Nhìn thấy kim châm của ngự y, nàng bỗng nhiên nhớ tới thuật châm cứu trong túi của mình, đợi ngự y đi rồi, nàng kêu cung nữ tìm túi cho mình, lấy thuật châm cứu ra nghiên cứu, xem có cách nào có thể chữa bệnh cho Hoàng tôn hay không.
Dương Bạch Phi thấy nàng hoàn toàn không đáp lại mình thì trong lòng không ngừng kích động, tiến lên muốn cướp lấy sách của nàng, lại bị Ôn Yến ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén trừng, dọa nàng ta lui lại, Ôn Yến nói: “Ngoài Vương gia, bây giờ Hoàng tôn cũng hết sức nguy hiểm, ngươi đi ra ngoài ngay, đừng ở đây cản trở ta, nếu như ngươi thật sự lo lắng cho Vương gia thì đi ra tiền điện chờ tin tức đi!”
Dương Bạch Phi bị lời nói sắc bén của nàng dọa sợ, cuối cùng khóc ra. Nàng ta đã nhịn rất lâu rồi, nhưng bởi vì trong dân gian có một truyền thuyết, chồng ở bên ngoài, vợ không thể khóc, nếu không thì sẽ không may mắn. Bây giờ vừa lo lắng sợ hãi lại vừa uất ức, cuối cùng nhịn không được nữa oa một tiếng khóc to.
Ôn Yến buông sách, kéo tay nàng ta an ủi: “Ta biết ngươi lo lắng cho Vương gia, ta thì không lo lắng sao? Nhưng cũng chỉ là lo lắng vô ích thôi, đã có thị vệ tới đó tìm cách cứu viện rồi, chuyện chúng ta có thể làm chính là yên lặng chờ đợi tin tức, chúng ta phải tin tưởng Vương gia, nếu không, chỉ có thể thêm phiền phức mà không thể giúp gì được cho chàng cả!”
Dương Bạch Phi buồn bã nói: “Tỷ tỷ, nếu như chàng có thể bình yên trở về, muội bằng lòng chung sống hòa bình với tỷ, sẽ không làm khó dễ tỷ nữa.” Thế này đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng ta rồi, giống như Hoàng hậu đang cầu nguyện ở trước mặt Phật Tổ, nếu Tống Vĩnh Kỳ có thể bình yên trở về, bà ấy bằng lòng ăn chay cả đời.
Ôn Yến nói: “Muội yên tâm, nếu chàng bình yên trở về, tỷ bằng lòng rời khỏi Vương phủ, trả lại vị trí Vương phi cho muội!”
Dương Bạch Phi có chút xúc động, nâng đôi mắt ướt sũng nhìn nàng: “Thật sao?”
“Đúng vậy, Vương gia lần này là vì cứu tỷ mà gặp chuyện, chàng vì tỷ mà ngay cả mạng cũng không cần, đương nhiên tỷ cũng có thể tác thành cho tình yêu của chàng, người mà chàng yêu là muội, tỷ xen vào giữa hai người, là một người dư thừa, tỷ sẵn lòng rời đi!” Ôn Yến chân thành nói, trên thực tế, đây cũng là nguyện vọng thật sự của nàng, nàng là người ở thế kỷ 21, thi hành một chồng một vợ, vợ chồng son người ta thật lòng yêu nhau, còn nàng nhiều nhất chỉ là một đứa tiểu tam mà thôi, còn là một tiểu tam không yêu Tống Vĩnh Kỳ, cũng không được Tống Vĩnh Kỳ yêu. Nói cách khác, còn chưa được tính là tiểu tam nữa.
Bởi vì những lời này của Ôn Yến, Dương Bạch Phi buông xuống thù địch trong lòng, cũng nhiều hơn một phần quan tâm của muội muội: “Bây giờ tỷ tỷ còn đang bị thương, đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi một lát đi!”
Ôn Yến trong lòng ấm áp, Dương Bạch Phi dù sao cũng là muội muội của thân thể này, có quan hệ huyết thống, thật ra nàng cũng không có chán ghét Dương Bạch Phi, một nữ tử vì yêu mà có chút điên cuồng, có chút ghen tị, thật ra cũng chỉ là một nữ tử đáng thương.
Nàng chậm rãi buông sách ra, nghĩ muốn dỗ nàng ta ra ngoài trước rồi mới từ từ nghiên cứu, nói: “Được, tỷ ngủ một lát, muội muội cũng đi nghỉ ngơi một chút đi!”
Nàng nằm lên giường nhắm mắt lại, Dương Bạch Phi nhẹ giọng nói: “Vậy được, muội ra ngoài trước, tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt nhé!”
Nàng ta xoay người, vừa định dời bước đi ra ngoài, thì chợt nghe Ôn Yến bất thình lình hét lên một tiếng, nàng ta vội quay đầu lại, thấy Ôn Yến ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nàng ta nghĩ rằng vết thương của Ôn Yến lại đau, vội vàng hô: “Người đâu, mau gọi ngự y!”
Ôn Yến lại bị của tiếng thét hoảng sợ của nàng ta dọa hoàn hồn, đôi mắt của nàng nhanh chóng có tiêu cự, lôi kéo Dương Bạch Phi, hốt hoảng kêu to: “Mau, gọi Hoàng thượng đến đây!”