, Cừu Phương Khanh đã ngã xuống đất đi đời nhà mà.

“Đây gọi là tin tức chậm chạp.” Tần Trạm nhếch môi cười nói.

Đúng lúc này, Phương Hiểu Điệp từ bên ngoài trở về.

“Á!”

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Phương Hiểu Điệp lập tức sợ tới mức hét lên!

Tần Trạm nhíu mày, anh vội vàng đi tới trước mặt Phương Hiểu Điệp, đưa tay che kín mắt cô ấy.

“Đừng mở mắt, ngoan ngoãn về phòng đi.” Tần Trạm ghé bên tai Phương Hiểu Điệp nói nhỏ.

Phương Hiểu Điệp sợ tới mức run rẩy, cô nhóc vừa mới trưởng thành, đã bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Tần Trạm đưa Phương Hiểu Điệp về phòng, sau đó giơ ngón tay lên, điểm một cái vào mi tâm của cô nhóc, Phương Hiểu Điệp lập tức ngủ mê man.

Sau đó, Tần Trạm cất thi thể của Cừu Phương Khanh vào nhẫn chứa đồ, quét dọn hiện trường sạch sẽ.

“Phù, vậy mà lại để Hiểu Điệp nhìn thấy cảnh tượng thế này.” Trong lòng Tần Trạm không khỏi có chút áy náy: “Đều tại tên Cừu Phương Khanh ngu xuẩn này.”

Tần Trạm gãi đầu một cái, anh đi đến trước bàn, cầm mấy cây thuốc Đông y lên, ném vào trong cái vạc này.

Đáng tiếc, cái vạc này không có chút phản ứng nào, hơi thở đặc biệt không có bất kỳ chấn động.

“Không phải vạc thuốc hả?” Tần Trạm cau mày: “Nhưng ngoại trừ vạc thuốc còn có thể là gì chứ.”

Bệnh viện nhân dân số một thủ đô.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khí thế phi phàm đang sải bước về phía phòng bệnh.

“Ầm!”

Cửa bị hung hăng đẩy ra, Tiêu Dĩnh Thiến trong phòng vội vàng đứng dậy.

“Ông chủ, ông…” Tiêu Dĩnh Thiến vừa định nói chuyện, Tô Tề Hải đã rảo bước tới trước mặt Tô Vũ, thò tay lôi anh ta từ trên giường bệnh dậy.

“Chát!”

Tô Tề Hải hung hăng quất một cái tát vào mặt Tô Vũ, cái tát này trực tiếp đánh Tô Vũ bay ra ngoài, đâm sầm vào tường phòng bệnh.

“Đứng dậy.” Tô Tề Hải lạnh giọng nói.

Tô Vũ chật vật từ dưới đất bò dậy, anh ta cúi đầu, có chút sợ hãi nói: “Ba.”

Tô Tề Hải lạnh lùng nói: “Phế vật! Mày đúng là làm mất mặt nhà họ Tô ta!”

Tô Vũ cắn răng giải thích: “Ba, chuyện này không phải tại con, không ai ngờ rằng cơ thể của Tần Trạm kia lại đặc biệt như vậy.”

“Ông à, ông đừng trách Tô Vũ nữa, ngay cả Chu quốc sư Chu Định cũng bị Tần Trạm đánh cho một trận.” Tiêu Dĩnh Thiến ở một bên nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Tề Hải mới thoáng dịu xuống.

Ông ta ngồi xuống giường bệnh, lạnh giọng hỏi: “Hiện tại cơ thể thế nào?” “Thưa ba, tĩnh dưỡng mấy ngày là đủ rồi.” Tô Vũ vội vàng nói.

Tô Tề Hải lạnh lùng bảo: “Sau hai mươi ngày, nếu như mày thua Tần Trạm kia thì cút ra khỏi nhà họ Tô cho tao!”

Tô Vũ vội vàng nói: “Ba, ba yên tâm, con giết Tần Trạm chỉ cần giơ tay! Nếu như không phải vì Khốn Long Trận, con…”

“Tao không muốn nghe lấy cớ, tao chỉ muốn thấy kết quả.” Tô Tề Hải ngắt lời Tô Vũ: “Lần này tao sẽ mời ông nội của mày cùng quan sát ước chiến, vì vậy bất kể thế nào mày cũng không được thua.”

Tô Vũ lập tức mừng rỡ nói: “Ba, ba nói thật sao? Ông nội của con thật sự sẽ đích thân tới quan sát ư?”

“Ừ.” Tô Tề Hải nhẹ gật đầu.

Cho tới hiện tại, ông cụ nhà họ Tô vẫn không xem trọng nhánh thứ tám này, vì vậy ông ta cũng chẳng đặc biệt coi trọng đứa cháu Tô Vũ này.

“Ba, ba yên tâm, nhất định con sẽ không để ba mất mặt!” Tô Vũ dùng sức gật đầu nói. Tô Tề Hải ừ một tiếng, khoát tay nói: “Xuất viện đi.”

“Ông à, bác sĩ nói…”

“Câm miệng!” Tiêu Dĩnh Thiến còn chưa nói hết đã bị một tiếng quát lớn của Tô Tề Hải cắt ngang.

Sau đó, Tô Tề Hải lườm Tiêu Dĩnh Thiến, trầm giọng nói: “Ước chiến lần này có sức nặng rất lớn trong giới võ đạo, ngay cả Diệp Thiên Vọng cũng chú ý tới việc này, vì vậy tôi không hi vọng xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, bà hiểu ý tôi không?”

Tiêu Dĩnh Thiến ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu: “Ông yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi.”

Buổi tối, trong phòng sách nhà họ Tô.

Tiêu Dĩnh Thiến đang ngồi trên sô pha uống rượu vang, tay còn lại thì kẹp thuốc lá.

Sau khi bà ta rời khỏi bệnh viện đã đi thẳng tới hiệp hội võ đạo, hao tốn rất nhiều quan hệ mới đưa cụ Tô và Tô Uyên từ trong tù ra được: “Bà chủ, người đã được mang đến.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia.

Tiêu Dĩnh Thiến ừ một tiếng, nói: “Đưa bọn họ vào đi.”

Cửa mở ra lập tức chứng kiến hai người quân áo tả tơi bị đẩy về phía trước.

Hai người kia không phải ai khác, chính là cụ Tô và Tô Uyên!

Giờ phút này hai người đã bị tra tấn cực kỳ chật vật, thậm chí có chút khô thấy rõ mặt.

Tiêu Dĩnh Thiến nhàn nhạt liếc bọn họ, cười nói: “Bác cả, đã lâu không gặp.”

Cụ Tô ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Tiêu Dĩnh Thiến, nhếch miệng cười nói: “Đồ gái điểm”

Tiêu Dĩnh Thiến cười ha ha: “Lão già kia, ông và Tần Trạm kia đúng là giống nhau kinh khủng.”

Cụ Tô híp mắt nói: “Con gà hạng sang năm đó ở thủ đô cũng có thể gả vào nhà họ Tô, đúng là vô cùng buôn cười.’ Tiêu Dĩnh Thiến nghe vậy, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Sau đó, bỗng nhiên Tiêu Dĩnh Thiến cười phá lên: “Lão già kia, ông cho rằng như vậy có thể chọc giận tôi sao? Ông còn tưởng rằng tôi là Tiêu Dĩnh Thiến năm đó hải”

“Trong mắt tôi, cô cũng chẳng có gì tiến bộ gì.” Cụ Tô nhếch môi cười nói.

Quản gia đưa tay tát một cái vào mặt cụ Tô, quát lớn: “Chú ý thái độ nói chuyện với bà chủ.”

“Bà chủ?” Cụ Tô phun ra một ngụm máu: “Đúng là trong núi không hổ, con khỉ xưng vương.”

Quản gia nghe vậy đưa tay lên định vả miệng, lúc này Tiêu Dĩnh Thiến phất tay, lắc đầu nói: “Đừng đánh nữa, lỡ như đánh chết ông ta thì phiên phức-”

3H “Vâng, bà chủ.” Quản gia vội vàng lui qua một bên.

“Đưa bọn họ tới nhà kho, tìm người canh chừng cẩn thận, đừng để bọn họ chạy mất”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK