Mục lục
(nháp)Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1271

 

Những người này, tốt nhất sau khi vào Đăng Tiên Trì thì đừng có gây sự, nếu không anh nhất định sẽ không bỏ qua.

 

Khi Lãnh Uyên Thư ngồi vào chỗ của mình, đại lễ Đăng Tiên Trì cũng cùng lúc được bắt đầu.

 

Ánh mắt Tân Trạm lướt qua mây mù linh khí rồi nhìn vào trong hồ nước, cả dọc đường anh chìm vào suy nghĩ về bí mật mà Lãnh Uyên Thư nói với mình.

 

Mọi người đều tưởng rằng, Đăng Tiên Trì này là do vị Tông chủ đời đầu của Hỏa Vũ Môn đã xây dựng nên trên dãy núi này bằng một sức mạnh siêu phàm nào đó, nhưng trên thực tế, bí mật bên trong Đăng Tiên Trì lại khác xa so với sự thành lập của Tông môn.

 

Vị Tông chủ đời đầu kia đã phát hiện một kho báu bí mật trên núi, vì để cất giấu vật này, ông đã bố trí trận pháp để dẫn vào suối linh.

 

Nhưng ở dưới Đăng Tiên Trì rốt cuộc có cái gì, bởi vì những người có thể tiếp cận được với Tông chủ đời đầu cũng không còn nữa, mà dưới đáy Đăng Tiên Trì lại nguy hiểm vô cùng.

 

Vì vậy bí mật này đã được giữ kín cho đến ngày nay.

 

Về vấn đề này, Tân Trạm tương đối kích động, lần này bản thân vào.

 

Đăng Tiên Trì không biết có thể mở ra được bí mật dưới đáy của nó hay không.

 

Sau khi tiến hành các nghỉ lễ khác nhau, cuối cùng cũng đến lúc vào Đăng Tiên Trì.

 

Tất cả các đệ tử trong đó có cả Văn Đại Sơn đều lần lượt bay vào trong Đăng Tiên Trì.

 

Tân Trạm cũng bay vào trong.

 

Cổng Đăng Tiên Trì vừa mở ra, sương mù trắng xóa bao phủ, dường như không hề có sự xuất hiện của suối linh.

 

Sau khi Tân Trạm bay vào trong, lại hướng mấy trăm trượng mà bay tiếp, chỉ cảm thấy sương mù linh khí chung quanh càng ngày càng dày đặc, dường như không cần tu luyện thì linh khí cũng có thể tự động xâm nhập vào trong phủ tạng.

 

Mà ở phía dưới, dòng nước chảy cuồn cuộn, hiển nhiên phải đi sâu vào Đăng Tiên Trì thì mới có thể vào được trong suối linh.

 

Tuy nhiên, ngay lúc Tân Trạm chuẩn bị xâm nhập thì đột nhiên có vài bóng người xuất hiện xung quanh anh.

 

“Này này, tên nhóc con Tân Trạm, mày cũng dám vào đây à, thật là ảo tưởng quá rồi đấy”

 

Mười một đệ tử với sắc mặt âm u ảm đạm, vây quanh lối đi của Tân Trạm.

 

“Các người có vẻ đang muốn cản trở tôi vào trong Đăng Tiên Trì, nhưng hình như tôi và các người không có thù hận gì thì phải” Tân Trạm nhẹ giọng nói.

 

“Đích thực là chúng ta không hề quen biết, nhưng ai bảo mày đắc tội với Đại trưởng lão” Một người đàn ông cười lạnh nói.

 

“Nhưng các người không biết ngay cả Nhiếp Phi Lộ cũng chết trong người này, chế giễu.

 

“Cậu Nhiếp với mày là một đấu một, không phải là đối thủ của mày cũng là điều bình thường, nhưng bọn tao có mười một người, chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của một mình mày sao? Hơn nữa, nơi này linh khí bao trùm sẽ có lợi cho bọn tao hơn”

 

Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh nói: “Chỉ cần thủ tiêu mày ngay tại đây thì Đại trưởng lão nhất định sẽ rất vui, đến lúc đó chúng ta sẽ được thăng quan tiến chức vùn vụt”

 

“Đừng phí lời với hắn nữa, xông lên! Trừ khử hắn xong chúng ta còn phải đi xa tu luyện nữa”

 

Hắn ta hét lên một tiếng, hơn mười người bọn họ đều đồng loạt rút binh khí lao về phía Tân Trạm.

 

Tu vi của bọn họ đều nằm trong khoảng cấp bảy, tu vi của Tân Trạm cũng chỉ là cấp bảy, nhưng bọn họ tổng cộng có mười người, nhìn thế nào cũng có thể thắng được.

 

“Muốn thủ tiêu tôi ư? Nói đúng hơn là tôi sẽ thủ tiêu đám sai vặt các người.”

 

Tân Trạm cười lạnh, chỉ thấy bóng người anh lướt qua và sau vài tiếng “xoẹt xoẹt”, năm người trong đám liền ngã bay ra ngoài rồi phun ra máu.

 

Sáu người còn lại kinh hãi thì Tân Trạm đã ra tay trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK