CHƯƠNG 16: THỜI KHẮC NGUY HIỂM
Thái hậu “A” một tiếng, hoảng sợ hỏi: “Vì sao vị trí bào thai lại không đúng? Cái này, lúc trước để các ngươi khám thử, không phải các ngươi đều nói là rất bình thường ư?”
Ngự y giải thích: “Bẩm Thái hậu, thai nhi trong bụng Trí Viễn Vương phi quả thật là rất bình thường. Hiện giờ vị trí của bào thai không đúng, nếu là lúc bảy tháng thì không sao, sau này có thể điều chỉnh từ từ, đến lúc sinh, vị trí thai nhi rất có khả năng sẽ trở lại bình thường. Chỉ là bây giờ tự dưng sinh non, mọi chuyện đều trở nên khó giải quyết. Hơn nữa…” Ngự y nói đến đây, dừng lại một chút, hơi do dự mà nhìn Thái hậu.
Thái hậu vội la lên: “Ngươi nói tiếp đi chứ, hơn nữa cái gì? Có chuyện gì không ổn thì cứ nói ra, ai gia đây có thể chịu đựng được.”
Ngự y nói một cách nghiêm trọng: “Hơn nữa, theo như vi thần suy đoán, Vương phi trúng độc, rất có khả năng thai nhi cũng trúng độc theo. Cho nên, cho dù có thể sinh đứa bé ra, cũng chưa chắc có thể…” Câu cuối vô cùng bất kính, ngự y không dám nói ra.
Có điều tất cả mọi người đều hiểu rõ ý ông, có nghĩa là cho dù đứa bé được thuận lợi sinh ra, thì cũng rất có thể là thai chết.
Thái hậu chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, trời đất như quay cuồng. Ôn Yến đứng cạnh bà liền vội vàng đưa tay đỡ bà rồi nhéo bà một cái, Tống Vĩnh Kỳ nghi hoặc mà nhìn Ôn Yến, Ôn Yến khẽ nói: “Hoàng tổ mẫu, hiện giờ còn chưa phải lúc đau lòng, Trí Viễn Vương phi còn cần người cổ vũ.”
Thái hậu bình tĩnh lại, kiềm nén nỗi đau lòng, nói với ngự y: “Ai gia không cần biết các ngươi dùng cách gì, nhất định phải cứu được Trí Viễn Vương phi!” Đứa trẻ còn có thể có lại lần nữa, bọn họ còn trẻ mà.
Lòng của Trí Viễn Vương gia đã lạnh đi một nửa, lẩm bẩm: “Nếu Dĩnh Nhi có chuyện gì, bổn vương nên làm sao bây giờ?” Một nam tử hán đại trượng phu lại nói ra được lời như vậy, có thể thấy được hắn tình thâm ý trọng đối với vợ mình đến cỡ nào.
Ngự y chắp tay sau sau lưng, lại cùng hai ngự y khác bước vào phòng sinh. Trong phòng sinh, bà đỡ tuân theo lời giao phó của ngự y, cho Trí Viễn Vương phi uống thuốc trợ sản, sau đó không ngừng xoa bụng cho Vương phi. Ý thức của Vương phi đã có chút mơ hồ, nhưng từng đợt đau đớn cứ đánh úp lại. Nàng nắm chặt khăn trải giường, môi bị cắn đến chảy máu, lại kiên trì không rên nửa câu.
Nàng biết phu quân mình đang ở ngay bên ngoài. Nếu như nàng kêu ra tiếng, chắc chắn sẽ dọa đến chàng, nàng không muốn chàng vì mình mà lo lắng.
Lúc này Hoàng đế cũng vội vàng đi tới, hỏi rõ ràng tình hình, liền an ủi Thái hậu: “Mẫu hậu, người không cần sốt ruột. Y thuật của Lam ngự y rất tốt, nhất định có thể cứu được Dĩnh Nhi và đứa trẻ.”
Thái hậu thấy con trai đến, trái tim lúc này mới ổn định lại. Bà chợt nhớ đến một việc, quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Tam nhi, không phải con quen một người gọi là Gia Cát thần y sao? Nhanh lên, bảo hắn tiến cung!”
Tống Vĩnh Kỳ thở dài một tiếng, nói: “Hoàng tổ mẫu, Gia Cát đã rời khỏi kinh thành, phải đến nửa tháng sau mới có thể trở về.”
Thái hậu sững sờ, ngớ người: “Sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ tất cả đều đã được định trước?”
Trong phòng sinh bỗng truyền ra một tiếng hét tê tâm liệt phế. Trí Viễn Vương gia nghe xong, nhanh chóng chạy đi, Thái hậu vội sai người ngăn hắn lại, vội nói: “Phòng sinh tanh mùi máu, không thể vào, không thể vào được!”
Trái tim Trí Viễn Vương gia như muốn tan nát, gấp đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, nhìn Thái hậu nói: “Hoàng tổ mẫu, người để Tôn nhi đi vào đi, Tôn nhi thật sự không thể đứng ở đây, để mặc cho Dĩnh Nhi chịu khổ một mình được.”
Hoàng đế tiến lên phía trước, nói: “Hoang đường, con đường đường là đàn ông, sao có thể bước vào phòng sinh? Còn nữa, con đi vào thì có thể làm được gì? Con không những không hiểu y thuật, mà chuyện sinh nở cũng chẳng biết, đi vào chỉ gây thêm phiền phức.”
Trí Viễn Vương gia quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái: “Mặc dù nhi thần không phải đại phu, nhưng nhi thần ở cạnh nàng ấy, có thể tiếp thêm dũng khí cho nàng, giữ vững niềm tin của nàng. Phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng cho phép nhi thần đi vào.”
Du phi thấy vẻ mặt Hoàng đế âm trầm, trong lòng bà cũng vô cùng sốt ruột, liền nhanh chóng tiến lên phía trước, nói: “Kế nhi, không cần hoảng sợ, để mẫu phi đi vào với Dĩnh Nhi, con cứ yên tâm đợi ở đây đi.” Dứt lời liền vội vàng dẫn hai ma ma bước vào phòng sinh.
Thái hậu nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Tam nhi, ngươi dẫn Bạch Lan và Trắc phi xuất cung trước đi, đừng để các nàng sợ hãi.” Nỗi khổ của việc sinh nở đối với nữ tử chưa từng sinh con là không thể nào tưởng tượng nỗi. Thái hậu sợ các nàng ấy bị ám ảnh, sau này đến lúc mang thai sẽ tạo thành áp lực tâm lý, chuyện này đối với thai nhi là vô cùng không tốt.
Bạch Phi cũng bị tiếng thét chói tai vừa rồi dọa sợ, tiến lên hành lễ nói: “Thái hậu không cần lo lắng quá mức, Trí Viễn Vương phi nhất định có thể sinh hạ lân nhi, mẹ tròn con vuông. Thiếp và Vương gia xin phép cáo lui trước, không ở đây làm vướng bận nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ cũng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, nói: “Đi thôi!”
Ôn Yến lắc đầu: “Không, ta không đi, ta phải ở lại đây.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ, hơi bực mình: “Nàng ở đây cũng không giúp được gì, chỉ làm vướng chân vướng tay thêm thôi, đi thôi!”
Ôn Yến nói: “Âm thầm cổ vũ cũng là một loại sức mạnh. Cho dù không thể cổ vũ Vương phi, cũng có thể ở đây cùng với Hoàng tổ mẫu. Vương gia cứ đưa Bạch Phi xuất cung trước đi!”
Cô thấy sắc mặt Bạch Phi sợ hãi, liền để Tống Vĩnh Kỳ đưa nàng ta xuất cung trước. Trước đây lúc cô thực tập đã từng vào phòng sinh để học tập cùng bác sĩ phụ sản, cũng từng làm bác sĩ MSF* hai năm. Ở châu Phi vì phụ nữ mang thai bị khó sinh nên đã dùng phương pháp mổ bụng giải phẫu để sinh con. Cô biết nếu phụ nữ ở lúc sinh con mà bị khó sinh, hơn nữa còn ở trong khu vực lạc hậu, thì chẳng khác nào đi dạo một vòng quanh địa ngục.
MSF*: Là một tổ chức phi lợi nhuận, đoạt giải Noben Hòa bình năm 1999.