CHƯƠNG 588: DO THÁM.
Cuộc sống vẫn như ngày hôm qua, Kinh Mặc ở trong đại trướng Trần Nguyên Khánh đóng vai một tiểu nha đầu khôn khéo hiểu chuyện, còn Trần Nguyên Khánh mỗi ngày đều là bận tối mắt, trừ buổi tối trước khi ngủ sẽ hỏi han chuyện ở thành Nam Sơn của Kinh Mặc ra thì cũng không có nhiều tiếp xúc gì với Kinh Mặc.
Hổ phù vẫn chưa tìm ra được, cho dù Kinh Mặc mỗi ngày đều ngoan ngoãn lau sàn, gấp chăn, cơ hồ như đã lật tung hết cả đại trướng lên luôn rồi.
Kinh Mặc cũng hoài nghi hổ phù không ở trong đại trướng này.
Nhưng mà đó là hổ phù có thể hiệu lệnh thiên quân vạn mã, Trần Nguyên Khánh làm sao có thể để nó ở chỗ khác được.
Lúc này Kinh Mặc tức nhất là việc bị mất đi năng lực đặc biệt, nếu như năng lực đó vẫn còn hoặc là Trọng Lâu vẫn còn thì cô vé đâu có cần ở đây làm mấy việc nhỏ nhít này, cũng đâu cần vì đại cục mà chịu nhẫn nhịn như thế này.
Kinh Mặc cảm thấy mình đã chờ không nổi nữa, hai ngày này Tô Diễn và Lý Trường An thỉnh thoảng liền tới đại trướng này, là vì cái gì cô bé rõ ràng hơn ai hết, nếu như mình vẫn không lấy được hổ phù, vậy mình có thể sẽ bị đưa đi mất.
Kinh Mặc lớn như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại không thành việc gì cả, nếu chuyện này mà bị Trọng Lâu biết, nó sẽ cười nhạo mình chết.
Kinh Mặc gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngờ đột nhiên cơ hội liền ập tới.
Binh sĩ Tử Húc Quốc xâm phạm, Trần Nguyên Khánh lấy hổ phù từ trong ngực của mình ra điều binh khiển tướng, cuối cùng thậm chí tự mình còn khoác giáp ra trận, muốn đánh một trận với binh sĩ Tử Húc Quốc.
Hổ phù kia đặt ngay ngắn ngay ở trên bàn.
Kinh Mặc cảm thấy nhịp tim mình đập càng nhanh, trong lòng không ngừng cảm khái mỗi ngày cực khổ tìm đồ, thế mà lại lấy được thật, đúng là không uổng thời gian.
Kinh Mặc không kìm được tiến lên, cầm hổ phù trong tay, cô bé nghiêm túc nhìn, hệt như dáng vẻ nhìn thấy Tử Húc Quốc bị đánh cho tan tác vậy. Cô bé hưng phấn đem hổ phù cất vào trong ngực, hưng phấn vô cùng, chỉ hận không thể lập tức bay ra ngoài giao hổ phù cho Lý Trường An .
Chỉ là sau khi đi mấy bước, trong lòng Kinh Mặc đột nhiên linh cảm không lành, cô bé rất thông minh, tự nhiên liền hiểu rõ, có được một thứ không cần tốn nhiều công sức cũng cần một sự tình cờ, nhưng sự tình cờ hôm nay lại quá mức tình cờ rồi.
Kinh Mặc thậm chí cảm thấy mơ hồ như có cặp mắt đang nhìn mình, cô bé rất ghét cảm giác như vậy, nhưng bởi vì trực giác bén nhạy, cô bé chậm rãi quay về cạnh bàn đọc sách của Trần Nguyên Khánh, móc hổ phù trong ngực ra, chậm rãi bỏ lên bàn.
Kinh Mặc thở dài một tiếng trong lòng, oán thán nói: “Ngươi trông thật có giá trị, nếu như không phải là đồ của đại tướng quân thì ta thật sự sẽ không nhịn được mà trộm đi đó.”
Nói xong sau Kinh Mặc còn rất lưu luyến nhìn hổ phù một cái, giống như tấm hổ phù kia chỉ là vật nhỏ khi nãy.
Cũng đúng, một đứa trẻ lớn lên từ thành Nam Sơn thì sao có thể thấy được hổ phù chứ, đương nhiên cũng sẽ không biết được sự quan trọng của hổ phù.
Dĩ nhiên cũng không người nào biết lúc Kinh Mặc thèm thuồng nhìn tấm hổ phù đó, đáy lòng cô bé từng hồi kêu gào: “Giờ ta đem ngươi trả về, là vì tạo cơ hội tốt hơn để lấy ngươi sau này, sớm muộn gì ngươi đều sẽ là của ta, sớm muộn đều sẽ là của ta.”
Kinh Mặc đặt lại hổ phù xuống xong liền bắt đầu việc dọn dẹp mỗi ngày, bây giờ chỉ có bận rộn mới có thể làm cho lòng cô bé bình tĩnh lại được, nếu như ngồi trước tấm hổ phù đó, chắc chắc cô bé sẽ chịu không nổi cám dỗ như vậy.
Trần Nguyên Khánh quay trở lại rất nhanh, trên người cũng không có phong trần và máu tanh sau trận chinh chiến, thật giống như chỉ mặc áo giáp đi ra ngoài tuần du một phen thôi vậy.
Trần Nguyên Khánh vào đại điện liền nhìn về hướng hổ phù trên bàn, sau đó cười nhìn Kinh Mặc.
Đúng vậy, hôm nay là sự do thám của hắn ta thôi, từ sau khi biết Kinh Mặc chịu thiệt thòi ở chỗ em gái mình, hắn ta có chút hoài nghi người trước mắt có thể sẽ là Kinh Mặc, bởi vì cô bé luôn là cho hắn ta một loại cảm giác quen thuộc như ẩn như hiện.
Kết quả khiến Trần Nguyên Khánh rất hài lòng, cô bé trước mặt không thể nào là Kinh Mặc được.
Là công chúa một nước, cho dù tuổi còn nhỏ thì cũng phải biết tầm quan trọng của hổ phù, cho dù không phải là lấy về làm của riêng thì cũng phải xem xét nó kỹ càng một chút, nhưng mà tiểu cô nương trước mặt này lại chỉ cảm thấy cục khắc hình hổ kia như là một món đồ chơi đáng tiền mà thôi.
“Đại tướng quân, ngài về rồi.” Kinh Mặc nhìn ra được sự biến ảo trong thần sắc Trần Nguyên Khánh, cũng biết hổ phù để ở trên bàn chỉ là một cạm bẫy, may mà mình không có rơi vào.
Chỉ là Kinh Mặc ngược lại lại khá tò mò, nếu như mình rơi vào bẫy thì sẽ như thế nào? Nếu như Trần Nguyên Khánh biết mình chính là Kinh Mặc, hắn ta sẽ là thái độ ra sao?
Mặc dù hiếu kỳ, Kinh Mặc cũng không dám mạo hiểm, trước đây cô bé chưa từng nghĩ tới, sau ngày hôm đó gặp Lý Trường An thì cô bé đã biết được Trần Nguyên Khánh hiện giờ thế lực không thể khinh thường, hắn ta có câu kết với Tử Húc Quốc hay không quả thật không thể nào đoán được.
Bây giờ Kinh Mặc chỉ cảm thấy may mắn không thôi, vì mình cẩn thận…
“Đại tướng quân, người đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn chơi đồ chơi hả, có xấu hổ không?” Không đợi Trần Nguyên Khánh mở miệng, Kinh Mặc nhỏ giọng vừa nói, ánh mắt đầy ranh mãnh.
Trần Nguyên Khánh sững sốt, ngay sau đó liền thấy Kinh Mặc nhìn tấm hổ phù vàng óng ánh trong nắng.
“Tiểu nha đầu, đó không phải là đồ chơi mà là hổ phù hiệu lệnh thiên quân đấy.” Trần Nguyên Khánh cười ngồi xổm người xuống, nhìn về phía Kinh Mặc với ánh mắt đầy dịu dàng.
Đúng vậy, đối với Kinh Mặc hắn ta không thể không đề phòng bị, cho dù hắn thích cô bé đi nữa thì đó cũng là con của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến.
Nhưng còn đối với đứa bé trước mắt này, hắn không muốn đem bất kỳ ác ý nào đặt vào trên người nó cả, ngay cả hổ phù mà cả hoàng đế cũng muốn có được này thì cũng chỉ là một món đồ chơi bằng vàng trong mắt cô bé mà thôi.
“Hổ phù thì cũng phải cần nhìn xem là ở trong tay người nào chứ? Nếu như để trong tay ta thì mới không có cách nào hiệu lệnh thiên quân vạn mã được, trừ đại tướng quân ngài, ai cũng không có cách hiệu lệnh thiên quân vạn mã, hổ phù này làm gì lợi hại bằng ngài được.” Kinh Mặc vừa cười vừa nói, lúc nói chuyện còn nhìn chằm chằm Trần Nguyên Khánh, cô bé thấy vẻ đắc ý trong mắc Trần Nguyên Khánh, trong lòng ít nhiều cảm thấy yên tâm.
“Mới vừa rồi ta còn muốn trộm đi đổi tiền đấy, may không đi, nếu như ta mang đi đổi tiền thật thì nhất định sẽ bị người ta bắt, vậy ta…” Kinh Mặc vừa nói vừa lắc đầu, bây giờ cô bé rất chắc chắn rằng nhất cử nhất động trước giờ của mình ở trong trướng đều ở trong tầm mắt của Trần Nguyên Khánh cả, thế cho nên bây giờ thẳng thắn thừa nhận thì có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn.
“Cầm hổ phù đổi tiền? Kim Bảo, vật này nếu như ngươi đưa cho Hoàng thượng, phỏng chừng Hoàng thượng thật sự sẽ thưởng ngươi giàu sang phú quý đó, nhưng mà chắc ngươi đang tính đem nó ra chợ đổi tiền đấy nhỉ.” Trần Nguyên Khánh cười to không dứt khi nghe Kinh Mặc nói, bởi vì trừ đứa trẻ trước mắt này ra thì ai cũng sẽ không có gan nghĩ ra ý tưởng lớn như vậy, cầm hổ phù đổi tiền ư?
“Nếu vật này là bảo bối của đại tướng quân thì ngài lo cất cho kỹ đi, đừng nên tùy tiện để cho người ta nhìn thấy, mới vừa rồi ngài cũng nói là nếu như bị ai trộm đưa cho Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ thưởng gia tài vàng bạc mà.” Kinh Mặc trịnh trọng cầm tấm hổ phù ở trên bàn lên, dè dặt đưa tới tay Trần Nguyên Khánh, không quên dặn dò thêm.
“Đứa bé ngoan, ngươi yên tâm, đúng như ngươi nói, đây chính là bảo bối của ta, không ai lấy nó đi được cả đâu.” Nhìn sự khẩn trương và lo âu trong mắt Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh không nhịn được khuyên nhủ, hắn ta không cần một đứa bé lo lắng giùm, chỉ là ngay cả một đứa bé cũng sùng bái mình như vậy, quan tâm như vậy, điều này làm cho sự tự tin của Trần Nguyên Khánh càng thêm mãn nguyện chưa từng có.
“Dạ, tướng quân có thể đánh thắng trận thì chắc chắn cũng có thể bảo vệ bảo bối của mình, ta tin tưởng tướng quân.” Kinh Mặc cười dựa vào người Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh ôm đứa nhỏ trong ngực, rất nghiêm túc gật đầu, hắn ta cảm thấy Kim Bảo trước mặt này giống y như Kinh Mặc vậy, rất tín nhiệm mình, cũng nhìn thấy dược năng lực cao siêu tuyệt đỉnh của mình.