CHƯƠNG 252: NẢN LÒNG THOÁI CHÍ
Lãnh Ninh nói kết quả mở quan tài cho Ôn Yến biết, thi thể đã sớm phân hủy, chỉ còn lại bộ xương.
“Khanh Nhi đã chết rồi, điều này ta có thể chắc chắn, chính tay ta đã chôn cất nàng.”
Nhưng Ôn Yến không lạc quan như thế: “Người đã chết rồi, nhưng linh hồn không chết.”
Lãnh Ninh sửng sốt: “Ý ngươi là nói mượn xác hoàn hồn ư?”
“Ta cũng mượn xác hoàn hồn mới sống lại, do đó chuyện này cũng không có gì lạ.” Ôn Yến luôn cho rằng Khanh Nhi chưa chết, nếu không phải chính nàng ta điều khiển cổ độc, sao có thể chuẩn xác thế được?”
“Ngươi lo lắng cũng đúng, nhưng nếu Khanh Nhi chưa chết, vậy nàng ta đang ở đâu? Là ai có năng lực có thể giúp nàng ta mượn xác hoàn hồn?” Lãnh Ninh nghĩ mãi không ra.
Ôn Yến nghĩ đến Tống Vân Lễ, nếu cô đoán không sai, có lẽ nàng ta đang ở bên hắn.
Nhưng cô không thể đoán được tâm trạng hiện tại của nàng ta?
“Dù gì nàng ta cũng xuất hiện, chúng ta cứ chờ đợi trước đã.” Cô nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lãnh Ninh vội đứng dậy: “Ta đi đây, nếu ngươi còn chuyện gì muốn làm, trời tối ta sẽ hẹn Lý Tuân tới chỗ ngươi.”
Ôn Yến biết Thiên Sơn đã về rồi, hắn đang trốn nàng ta.
Cô kéo cánh tay hắn: “Ngươi đi nhanh như thế làm gì? Có chuyện gì thì ngồi xuống chúng ta nói chuyện với nhau.”
Lãnh Ninh gượng cười: “Ta không muốn nói gì hết, cả ngày ngươi chỉ có thái độ này, chúng ta thật sự không có gì để nói.”
Đúng lúc Thiên Sơn nghe thấy câu nói này, nói kỳ lạ: “Này, thái độ của ta không có gì để nói, vậy thái độ của chàng thì được à?”
Lãnh Ninh nhìn vẻ mặt cố chấp lạnh lùng của nàng thì nhẹ giọng nói: “Ta không muốn cãi nhau với nàng.”
“Ý chàng là ta muốn tìm chàng để cãi nhau à?” Thiên Sơn tức giận nói: “Chàng đừng giả vờ mình luôn là người vô tội nữa, làm như chàng đợi ta năm năm rất oan ức vậy.”
Hắn nhíu mày: “Giờ chúng ta không thể nói chuyện bình thường được à?”
“Đó là vì chàng không muốn nói chuyện bình thường với ta.”
Ôn Yến nghe giọng điệu tức giận của Thiên Sơn thì không nhịn được lên tiếng: “Có gì thì bình tĩnh nói chuyện hòa nhã, hai ngươi cãi nhau làm gì?”
Thiên Sơn tức giận nói: “Chủ nhân, người đừng nói chuyện với chàng ấy, người này không nói lý lẽ đâu? Ta chỉ muốn lùi hôn lễ, đâu nói không thành thân nữa, vậy mà chàng ấy không hề nhượng bộ.”
Lãnh Ninh nói: “Nàng muốn lùi thế nào? Ngày đã đặt sẵn, thiệp mời cũng phát rồi, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ta hỏi nàng muốn lùi đến khi nào thì nàng không nói, nàng lùi lại một ngày cũng phải thông báo cho khách khứa, không phải sao?”
“Ta vốn không đồng ý hôn lễ ầm ĩ như thế, chúng ta thành thân chứ không phải người khác, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm không được à? Còn làm cho cả thế giới biết, sợ người ta không biết con gái phủ Tư Không xuất giá sao?”
Lãnh Ninh nổi giận: “Không ai có ý như vậy, hơn nữa lúc đầu ta hỏi nàng, nàng nói để người lớn trong nhà làm chủ.”
“Nhưng ta cũng nói riêng với chàng rồi, tốt nhất đừng nên khoa trương, do chàng tự ý nói muốn mời người này người kia.”
“Nàng nhắc như thế sao ta biết được nàng thật sự không muốn khoa trương?” Lãnh Ninh cảm thấy rất thất bại: “Có lẽ ta đã không quan tâm đến cảm nhận trong lòng nàng, nhưng giờ thiệp mời đã phát rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nàng không thể vì ta mà chịu tủi thân chút sao?”
“Sao chàng không vì ta mà chịu tủi thân đi?” Thiên Sơn tức giận: “Chàng nói chàng sẽ không để ta chịu tủi thân, những lời nói đó đều là giả dối à? Lãnh Ninh, ta không ngờ chàng là con người như thế.”
Lãnh Ninh nhìn Thiên Sơn, bỗng cảm thấy rất bất lực: “Bỏ đi, chúng ta đừng nói nữa, nàng thích làm gì thì làm.”
Thiên Sơn nhìn hắn chằm chằm: “Chàng đồng ý?”
Hắn gượng cười: “Ta có thể không đồng ý à? Ta không thể trói nàng lên bái đường được, ta cũng hiểu rõ rồi, dưa hái xanh sẽ không ngọt, cho dù nàng đồng ý kết hôn đúng ngày thì tương lai cũng sẽ oán hận ta.”
Nàng không ngờ rằng trước đây hắn có chết cũng không chịu, giờ lại đột ngột đồng ý, không khỏi ngạc nhiên cũng hơi cảm động.
“Lãnh Ninh, cảm ơn chàng đã không ép ta.” Thiên Sơn nói.
Hắn nhìn nàng: “Vậy nàng có thể cho ta một kỳ hạn không?”
Nàng do dự một lát: “Ta không biết.”
Lãnh Ninh im lặng một lúc: “Ta biết rồi.”
Hắn tùy tiện chắp tay với Ôn Yến: “Ta đi đây.”
Cô nhìn hai người khẽ thở dài: “Ngươi về đi.”
Hắn đi rồi, Thiên Sơn ngồi xuống, hai tay chống cằm: “Người nói xem chàng ấy đồng ý dời ngày là thật hay giả vậy?”
“Là giả!” Ôn Yến nói
Thiên Sơn sửng sốt: “Người nói chàng ấy lừa ta sao? Hôn lễ vẫn tổ chức đúng hạn sao?”
Ôn Yến lắc đầu: “Không, hắn sẽ quay về hủy hôn, có lẽ hắn đã chết tâm với ngươi rồi, hắn cảm thấy ngươi không hề muốn gả cho hắn.”
“Hủy hôn?” Thiên Sơn bỗng hỗn loạn: “Người nói chàng ấy không muốn cưới ta nữa sao?”
Cô ngồi xuống: “Nếu một người chỉ bỏ ra mà không được nhận lại báo đáp gì, ngươi nói xem người đó còn tiếp tục bỏ ra không?”
Thiên Sơn sửng sốt nói: “Nhưng hắn đã nói, chuyện tình cảm này hắn không cần báo đáp mà.”
“Không cần báo đáp nhưng cần đáp lại, ngươi luôn lạnh lùng cứng rắn với hắn, trái tim có nóng đến đâu cũng sẽ nguội lạnh, Thiên Sơn, ta biết trong lòng ngươi lo lắng điều gì, ngươi sợ thay đổi, sợ tương lai không giống như ngươi tưởng tượng, nhưng đời người không thể sợ hãi nhiều như thế, nhiều lúc ngươi chỉ có thể đi tiếp mới tìm được đáp án.”
Thiên Sơn ôm mặt, nghĩ tới năm năm qua, Lãnh Ninh thật sự rất tốt, nhưng nàng đối xử không tốt với chàng sao? Có lẽ không tính là quá tốt, nhưng chí ít không lạnh lùng như chủ nhân nói? Hơn nữa, với tính cách của nàng, còn đòi hỏi nàng thế nào nữa?
Nàng chỉ nói lùi hôn lễ, đâu nói không thành thân nữa, sao chàng không thể chờ được à?
“Người nói chàng thật sự muốn hủy hôn ư?” Thiên Sơn cẩn thận hỏi lại Ôn Yến.
Cô nói: “Ta không biết, nhưng nếu ta là hắn, ta sẽ làm thế, nhưng chưa chắc hắn đã nản lòng hoặc oán hận ngươi, hắn chỉ cảm thấy ngươi không muốn gả cho hắn, nên không muốn ép buộc ngươi.”
“Hắn không muốn ép buộc ta, vậy đồng ý lùi hôn lễ là được rồi? Đâu cần phải hủy hôn!” Thiên Sơn nói.
Ôn Yếu nhìn nàng ấy, muốn nói nàng ấy biết chuyện tình cảm không phải ngươi nghĩ gì thì chắc chắn sẽ như thế, tình cảm phải đi theo trái tim, tim mệt rồi, đau rồi sẽ lùi bước, Lãnh Ninh đợi năm năm, kết quả lại thế này, lòng tự tôn của hắn không cho phép hắn cầu xin nàng ấy nữa.
Hơn nữa, hắn thật lòng yêu nàng ấy, biết nàng ấy không muốn kết hôn nên không tiếp tục ép buộc nữa.
Điều duy nhất hắn có thể làm là thay nàng ta từ chối cha mẹ hai bên, hủy bỏ hôn sự này.
Nhà họ Lãnh kỳ vọng rất cao ở Lãnh Ninh, mẫu thân hắn mất sớm, trưởng bối trong nhà luôn hy vọng hắn có thể sớm thành thân, sinh con nối dõi.
Vì Thiên Sơn, mấy năm nay hắn đã chống đối gia tộc, chỉ sợ nàng ta không biết, cũng không thể cảm nhận được nỗi khó ử của hắn.
Giờ Ôn Yến chỉ lo lắng, nếu Lãnh Ninh thật sự từ bỏ nàng ta, hắn sẽ tùy tiện tìm một cô gái nào đó để thành thân, giải thích với gia tộc.
Con người sống trên đời, không chỉ có bản thân mà còn người thân nữa, là người gánh vác trách nhiệm gia tộc, hắn không thể tùy hứng được.
Hơn nữa, hắn đã tùy hứng năm năm rồi.
Ôn Yến thấy vẻ mặt mơ màng của Thiên Sơn thì khẽ vỗ vai nàng ta: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, bỏ lỡ người đàn ông này, sau này ngươi không tìm người nào tốt với ngươi như thế đâu.”
Thiên Sơn đứng lên: “Vậy ta sẽ không lấy chồng nữa.”
Thái độ lại còn cứng rắn hơn.
Cô lắc đầu: “Cô gái ngốc, sẽ có lúc ngươi phải hối hận.”
Thiên Sơn cắn môi, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc thành thân nàng càng hoảng sợ hơn, nàng không biết Lãnh Ninh sẽ lựa chọn gì, chàng thật sự muốn hủy hôn ư?