Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Ôn Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 229: THIÊN SƠN KHÔNG GẢ

Sau khi nghe lời của tên mặt béo, Lương Khuê nhăn mày: “Ngươi nói gì cơ? Nàng ta vừa ra tay liền khiến các ngươi bị thương?”

“Không sai, ngay cả Thiên Sơn cũng không phải là đối thủ của chúng tôi. Ôn Yến này xem ra là cố ý che giấu thực lực.” Tên mặt béo nói.

Lương Khuê suy nghĩ một lúc: “Trước đây ta đã nghe nói nàng ta biết võ công nhưng ta không ngờ rằng lại mạnh đến thế.”

Hắn ta dừng lại một lúc và hỏi: “Ngoài Thiên Sơn, có ai ra giúp đỡ không?”

“Không có!”

“Nói cách khác, ngoài Thiên Sơn, người của Phi Long Môn không có ai xuất hiện. Nàng ta chẳng phải là chủ nhân của Phi long môn sao, rốt cuộc có danh xứng với thực lực hay không?” Lương Khuê có chút không chắc chắn.

“Sợ là chúng tôi đến quá đột ngột, người của Phi Long Môn không tới kịp.”

Lương Khuê lắc đầu: “Không, chủ nhân của Phi Long Môn có ám vệ bí mật bảo vệ, những người này bí mật ẩn nấp xung quanh nàng ta. Khi nàng ta gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ xuất hiện giúp đỡ, nhưng sau khi Thiên Sơn thất bại, nàng ta lại đích thân ra tay. Liệu có phải Phi Long Môn xảy ra chuyện gì hay bọn họ đã không nhận nàng ta là chủ nhân nữa?”

Tên mặt béo nói: “Đại nhân, chỉ sợ là không phải vậy. Nếu Phi Long Môn không nhận người chủ nhân này, tại sao Thiên Sơn phải ở bên cạnh nàng ta?”

“Nha đầu Thiên Sơn này luôn bướng bỉnh, có lẽ là tuân theo phân phó của Thái hoàng thái hậu.”

Hắn dừng lại một chút: “Ngươi phái thêm vài người, lần này hãy phái thêm vài cao thủ nữa xem bọn nàng ta ứng phó thế nào.”

Tên mặt béo vòng tay: “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Lương Khuê vẫy tay: “Đi đi, Phi Long Môn hiện tại mặc dù không đủ đáng sợ, nhưng ngươi buộc phải tìm hiểu tình hình của đối phương, không thể bất cẩn.”

“Vâng!” Tên mặt béo rút lui.

Ôn Yến liên tục bị quấy rối trong vài ngày gần đây khiến nàng rất buồn chán.

Nàng luôn chờ đợi người đứng sau xuất hiện gặp mình, cũng cảm thấy mệt mỏi vì sự phiền toái vô tận này.

Việc phòng thủ ở trong kinh cũng khắt khe hơn nhiều, người ra vào thành đều phải kiểm tra.

Việc phòng thủ nghiêm ngặt cẩn mật như vậy là vì Công chúa Nam Chiếu sẽ sớm đến Kinh thành.

Hai ngày nay, Thiên Sơn vẫn cứ lượn qua lượn lại quanh Ôn Yến, líu la líu lo, nhưng cũng không nói chuyện chính sự.

Cho đến hôm nay, Ôn Yến thực sự không nhịn được nữa, buông dược liệu trong tay xuống: “Thiên Sơn. Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”

Thiên Sơn giật mình: “Có chuyện gì cơ? Không có, không có gì.”

“Có nói hay không?” Ôn Yến nhặt một bó cỏ xương gà chỉ vào nàng ấy.

Thiên Sơn trong lòng cảm thấy tội lỗi nói: “Cũng không có chuyện gì gấp. Không phải là Công chúa Nam Chiếu sẽ sớm đến sao? Không biết Hoàng thượng sẽ phong danh phận gì cho nàng ta? Rốt cuộc thì cũng là Nam Chiếu Công chúa, Hoàng thượng cũng không thể qua loa đại khái phong quý nhân quý tần gì đó được.”

Sau đó, lại cẩn thận nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Ôn Yến.

Sau khi Ôn Yến nghe thấy, nàng hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức mỉm cười, nha đầu này sợ Tống Vĩnh Kỳ sẽ phong Công chúa Nam Chiếu đó làm quý phi hay thậm chí là hoàng hậu, khiến nàng sẽ không vui.

Nàng buông bó cỏ xương gà và kéo Thiên Sơn ngồi xuống: “Thiên Sơn, ở nơi ta lớn lên, có một trạng thái hôn nhân gọi là ly hôn. Ly hôn này cũng giống như hòa ly của Lương Quốc chúng ta. Phu thê đôi bên vì nhiều lý do không thể ở bên nhau nữa, bọn họ có thể lựa chọn ly hôn. Sau khi ly hôn, một số người có thể tiếp tục làm bạn, một số người đến chết cũng không qua lại, có một số người thì gặp nhau cũng coi như người lạ, nhưng dù thế nào, hai người sẽ lại bắt đầu cuộc sống mới của mình và có thể sẽ tái hôn, sống bên cạnh một người khác.”

“Thật không?”

Ôn Yến mỉm cười: “Có lẽ là vậy.”

“Vậy, chủ nhân cảm thấy người và hoàng thượng thuộc loại nào?”

“Loại nào ư?”

Thiên Sơn bấm ngón tay tính: “Sau khi ly hôn, có thể tiếp tục làm bạn, đến chết cũng không qua lại, người lạ, vậy chủ nhân và hoàng thượng thuộc loại nào?”

Ôn Yến cười buồn: “Bằng hữu ơi, Ta và ngài ấy cứ coi như không phải là phu thê, thì nhất định cũng là những người bạn tốt nhất.”

Bởi vì, họ rất hiểu đối phương. Hiểu ngài ấy cũng như hiểu chính bản thân vậy, cũng sẽ không thể tìm thấy thêm một ai đó ngầm hiểu đối phương như vậy.

Chung Phục Viễn từ ngoài sân bước vào: “Có một loại khác, đó là, sau khi ly hôn, có thể làm một người thân. Ôn Yến, ta nghĩ giữa ngươi và Tống Vĩnh Kỳ, không chỉ là bạn bè, mà còn có thể làm người thân.”

Thiên Sơn sững sờ: “Người thân? Có phải chủ nhân sẽ gọi hoàng thượng là ca ca không?”

Ôn Yến mỉm cười và nhìn Chung Phục Viễn.

Chu Phục Viễn nói: “Nếu không sợ nắm đấm của nàng ta, ta sớm đã chọc vào đầu và nói rằng nàng ta chính là là một con heo.”

“Ngươi nói ta là một con heo sao?” Thiên Sơn nhảy dựng lên, chuẩn bị vung tay.

Chung Phục Viễn nhanh chóng trốn đằng sau Ôn Yến: “Thiên Sơn, cô thật thô lỗ, cẩn thận Lãnh Ninh không cần cô.”

“Không cần thì bỏ đi, ta hiện tại cũng chưa vội vã muốn thành thân.” Thiên Sơn nói.

Ôn Yến nghe thấy lời này dường như đang giận dữ, nhưng cũng thật chân thành, bèn kéo Thiên Sơn lại hỏi: “Làm sao đột nhiên ngươi lại không muốn thành thân? Hôn lễ không phải đều đã ấn định rồi sao?”

Thiên Sơn buồn bã nói: “Thành thân phiền phức lắm. Sau khi thành thân cái này không thể làm cái kia cũng không thể làm, không tự do chút nào.”

“Ai nói sau khi thành thân sẽ không có tự do? Lãnh Ninh không phải là người như vậy, hắn sẽ không hạn chế cô.”

Thiên Sơn lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi không muốn thành thân.”

Ôn Yến nhìn Chung Phục Viễn, hắn cũng một mặt mây đen mờ mịt, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trước đây không phải vẫn tốt sao?

“Ngươi không muốn thành thân, Lãnh Ninh có biết không?” Ôn Yến hỏi.

“Tôi đã bảo chàng ấy muốn lùi hôn lễ, nhưng chàng ấy không muốn.” Thiên Sơn chán nản nói.

Chung Phục Viễn nói: “Nếu hắn ta đồng ý thì đúng là có quỷ. Hắn ta luôn mong cưới được ngươi, đã mong chờ suốt năm năm. Không dễ dàng gì ngươi mới đồng ý, làm sao hắn ta có thể đồng ý lùi lại? Thiên Sơn, nếu ngươi mà không gả cho hắn ta, hắn ta chắc phát điên mất?”

Thiên Sơn hơi băn khoăn nói: “Như thế này không phải tốt lắm rồi sao? Hai người ở cùng nhau vui vẻ là được. Tại sao cứ phải thành thân? Giống như chủ nhân vừa nói, một số người đã thành thân rồi lại thấy không phù hợp, cuối cùng họ vẫn phải ly hôn đó thôi?”

Chung Phục Viễn nói: “Nếu ngươi không thành thân, sao có thể tính là đã ở bên nhau? Cũng không thể ở cùng một chỗ, ngay cả khi có thể sống cùng nhau, ngày sau nếu đứa trẻ được sinh ra thì đứa trẻ không phải sẽ trở thành một đứa con ngoài giá thú sao? Lương quốc này cũng giống như quốc gia mà Ôn Yến nói, những đứa trẻ được sinh ra mà bố mẹ chúng chưa thành thân chính là những đứa trẻ ngoài giá thú.”

“Ta chính là không muốn có con.”

“Tại sao? Ngươi không thích trẻ con sao? Không phải ngươi đặc biệt thích sinh đôi sao? Lúc đó ngươi còn nói rằng muốn sinh đôi mà.” Chung Phục Viễn cảm thấy rằng tâm lý của nữ nhân không thể hiểu được, giống như những ngày tháng Sáu, mỗi giờ một vẻ.

Thiên Sơn lườm hắn: “Ngươi đừng có chỉ nói ta, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao ngươi còn chưa thành thân?”

Chung Phương Viễn gãi đầu: “Sao lại chuyển sang ta thế? Ta chưa thành thân đó chẳng phải là chưa gặp được người phù hợp hay sao?”

“Sao lại không có ai phù hợp? Là bản thân ngươi không bằng lòng đi tìm, nếu ngươi định cầu thân, không biết có bao nhiêu thế gia quý nữ đến xếp hàng đâu.” Thiên sơn nói.

“Ta không thích đám người xếp hàng này, tìm nàng dâu không phải là tìm người mà bản thân mình thích hay sao?” Chung Phục Viễn đột nhiên ngước nhìn Ôn Yến ngạc nhiên hỏi: “Ông trời ơi, Thiên Sơn, ngươi có phải là thích người khác rồi không?”

Thiên Sơn tức giận thở phì phò đứng phắt dậy: “Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?” nói xong liền bực bội đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK