CHƯƠNG 476: TỈNH NGỘ
Lương Khuê nhìn kỹ con gái mình, đáy lòng vô cùng phức tạp.
Nếu sớm biết chuyện sẽ như vậy, ông ta thật sự phải suy nghĩ thận trọng hơn, Trương Tiên Huy quyết định muốn hi sinh con gái của ông ta khiến ông ta vô cùng tức giận, nhưng nếu cân nhắc lợi hại, có lẽ ông ta thật sự sẽ chọn hi sinh Lan quý phi.
Nhưng những lời ban nãy, ông ta đã nói ra mất rồi, ông ta…
Chỉ là không đợi ông ta thay đổi chủ ý, Lan quý phi đã đi đến trước mặt ông ta, cười nói: “Phụ thân, không ai có thể chứng minh con hạ độc Ôn Yến môn chủ, gói thuốc độc đó cũng không phải là thật.”
“Lan tỷ tỷ đúng là có thể mở mắt nói lời bịa đặt mà, gói thuốc độc đó làm sao có thể là giả được chứ. Đó là thật, muội có thể xác định, lần này tỷ chết chắc rồi, lại còn muốn kéo gia tộc Lương thị chết cùng hay sao?” Lan quý phi và Lương Khuê nói chuyện không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai Lương quý phi vẫn luôn theo dõi hai cha con họ, giọng nói của ả mang theo mấy phần châm biếm.
Ả đương nhiên biết bên trong cái gói đó là gì, thứ đó đủ khiến Lan quý phi trở tay không kịp, vậy mà bây giờ Lan quý phi lại chắc như đinh đóng cột, nói rằng gói thuốc đó là giả ư?
“Ý Như, sai người đi mời Hoàng thượng đến đây.” Lan quý phi chỉ cười với Lương quý phi, vẫn dịu dàng, nhã nhặn như trước, nhưng lại khiến đáy lòng Lương quý phi phát run, nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có đang lan tràn khắp người ả, giống như những gợn sóng lăn tăn, khiến cho đáy lòng ả không có cách nào bình tĩnh được.
“Bá phụ, người thật sự phải tin con, con biết người và phụ thân con là bạn tốt, người chắc hẳn biết rất rõ phẩm chất con người của phụ thân con, con…” Thấy Lan quý phi không bằng lòng nói chuyện với mình, Lương quý phi chỉ còn cách thỉnh cầu Lương Khuê. Ả nhận thấy Lương Khuê đã bắt đầu dao động, thậm chí ả còn có thể dự đoán trước được, đợi đến khi Hoàng thượng kết luận thuốc độc đó là thật, Lương Khuê nhất định sẽ đứng về phía ả, vạch rõ ranh giới với con gái ông ta.
Lan quý phi không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn phụ thân mình, sự quấn quýt giống như trẻ con lộ ra nơi đáy mắt nàng ta khiến đáy lòng Lương Khuê lại có vài phần rối rắm.
Tống Vĩnh Kỳ đến rất nhanh, bởi vì phía bên kia Ôn Yến đã tỉnh lại rồi, chỉ là để mọi chuyện có thể tiến hành tốt hơn, tất cả mọi người vẫn cho rằng cô vẫn đang ngủ mê man.
Lan quý phi thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó khẽ hỏi: “Hoàng thượng, Ôn Yến tỷ tỷ, bây giờ tỷ ấy vẫn ổn chứ? Thuốc độc đã tiêu tan hết chưa?”
“Như nàng mong muốn, bây giờ nàng ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, Thái y và Gia Cát Minh đều không có cách nào khiến nàng ấy tỉnh lại.” Mặc dù nói tin tức của Ôn Yến, nhưng ngữ khí của Tống Vĩnh Kỳ lại vô cùng chán ghét, giống như trong lòng y đã nhận định người hạ độc hại Ôn Yến chính là Lan quý phi vậy.
Lúc này, Lan quý phi mới bừng tỉnh, nhận ra tội ác của mình, chậm rãi quỳ xuống, nói khẽ: “Hoàng thượng, thần thiếp luôn luôn kính trọng Ôn Yến tỷ tỷ, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện khiến Hoàng thượng đau lòng.”
Lan quý phi vô cùng thâm tình, nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn Tống Vĩnh Kỳ với gương mặt đã đầy nước mắt. Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng ta, trong ánh mắt có vài phần không nỡ và yêu thương, nhưng vẫn không bảo nàng ta đứng lên.
Ánh mắt và lời nói qua lại giữa Tống Vĩnh Kỳ và Lan quý phi không thể nào lọt khỏi con mắt cáo già của Lương Khuê.
Mà Lương quý phi vẫn đang căm hận nhìn Lan quý phi, đáy lòng ả không ngừng mắng chửi Lan quý phi. Tiện nhân này đúng là già mồm, rõ ràng sắp chết đến nơi rồi, vậy mà vẫn còn ở đó bày ra dáng vẻ mê hoặc Hoàng thượng, thật không biết xấu hổ mà.
“Tỷ tỷ, sự thật đã bày ra trước mắt, tỷ nói không phải thì cứ cho là không phải đi. Nhưng nếu đó không phải là thuốc độc, vậy thì ăn vào chắc chắn sẽ không chết. Tỷ tỷ có thể ăn thử, chỉ cần tỷ không chết, Hoàng thượng đương nhiên sẽ tin tỷ rồi.” Lương quý phi chậm rãi đi đến bên cạnh Lan quý phi, nghiêng người tách Tống Vĩnh Kỳ và Lan quý phi ra, sau đó nói với Lan quý phi.
Nếu nói lúc trước, chỉ nghe Ý Như nói Lương quý phi châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa Hoàng thượng và Lan quý phi, Lương Khuê quả thật hơi không tin. Nhưng lời nói lúc này của Lương quý phi thật sự khiến Lương Khuê khẳng định những lời Ý Như nói là thật, Lương quý phi bây giờ đúng là đang muốn ép chết Lan quý phi mà.
Lương Khuê biết rõ mục đích của ả, nhưng đối xử với con gái của ông ta trước mặt ông ta như vậy, cho dù trong lòng ông ta cảm thấy lợi ích của gia tộc quan trọng hơn, nhưng ông ta cũng không thể làm ngơ, không mở miệng được.
Cho dù là khiến Hoàng thượng đau lòng, hay là khiến con gái ông ta đau khổ, cả hai đều là được một mất mười. Với kinh nghiệm đi lại trong triều đình bao nhiêu năm, ông ta hiểu rất rõ, rất nhiều chuyện chưa đến cuối cùng thì không ai có thể chắc chắn mình là người thắng cuộc được.
Chẳng hạn như bây giờ, Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với con gái ông ta, như vậy phần thắng đương nhiên nghiêng về con gái ông ta. Cho dù thật sự hạ độc Ôn Yến, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với con gái ông ta, dựa vào trí tuệ của con gái mình, ông ta tin Hoàng thượng nhất định vẫn sẽ cưng chiều con bé.
Hơn nữa…
Trong đầu Lương Khuê đột nhiên sáng tỏ.
Là ông ta sơ suất rồi, con gái của ông ta vẫn luôn biết chuyện Lương quý phi làm, cho nên nếu Lương quý phi muốn vu oan giá họa, chắc chắn con gái ông ta cũng đã có phòng bị từ trước, vì vậy nếu thuốc độc trong gói giấy đó thật sự là do Lương quý phi bỏ vào, vậy thì con gái của ông ta nhất định cũng đã nghĩ đến sách lược đối phó rồi.
“Lương quý phi muốn giết con gái của Lương mỗ ta hay sao? Hoàng thượng, lão thần không quan tâm người khác nói như thế nào, lão thần tin sự trong sạch của con gái mình. Cho dù thật sự đưa ra chứng cứ không có lợi, lão thần cảm thấy cũng có thể là người khác muốn vu oan giáng họa cho con gái thần.”
Rất rõ ràng, trận cung đấu này đã biến thành “tổ ong vò vẽ” rồi. Sau cùng, sợ là kẻ giả dối chỉ có Lương quý phi, người khởi xướng mọi chuyện mà thôi, còn lại những người khác đều tâm sáng như gương, chỉ nhìn cô ta nhảy nhót giống như những con tôm con tép mà thôi.
Đối với việc Lương Khuê mở miệng nói, Lan quý phi vẫn không hề tỏ ra chút hưng phấn nào, giống hệt thần sắc lãnh đạm khi nàng ta lưỡng lự.
Nhưng Lương quý phi lại hơi kinh ngạc, vốn dĩ ả còn cho rằng Lương Khuê đã đứng về phía mình rồi, nhưng lại không ngờ, thắng lợi chỉ cách ả có một bước thôi, vậy mà ông ta đã quả quyết trở thành kẻ địch của mình rồi.
“Lương bá phụ, người vẫn muốn bao che cho con gái mình ư? Hạ độc hại Ôn Yến môn chủ là chuyện lớn như thế nào, Hoàng thượng nhất định sẽ không chịu để yên đâu, các người…” Lương quý phi càng nói càng hoảng loạn.
“Hoàng thượng hãy mang gói giấy đó lên đây đi.” Lan quý phi chỉ quét mắt qua Lương quý phi, sau đó nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, sai người mang gói giấy đó đến trước mặt Lan quý phi. Lan quý phi cầm gói giấy lên, chậm rãi mở ra, sau đó bỏ toàn bộ số bột màu trắng bên trong vào miệng, khi ăn, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, một chút hoảng sợ sắp chết cũng không có.
“Lan phi tỷ tỷ, tỷ…” Lương phi gấp gáp nói, sự đắc ý và vui vẻ đã tràn ngập nơi đáy mắt. Lan quý phi tự mình tìm đường chết, làm sao mà ả không vui được cơ chứ.
Lương quý phi lo lắng dựa sát Tống Vĩnh Kỳ, nói khẽ: “Hoàng thượng, sau này không còn Lan phi tỷ tỷ nữa thì vẫn còn thần thiếp ở bên Hoàng thượng…”
Chỉ là những lời thâm tình đường mật của Lương quý phi cuối cùng vẫn trở thành trò cười cho mọi người, bởi vì Lan quý phi không hề chết. Từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn bình tĩnh quỳ ở đó, rất lâu rất lâu, cũng không có dấu vết của trúng độc.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã ăn thứ thuốc này được nửa tiếng rồi, có trúng độc hay không, Hoàng thượng có thể để Ngự ý đến kiểm chứng.” Lan quý phi bình thản nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Lúc này, Lương quý phi đã ngây ngốc, ả làm sao cũng không thể ngờ, chính mình khổ tâm tính kế, vậy mà cuối cùng lại…
“Lương Chỉ Lan, con tiện nhân nhà ngươi, ngươi lừa ta, ngươi lại dám lừa ta.” Giờ phút này, cho dù Lương quý phi có ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa thì cũng hiểu rõ, bên trong gói giấy đó tuyệt đối không phải là thuốc độc.