Mục lục
(nháp)Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1171

Không chỉ Trác Cư mà ngay cả Nhạc Nhất Tuần cũng không nghe được nữa, anh ta phẫn nộ hét lên: “Lần này chúng ta còn chưa có ra tay, tất cả đều ở chỗ này, chẳng lẽ Tân Trạm kia còn có thể lấy một địch hai, cái hoa tiên này cũng rất nhanh sẽ trưởng thành, cậu muốn chúng tôi chắp tay tặng nó cho Tân Trạm sao?”

 

“Sư đệ Trương Đình, không nghĩ tới cậu lại bị Tân Trạm dọa cho bể mật gần chết, anh ta có mạnh hơn nữa cũng nhưng mà là một cái tên tán tu, chỉ cần chúng ta phòng thủ, không đi vào.

 

bên trong bẫy rập của anh ta, để coi anh ta còn có cái bản lĩnh gì” Trác Cư hừ lạnh nói.

 

“Các người không nghe lời tôi, tất cả đều xong rồi, kết thúc rồi” Tóc tai Trương Đình rối bời, khuôn mặt tiều tụy, anh ta ngơ ngác đi đến một bên, ngồi dưới đất không nhúc nhích, hoàn toàn là một bộ dáng chờ chết.

 

Nhìn thấy Trương Đình như vậy, trong lòng Trác Cư và Nhạc Nhất Tuần càng là phẫn nộ.

 

“Nếu Tân Trạm dám tới, tôi sẽ lập tức giết chết người này”

 

“Chờ qua hai ngày nữa, hoa tiên này trưởng thành, tôi và anh lập tức rời đi, không cần nương tay” Trác Cư thở dài.

 

Hai ngày thời gian, thoáng một cái đã qua.

 

Trong khoảng thời gian này, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

 

Nếu là đổi lại là dĩ vãng, trông coi hai gốc hoa tiên sắp trưởng thành chỉ chờ đợi để hái, đối với mỗi cái tu sĩ đều là một sự kiện cực kì hạnh phúc.

 

Nhưng mà hai ngày này, đối với hai người Trác Cư lại là vô cùng dày vò.

 

Bọn họ không dám yên tâm tu luyện, cũng không thể nghỉ ngơi, thần thức càng là thời thời khắc khắc phát ra, lo lắng Tân Trạm đột nhiên xuất hiện đánh lén.

 

Chờ đến hai ngày sau, con mắt hai người đều là vằn vện tia máu, tinh thần mỏi mệt không chịu nổi.

 

Trương Đình ở một bên thì ngược lại rất thoải mái, mỗi ngày ngoài chuyện nói nhảm thì nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, bởi vì anh ta đã xác định mình hẳn phải chết, không cần thiết phải căng thẳng.

 

Chuyện này khiến hai người Nhạc Nhất Tuần càng thêm bực bội. Bọn họ dự định sau khi lấy được hoa tiên xong liền bỏ rơi Trương Đình, để anh ta ở chỗ này tự sinh tự diệt, dù sao anh ta cũng là kẻ vô dụng, giá trị không lớn.

 

Thời gian Đoá hoa tiên Thể Điệp trưởng thành là tối hôm nay.

 

Đến lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, thân sắc Trác Cư cùng Nhạc Nhất Tuần cũng buông lỏng không ít.

 

Không cần biết hai ngày trước đã trải qua bao nhiêu đau khổ, chỉ cần sống sót qua đêm nay chờ hai người bay lượn rời đi, Tân Trạm còn có thể làm cái gì?

 

Khi Đoá hoa Thể Điệp sắp nở rộ, trong sơn cốc cũng xuất hiện một số lượng lớn hồ điệp, bọn chúng nhan sắc tiên diễm, đủ các loại hình dạng, vây quanh hai gốc hoa tiên nhẹ nhàng nhảy múa, một màn này giống như tiên cảnh.

 

“Xoạt xoạt xoạt!”

 

Theo Thể Điệp cùng nhau xuất hiện, còn có một chuỗi tiếng bước chân.

 

Thanh âm không vội vàng không chậm rãi, mỗi bước đi đều khá vững chắc, động tĩnh không lớn nhưng lại dường như khiến trái tim hai người kia đập loạn nhịp.

 

Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư đều đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài sơn cốc.

 

Toàn thân khí tức bọn họ bộc phát ra ngoài, riêng phần mỗi người đều tự giác nắm chặt vũ khí.

 

Chậm rãi, một bóng người giãm lên ánh trời chiều đang tỏa ra ánh hào quang đỏ rực cả bầu trời, xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ.

 

Nhìn thấy Tân Trạm, Trương Đình như bị điên cười to.

 

“Tân Trạm, gan chó của mày cũng rất lớn nhỉ, thế mà dám đến thật”

 

Trác Cư nhìn chằm chằm Tân Trạm, dò xét từ trên xuống dưới người anh như muốn nhìn thấu anh.

 

“Xuất Khiếu Cảnh thất phẩm, đây chính là thực lực của mày sau khi được khôi phục sao?”

 

“Các người dám ở lại đây, vậy thì tại sao tôi lại không dám tới?” Tân Trạm chế nhạo.

 

“Tân Trạm, kỳ thật cậu và tôi vốn không có thâm cừu đại hận hay thù oán gì, muốn đem chuyện này làm quyết liệt, chúng ta chết, cậu cũng sẽ không tốt hơn” Nhạc Nhất Tuần cau mày nói.

 

“Tại sao không bỏ vũ khí xuống và đưa ra một phương án mà cả tôi và cậu đều có thể chấp nhận được”

 

“Thế thì cũng đơn giản, các người để lại hai Đoá hoa Thể Điệp này cho tôi, sau đó giao túi trữ vật ra, tôi sẽ cho các người một cơ hội giữ lại mạng sống” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Mày nghĩ mày là ai vậy!” Trác Cư chế nhạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK