CHƯƠNG 656: VÔ CỚ TIN TƯỞNG
Thiên Sơn không nói gì, chỉ nhìn Ôn Yến khóc, dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt với người không quen cũng giống với môn chủ của nàng ta đến vậy.
“Cô nương đừng khóc nữa, ta có thể giúp cô tìm môn chủ của cô, dù sao ta và nàng cũng có tướng mạo giống nhau.” Công chúa Ôn Tư nhìn cô nương có sắc mặt anh dũng kia lại khóc như một đứa bé, mềm lòng rồi khẽ nói với Thiên Sơn, không ngờ Thiên Sơn lại khóc càng dữ dội hơn.
“Cô nương, cô như vậy…” Công chúa Ôn Tư đã không biết phải khuyên như thế nào nữa, nàng có chút lóng ngóng chân tay, nàng vốn dĩ không giỏi giao tiếp với người khác, bây giờ lại càng khó khăn hơn.
“Xin lỗi môn chủ, Thiên Sơn làm khó người rồi, muội…” Thấy sắc mặt khó xử của công chúa Ôn Tư, Thiên Sơn cảm thấy vô cùng áy náy, nàng ta khẽ xin lỗi, rồi rất nghiêm túc nói với công chúa Ôn Tư: “Công chúa, võ công của ta không tệ, người có thể để ta làm thị nữ của người không? Ta có thể bảo vệ người, để người khác làm, ta không yên tâm.”
Thiên Sơn đột nhiên lên tiếng thỉnh cầu, công chúa Ôn Tư nhất thời ngơ ra tại chỗ.
Công phu của Thiên Sơn chắc là không tệ, nếu không e là nàng ta đã chẳng thể xông vào phủ Thái tử được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng để một nữ tử lai lịch bất minh, nhận nhầm nàng thành người khác đến làm thị nữ của nàng, đương nhiên nàng sẽ không đồng ý, nhưng ánh mắt nàng ta sáng rực hiện lên vẻ cầu xin, nàng không thể nào nói ra lời từ chối được.
“Môn chủ, muội không có ý gì khác, muội chỉ muốn bảo vệ người tôi, muội không muốn để người bị tổn thương nữa, nhất là bây giờ, nội bộ Tử Húc Quốc không ngừng xảy ra biến đổi, phủ Thái tử cũng không phải một nơi an toàn, muội…” Thiên Sơn biết yêu cầu của mình quá đường đột, nhưng cuối cùng nàng ta cũng tìm được môn chủ rồi, không thể để môn chủ chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
“Công chúa, nếu nàng thật sự có công phu, người có thể giữ nàng lại, ta không biết gì cả, nếu công chúa gặp phải nguy hiểm gì, ta sẽ trở thành gánh nặng của công chúa.” Huyên Nhi im lặng nhìn Thiên Sơn và công chúa Ôn Tư nói chuyện nãy giờ đột nhiên lên tiếng, nàng ta cũng là thị nữ, tuy nàng ta không hiểu rõ bối cảnh của Thiên Sơn, nhưng sự quan tâm của Thiên Sơn với công chúa lại không thể che giấu được, nếu như nàng có thể bảo vệ công chúa, nàng ta bằng lòng chấp nhận người đồng hành này.
“Nhưng cô đã có chủ tử của mình rồi, cô gặp được ta liền từ bỏ việc tìm nàng, nàng sẽ đau lòng đó, nàng…” Công chúa Ôn Tư cũng biết bên cạnh mình có một thị nữ viết võ công là một chuyện tốt, chỉ là đây là thị nữ của người khác, nàng đã như vậy rồi, rốt cuộc là…
Thiên Sơn cười nhìn công chúa Ôn Tư, nghiêm túc nói: “Đợi ta tìm được chủ nhân, ta sẽ nói với người, rồi sẽ đi bảo vệ chủ nhân của ta.”
“Nhưng trước khi tìm được chủ nhân ta phải bảo vệ người thật tốt, bởi vì có thể người chính là chủ nhân của ta, ta không cho phép bất cứ ai tổn thương người.” Ánh mắt Thiên Sơn sáng lên, giọng nói vô cùng kiên định.
“Công chúa, giữ nàng ở lại đi, vừa nhìn đã biết nàng là người từng trải, khi nào người nhàm chán, nàng có thể kể chuyện cho người, không phải người thích những câu chuyện về nữ nhi giang hồ nhất sao.” Sau khi trải qua trận sinh tử hôm qua, Huyên Nhi chỉ mong bên cạnh công chúa Ôn Tư có người có thể bảo vệ nàng, vì vậy không cần Thiên Sơn lên tiếng, nàng ta đã bắt đầu thuyết phục.
Rất hiển nhiên, công chúa Ôn Tư nghe theo lời của Huyên Nhi hơn, đứa bé đơn thuần, lương thiện này, luôn luôn suy nghĩ cho nàng, nàng cảm động bởi điều đó nên luôn dung túng và chiều chuộng nàng ta.
“Nếu ngươi đã muốn ở lại, vậy thì ở lại đi, chuyện cần chú ý trong phủ Huyên Nhi sẽ nói với ngươi, còn có, đợi ngươi tìm được chủ tử của mình, hãy nhớ nói với ta.” Cuối cùng công chúa Ôn Tư cũng không quên việc Thiên Sơn đang tìm chủ tử của nàng ta.
“Đứa bé kia, ngươi định làm thế nào? Đây là con của chủ tử ngươi?” Công chúa Ôn Tư nói xong bèn chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện đứa bé kia vẫn đang ôm chân mình, dáng vẻ như không muốn rời xa, ánh mắt nhìn về phía nàng sáng như bầu trời sao.
“Đứa bé này có thể ở lại cùng không? Để cho người khác ta không yên tâm, tiểu chủ tử được ta trông coi mà lớn lên, ta…” Thiên Sơn biết yêu cầu của mình có chút được nước làm tới, nhưng đây là con của môn chủ, mẹ con hai người mới là người nên bồi dưỡng tình cảm nhất.
“Đứa bé này có phụ thân không? Nếu có phụ thân, ta sợ là sẽ phiền phức, nó vừa gọi ta là mẹ đó.” Công chúa Ôn Tư có chút khó xử nói, nếu như đứa bé này không có phụ thân thì cũng thôi, nếu như có, vậy cậu bé gọi nàng là mẹ, vậy nàng và phụ thân của cậu bé chẳng phải là…
Thiên Sơn đang định nói đứa bé này có phụ thân, nhưng nàng ta chưa kịp lên tiếng, công chúa Ôn Tư đã khẽ nói một câu: “Sau này không được phép gọi ta là mẹ nữa, giữ con lại bên ta đó, thằng bé này cũng tầm tuổi Thành Nhi, đến lúc đó hai đứa cũng xem như có bạn có bè.” Cuối cùng thì công chúa Ôn Tư cũng không nhẫn tâm để đứa bé mềm mại này rời đi, thậm chí nàng còn cảm thấy nếu nàng nói đưa đứa bé này đi, cậu bé chắc chắn sẽ khóc thật lớn.
Nghĩ đến dáng vẻ gào khóc của đứa bé, công chúa Ôn Tư lại cảm thấy mềm lòng, nàng không thể nào nói lời đuổi đứa bé đi được.
“Nếu phụ thân của đứa bé biết được nó có thể đi theo người, chắc chắn sẽ không có ý kiến gì, chủ tử, cuối cùng Thiên Sơn cũng tìm được người rồi, ta…” Thiên Sơn lại bật khóc lần nữa, trước đó không lâu, bọn họ bị từ chối ở ngoài cổng, nàng ta tưởng rằng đến cơ hội nhìn chủ tử một lần cũng không có, không ngờ chỉ một lúc sau, nàng đã có thể bảo vệ bên cạnh môn chủ một lần nữa, từ giờ sẽ hai người sẽ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
“Được rồi, đã nói ta không phải chủ tử của ngươi rồi, ta…” Công chúa Ôn Tư nhìn dáng vẻ của Thiên Sơn, trong lòng đau xót không thôi, có chút ngưỡng mộ người chủ tử khiến Thiên Sơn phải tìm kiếm rất lâu kia.
“Bây giờ người chính là chủ tử của ta, sau này cũng thế.” Thiên Sơn khóc, cúi đầu xuống, nhưng sự kích động trong lòng lại không thể nào che giấu được, cuối cùng nàng ta cũng tìm được chủ tử của mình rồi.
“Ngươi đưa đứa bé xuống trước rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai chính thức đến bên cạnh ta, đương nhiên ngươi cũng có thể đưa đứa bé ra ngoài ở, ta ở trong phủ Thái tử cũng vẫn an toàn, chắc sẽ không cần tới ngươi.” Công chúa Ôn Tư rất an tâm với sự phòng vệ của phủ Thái tử, nên những việc nàng thật sự cần đến Thiên Sơn cũng không nhiều.
“Ta ở bên ngoài, sau này ta đưa tiểu chủ tử đến, tối lại đưa tiểu chủ tử về, cho dù ở phủ Thái tử, ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho người.” Thiên Sơn khẽ nói, không bảo vệ tốt cho cô là việc mà nàng ta vẫn luôn hối hận, vậy nên bây giờ có cơ hội để bảo vệ Ôn Yến một lần nữa, sao nàng ta có thể lơ là được.
“Tùy ngươi, hôm nay ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ nói với lính gác cổng, ngày mai lúc ngươi đến sẽ không có ai cản ngươi.” Công chúa Ôn Tư nói xong bèn quay người rời đi, Thiên Sơn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng công chúa Ôn Tư, một lúc sau nàng ta cúi người bế Niệm Y lên, quay người rời đi.
Nàng ta không biết vào giây phút nàng ta quay người đi, công chúa Ôn Tư vốn đã đi xa chợt quay đầu lại, nhìn bóng lưng thẳng đứng đang xa dần kia, một góc nào đó sâu trong lòng, có một bóng lưng quen thuộc không kém dần dần xuất hiện.
“Huyên Nhi, chúng ta từng gặp nàng trước đó rồi đúng không?” Công chúa Ôn Tư khẽ hỏi. Nàng có một cảm giác quen thuộc kì lạ với nữ tử đã đi xa kia, nhưng lại không nhớ ra bọn họ đã từng gặp nhau ở đâu.
“Công chúa, trước kia chúng ta chưa từng gặp người này, ta khuyên người giữ lại nàng ta là vì võ công của nàng ta không tệ, người có thể đánh bại thị vệ và ám vệ trong phủ Thái tử của chúng ta, chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho sự an toàn của người.” Huyên Nhi nói vô cùng nghiêm túc, nàng ta chỉ đơn thuần muốn có người bảo vệ công chúa mà thôi.
“Không biết tại sao, ta chắc chắn rằng nàng sẽ không làm hại ta, ngươi nên biết, loại cảm giác tin tưởng vô cớ này không phải chuyện tốt.” Công chúa Ôn Tư khẽ nói, lại không tìm ra được lí do nàng lựa chọn tin tưởng nữ nhân này.