Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Ôn Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mời Hứa Kế Thành vào phòng, Kinh Mặc liền dặn người chuẩn bị thức ăn, sau đó làu bàu với Hứa Kế Thành chuyện mấy ngày nay, nói sau khi đăng bảng tìm kiếm liền có người đến mạo danh, Kinh Mặc chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể phân rõ thật giả, nàng còn vui vẻ nói với Hứa Kế Thành, những kẻ mạo nhận đó hiện nguyên hình trước mặt nàng thế nào.

Kinh Mặc nói rất vui vẻ, Hứa Kế Thành cũng khó được tâm trạng rất tốt, dù sao thì chỉ có duyên gặp mặt một lần mà Kinh Mặc cũng có thể nhớ rõ mình, đây cũng là chuyện đáng để mình vui mừng.

Đám người Dạ Nhất thấy gia cao không thể với tới của mình bị vài câu của công chúa Kinh Mặc chọc cho sắc mặt cũng thả lỏng không ít thì đáy lòng đều vô cùng cảm khái, đều nói núi này cao còn có núi khác cao hơn, chủ tử khó chơi nhà họ chỉ có công chúa Kinh Mặc có thể chế ngự.

Đợi lúc thức ăn được đưa lên, đám người Dạ Nhất lại thay đổi sắc mặt, ngoại trừ thức ăn Đại Lương, trên bàn còn có đặc sản nổi danh của Tử Húc quốc, trong đó có rất nhiều thứ là gia nhà họ đưa tới để lấy lòng công chúa Kinh Mặc, bây giờ lại bị công chúa bưng lên để lấy lòng gia nhà họ.

Mà mấu chốt vấn đề là, công chúa Kinh Mặc không biết ân nhân cứu mạng và phu quân tương lai của mình là cùng một người.

Đương nhiên, chết hơn là gia nhà họ rõ ràng chỉ một câu đã có thể nói ra, nhưng lúc này lại vừa cao ngạo vừa buồn bực, có lẽ đánh chết cũng sẽ không nói rõ ràng chuyện chỉ cần một câu là có thể làm rõ này.

Tình yêu của chủ tử nhà người khác là quấn quýt không rời, tại sao tới chủ tử nhà họ lại phải ngắm trăng trong nước dưới làn sương mù dày đặc…

Nghĩ thôi cũng thấy buồn bực.

“Ta không biết ngươi rốt cuộc là người Đại Lương hay người Tử Húc, cũng không biết ngươi rốt cuộc thích khẩu vị gì, nên làm mỗi thứ một ít, ngươi thích thì có thể ăn nhiều một chút.” Kinh Mặc có chút lấy lòng nói với Hứa Kế Thành.

Hứa Kế Thành chỉ nhìn thức ăn trên bàn, nhẫn nhịn lửa giận nơi đáy mắt, đợi cảm xúc bình ổn lại, hắn mới khẽ nói một câu: “Cùng ăn đi.”

Đám người Dạ Nhất nghe ra, câu này của chủ tử họ là cắn răng nghiến lợi nói ra, nếu người làm chuyện này không phải công chúa Kinh Mặc, nếu công chúa Kinh Mặc không phải không có khẩu vị, chủ tử họ nhất định sẽ lập tức phất tay áo rời đi.

“Được được.” Kinh Mặc tự giác ngồi xuống cạnh Hứa Kế Thành, nhấc tay gắp tôm hùm cay giữa bàn, lột vỏ, sau đó đặt vào trong dĩa trước mặt hắn.

Đám người Dạ Nhất lại lau mồ hôi, gia nhà họ có ám ảnh với tôm hùm, hắn tìm tôm hùm ngon khắp nơi đều là vì công chúa Kinh Mặc, bản thân trước nay chưa từng động tới.

“Mau ăn đi, món này rất ngon, ta thích ăn nhất, không gì có thể so sánh.” Kinh Mặc nghiêm túc khuyên Hứa Kế Thành.

Hứa Kế Thành đương nhiên biết Kinh Mặc thích ăn tôm hùm cay nhất, cũng biết nàng giữ đồ ăn cỡ nào. Vì một con tôm, nàng có thể tranh giành với bào đệ, bây giờ lại chủ động tặng đến trước mặt mình, hắn vừa vui mừng lại vừa lạc lõng.

Nhưng cuối cùng, người mình thích ở ngay trước mặt, vui vẻ trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong.

Cho nên, dù da đầu tê rần, hắn vẫn ngoan ngoãn gắp tôm cho vào miệng, người đàn ông bao năm nay không động tới đồ cay chậm rãi nhai thứ kích thích vị giác trong miệng, cố gắng duy trì nụ cười khéo léo trên mặt, cuối cùng, gian nan nuốt xuống.

Kinh Mặc nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn nuốt xong tôm hùm mới cười hỏi: “Thế nào? Ta nói không sai đi, đây mới là mĩ vị nhân gian.”

“Ừ, không tệ.” Hứa Kế Thành khẽ nói xong liền nhìn Kinh Mặc, dịu dàng nói một câu: “Đã là món ngươi thích ăn nhất, tại sao không ăn?”

“Ta đương nhiên muốn ăn, đến, chúng ta cùng ăn.” Nói xong, Kinh Mặc lại gắp một con tôm, lưu loát bóc vỏ, đặt thịt tôm trắng nõn vào trong miệng, dáng vẻ say mê, Hứa Kế Thành nhìn cũng có chút thất thần.

Ừ, bây giờ không chỉ phải ăn giấm dáng vẻ khác của mình, hắn còn ăn giấm với cả tôm hùm, tại sao chữ viết không cách nào khiến Kinh Mặc yêu thích, say mê như vậy, thật là…

Nhưng nghĩ tới nàng đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng rồi, hắn vẫn là đè nén sự không vui trong lòng, khẽ khuyên: “Quá cay, ngươi uống chút canh trước rồi ăn tiếp, nếu không sẽ không thoải mái.”

“Ừ, ta uống, ngươi có muốn uống một chút không, canh trứng rong biển này không tệ.”

“Chúng ta cùng uống.”

“Ừ, cái này cũng ngon, ngươi ăn một chút.”

“Ừ, không tệ, ngươi cũng ăn đi…”

“…”

Hai người nhường qua nhường lại, không bao lâu sau đều ăn no hết, đặc biệt là Kinh Mặc, sắc mặt vốn có chút tái nhợt, bây giờ cũng thêm vài phần hồng hào.

“Đã lâu không ăn uống đàng hoàng rồi, có ngươi ở đây thật tốt.” Kinh Mặc ăn uống no say, như một con thú ngoan ngoãn, bộ dạng lười biếng thỏa mãn đó khiến Hứa Kế Thành không nhịn được muốn ôm nàng vào lòng, mặc sức yêu thương.

“Bây giờ cũng muộn rồi, ngươi cũng mệt rồi đi? Có muốn ở lại phủ thành chủ không, ta cho người chuẩn bị phòng cho ngươi, hôm nay có lẽ ngươi mệt rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ngày mai đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.” Kinh Mặc vừa nói vừa đứng dậy, như muốn dặn người sắp xếp cho mấy người Hứa Kế Thành.

“Ta có chỗ ở ở Kinh Mặc thành, không quấy rầy nữa, đợi sau này có thời gian chúng ta lại cùng ăn cơm.” Mặc dù đã ăn rất nhiều món mình không thích, nhưng phải nói rằng, nhìn Kinh Mặc ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, Hứa Kế Thành đã có chút trầm mê cảm giác này.

“Ừ, được, ngày mai ngươi lại tới, chúng ta cùng ăn, ngươi muốn ăn gì ta dặn phòng bếp làm cho ngươi, lại làm một phần tôm hùm cay được không” Kinh Mặc khẽ hỏi, sắc mặt tràn đầy vui vẻ, Hứa Kế Thành cũng bị niềm vui của nàng lây nhiễm, lúc nhìn sang nàng sắc mặt cũng trở nên dịu dàng.

“Ngày mai không chắc có thời gian, để xem sao đã, có thời gian ta nhất định sẽ tới.” Hứa Kế Thành khẽ nói, đáy lòng lại đã định ra chủ ý, tuyệt đối không thể để khuôn mặt trước mắt xuất hiện trước mặt Kinh Mặc nữa, hắn mới không muốn Kinh Mặc cười với người đàn ông như vậy đâu, nụ cười của nàng thuộc về hắn, không ai có thể giành đi.

“Vậy được, ngươi có thời gian thì nhất định phải nói với ta, ta ở phủ thành chủ đợi ngươi, còn bảy ngày nữa ta phải xuất giá rồi, dù mỗi bữa đều ăn cùng nhau thì cũng không ăn được mấy bữa nữa…” Nói tới phải thành thân, cảm xúc Kinh Mặc rõ ràng lạc lõng không ít.

Sự trái ngược này đối với Hứa Kế Thành mà nói thật sự vô cùng chói mắt.

Tại sao đối với gương mặt này nàng lại vô cùng vui vẻ mà ăn cơm, vừa nói tới phải gả cho mình nàng liền than ngắn thở dài, hắn tệ tới vậy sao?

Nhưng dù vậy, hắn cũng không muốn nói với Kinh Mặc chuyện mình chính là Hứa Kế Thành.

“Ngươi còn gì muốn hỏi sao?” Hứa Kế Thành bỗng mở miệng, nhìn Kinh Mặc, sắc mặt trịnh trọng.

Hôm nay họ gặp mặt, cùng vui vẻ ăn cơm, nhưng đối với chuyện của hắn, Kinh Mặc không hỏi câu nào, giống như nàng căn bản không chút để ý. Đương nhiên còn một khả năng khiến hắn càng tức giận hơn chính là, Kinh Mặc ngay cả lai lịch của hắn cũng không muốn hỏi, đã tự giác xếp hắn vào đội ngũ người của mình.

“Không có gì muốn hỏi cả, lúc ngươi muốn nói với ta đương nhiên sẽ nói cho ta biết, ta chỉ biết ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, người có thể cứu ta lúc ranh giới sống chết, tất không phải kẻ địch của ta. Cho nên chúng ta là bạn bè.” Lời nói của Kinh Mặc tràn đầy chân thành, lúc nhìn sang Hứa Kế Thành khóe miệng khẽ mỉm cười, nụ cười đó xán lạn như ánh mặt trời, khiến hắn chói mắt.

“Ta đi đây.” Hứa Kế Thành xoay người muốn đi, từng bước rời khỏi, ngay cả lời từ biệt cũng không nói, Kinh Mặc nhìn bóng lưng hắn, bất giác cảm thán, thật là người kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK