CHƯƠNG 30: ÔN YẾN CHẾT RỒI
Hắn từ trên cao nhìn xuống, thấy Ôn Yến giơ một gốc linh thảo, đang hoan hô, trên mặt mừng như điên, vẻ mặt hắn thả lỏng và dừng lại, nhìn nàng có chút tán thưởng.
Bỗng nhiên, nghe được phía sau có tiếng ầm ầm vọng tới, hắn ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy trên con đường đá có rất nhiều đá đang lăn loạn xuống. Hắn kêu lên thất thanh: “Nhanh tránh sang bên!”
Hắn nhẹ nhàng tung người nhảy lên, vội vàng tránh sang bên, hoảng sợ nhìn đá lớn lăn xuống. Hắn muốn phi thân xuống cứu Ôn Yến nhưng đã quá muộn rồi. Đá lăn xuống rất nhanh đã lấy Ôn Yến xuống, lập tức không thấy bóng người.
Hắn nhảy xuống nhanh như tên bắn, đá loạn một đường lăn xuống, hắn lại một đường đuổi theo, cuối cùng thấy đá loạn cùng Ôn Yến đều rơi vào trong đầm sâu. Hắn không hề nghĩ ngợi, cắm đầu lao vào trong đầm sâu.
Nước trong đầm lạnh thấu xương, đầm nước rất sâu, hắn bơi qua bơi lại thật nhanh, tìm kiếm Ôn Yến khắp nơi. Trong lòng hắn có cảm giác vô cùng khủng hoảng. Hắn biết Ôn Yến nhất định đã bị đá loạn đè ở dưới đầm nước, hắn vẫn lặn xuống, đầm nước tối tăm, không nhìn thấy gì. Hắn tìm kiếm xung quanh nhưng lực ép ở dưới đáy nước rất lớn, hắn không có cách nào di chuyển được đợc tảng đá lớn.
Trong lòng hắn sốt ruột tới mức sắp phát điên, nín thở sờ soạng tìm kiếm. Mặc dù trong lòng hắn đã có dự đoán xấu nhất, bị đá loạn đập qua, bị chìm dưới đầm nước, cho dù là hắn chắc cũng không về được. Nhưng sống thì phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Hắn đã dẫn nàng theo, lại muốn đưa nàng trở lại, cho dù chỉ là thi thể cũng vậy.
Hắn ngoi lên mặt nước, định lấy hơi rồi xuống lần nữa, không ngờ nhìn thấy một đầu người chìm nổi trên mặt nước.
Trong lòng hắn mừng như điên, vội bơi qua, nâng đầu của Ôn Yến lên và bơi lên bờ.
Trong tay Ôn Yến vẫn nắm chặt linh thảo, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Trán và mặt của nàng có vết thương, vết máu đã bị đầm nước rửa sạch, bởi vì đầm nước lạnh giá khiến máu của nàng ngừng chảy, nhưng bụng nàng căng phòng, chắc đã uống một bụng nước, không có mạch đập, không có hơi thở, tim không đập.
Tống Vĩnh Kỳ đỡ nàng, hai chân khoanh lại, vận dụng nội lực đẩy khí qua cho nàng.
Ôn Yến không có cách nào ngồi thẳng, gần như nửa nằm ở trong lòng Tống Vĩnh Kỳ. Một tay hắn đỡ nàng, một tay vận công nên có vẻ rất tốn sức.
Chỉ một lát đã thấy quần áo trên người Ôn Yến cùng hắn đều đã khô. Hắn dùng mười phần nội lực, cũng không quan tâm Ôn Yến có khả năng tiếp nhận kích thích khi bị nội lực rót vào mạnh như vậy không, cũng không quan tâm làm như vậy có thể sẽ tiêu hao hết nội lực của mình hay không.
Thời gian chậm rãi trôi qua, miệng Ôn Yến không ngừng có nước tràn ra, nhưng, mạng sống của nàng hoàn toàn không có dấu hiệu quay về.
Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ phát ra nội lực quá nhiều, quá mạnh, lực lượng trong đan điền không được bổ sung, máu cuồn cuộn, chỉ cảm thấy cổ họng chợt tanh và phun ra một ngụm máu.
Hắn chậm rãi ngã xuống, trước mắt tối tăm, trời đất quay cuồng. Hắn biết mình đã gần như rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, không thể lại phát ra nội lực nữa, bằng không bản thân hắn khó có thể bảo toàn.
Ôn Yến cũng ngã ở trên người hắn. Hắn theo bản năng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, trong đầu hỗn loạn. Hắn nhớ tới ngày ấy vào cung, dưới ánh nắng tuyệt đẹp, hắn nắm tay của nàng bước từng bước đi vào trong tẩm điện của Thái hậu. Tay của nàng rất ấm áp, rất thoải mái. Hắn muốn nói, hắn rất thích nắm tay của nàng như vậy. Nếu nàng có thể tỉnh lại, sau này hắn sẽ không chén ghét nàng nữa, sẽ không tiếp tục làm cho nàng phải khổ sở, thương tâm nữa.
Ôn Yến rơi vào trong bóng tối vô biên vô hạn. Nàng mệt chết đi được, rất đau, cả người đều đau. Nàng thật sự chỉ muốn thoải mái ngủ, ngủ cả đời.
Bên tai nàng chợt vang lên một giọng nói uy nghiêm, bình thản: “Ôn Yến, Ôn Yến, ngươi nghe đây, số phận của ngươi nhiều trắc trở, nhưng mạng chưa đến lúc hết, bản tọa có thể ban thưởng cho ngươi sống lại một lần, tất nhiên có thể ban thưởng cho ngươi lần thứ hai, đây là do kiếp trước cùng đời này ngươi đã tích đức, ngươi cứu vô số người, mới có ban ân này. Ngươi phải nhớ cho kỹ, không thể buông tha nguyên tắc của mình. Ngươi là bác sĩ, cho dù ở thời đại này, ngươi cũng phải dùng kiến thức của mình để cứu người. Bây giờ, bản tọa ban thưởng cho ngươi…” Giọng nói dần nhỏ đi, Ôn Yến cố gắng lắng nghe nhưng không nghe thấy gì nữa. Chỉ cảm giác đau đớn trên người dần giảm bớt, trước mắt hình như có một tia sáng màu vàng hiện lên. Nàng lập tức cảm thấy đau mắt nên theo bản năng giơ tay len lùi. Chút cử động này làm cho nàng giật mình tỉnh lại.
Bụng rất trướng, nàng cúi người xuống điên cuồng nôn ọe.
Nước trong dạ dày phun ra như trút, nôn mãi đến khi nàng cũng chảy nước mắt, a xit dạ dày cũng chảy ngược.
Sau khi nôn xong, nàng yếu ớt ngã về phía sau lại lập tức nhảy dựng lên. Nàng nhìn lại, cuối cùng mới phát hiện ra Tống Vĩnh Kỳ ngất xỉu trên mặt đất.
Nàng thò tay đặt dưới mũi hắn thăm dò một lát. May là vẫn còn thở.
Đầu óc nàng bỗng nhiên xuất hiện một ít đoạn ngắn. Đó là cảnh tượng sau khi nàng rơi xuống nước, hắn cố gắng hết sức cứu nàng. Còn nữa, hắn vì cầu may chữa thương cho nàng mà mệt tới ngã xuống đất. Các cảnh tượng đó giống như bộ phim chiếu ở trong đầu nàng.
Mũi nàng đau xót, thò tay lau cỏ dính trên mặt hắn, lẩm bẩm: “Thật ra, ngươi cũng là một người tốt, miệng cứng lòng mềm!”
Nàng ngồi dưới đất, cảm thấy dưới mông có chút khác thường. Nàng thò tay sờ, không ngờ trên mặt đất tự nhiên có để một quyển sách.
Nàng cảm thấy kỳ lạ. Trong nơi rừng núi hoang vắng này làm sao có thể có sách được? Nàng nhặt lên. Quyển sách có hơi cũ, phía trên dùng kiểu chữ cuồng thảo viết ba chữ lớn: Thuật Châm Cứu.
Trong lòng nàng thoáng động, vội vàng lật trang đầu tiên ra, phát hiện trong trang đầu tiên có kèm một cái túi vải nhỏ. Nàng mở túi vải ra, tự nhiên phát hiện ra bên trong có cắm mười cây kim châm nhỏ. Nàng cầm lên, dùng tay lau một lát. Ở ánh mặt trời, kim châm phát ra ánh vàng rực rỡ, không ngờ thật sự được làm bằng vàng ròng.
Trong bọc vải còn có một tờ giấy đã ngả vàng, xem ra đã lâu ngày rồi. Nàng cầm lấy tờ giấy xem, trên đó viết mấy câu: Cả đời ta nghiên cứu về thuật châm cứu, trị bệnh cứu người, thế nhưng lại phụ người ta yêu. Thuật châm cứu có thể cứu được vô số người, cuối cùng khó có thể tự cứu mình!
Kí tên là Ôn Lang Tú!
Ôn Lang Tú là ai? Ôn Yến lật trang sách, bên trong ghi lại cách dùng kim châm và cách châm cứu theo tùy từng bệnh, các ghi chép vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ, hầu hết các bệnh nặng đều có thể chữa trị. Trong lòng Ôn Yến cảm giác vui mừng lạ thường. Nàng là người học y, nếu những điều trong sách này ghi là thật, rất nhiều bệnh trên đời này đều có thể chữa được.
Nàng lấy kim châm ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, sờ tìm vị trí huyệt trên đầu của Tống Vĩnh Kỳ và nhẹ nhàng chuyển động kim châm. Kim châm cuối cùng giống như có sinh mạng, nhẹ nhàng chui nào, lại cắm xuống vị trí huyệt của hắn.
Điều càng làm cho nàng chấn động là nàng chắc chắn trước đó mình chưa từng học qua thuật châm cứu, đây là lần đầu tiên nàng dùng, nhưng khi nàng hạ châm lại tự nhiên không hề do dự, giống như đã sớm quen thuộc vậy.
Trong lúc đang im lặng suy nghĩ, nàng nhìn thấy mí mắt của Tống Vĩnh Kỳ thoáng động. Nàng vội vàng rút kim châm ra, bỏ lại ở trong bọc vải, cúi người xuống hỏi: “Chàng làm sao vậy? Có đỡ hơn chút nào không?”
Tống Vĩnh Kỳ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng cười gượng: “Chúng ta đều chết cả rồi à?”
Ôn Yến cười nâng dậy hắn: “Không chết, chúng ta đều còn sống!”
“Cái gì?” Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, giơ tay ra sờ vào mặt nàng: “Nàng nói gì? Nàng không chết à? Nàng thật sự không chết à? Quá tốt rồi!” Cảm nhận được nhiệt độ khi chạm vào trên mặt nàng, gương mặt hắn giống như được nắng hè rót vào, rạng rỡ khiến người ta cảm động. Vành mắt Ôn Yến hơi ướt, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn!
Ôn Yến giơ linh thảo trong tay nói: “Chàng xem, chúng ta hái được linh thảo rồi.”
Hắn nhìn vết thương trên mặt và trên trán nàng, giọng điệu êm ái hiếm lấy, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Ôn Yến sửng sốt, tiện tay sờ vào chỗ ánh mắt hắn nhìn lại phát hiện ra trên người mình có vết thương, vừa sờ một cái mới phát giác thật đau. Nàng hít sâu một hơi, nói: “Vừa rồi không thấy đau, bây giờ mới phát hiện ra là hơi đau!”
Tống Vĩnh Kỳ thấy ánh mắt của nàng, tất nhiên biết không phải là hơi đau như nàng nói, chắc hẳn là rất đau mới đúng. Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cũng thấy khiếp sợ, nói: “Lần này thật sự quá nguy hiểm. Nếu nàng thật sự gặp bất trắc, Bổn vương cũng không biết phải ăn nói với phụ hoàng, ăn nói với phụ mẫu của nàng thế nào nữa!”
Ôn Yến bỗng nhiên rất muốn gặp phụ mẫu của Dương Bạch Lan, tuy bọn họ còn không biết Dương Bạch Lan đã chết, nhưng nàng chết lại là sự thật. Chỉ là bọn họ rốt cuộc vẫn may mắn hơn cha mẹ mình. Bởi vì, phụ mẫu của Dương Bạch Lan
còn không biết sự thật, nhưng ba mẹ mình lại phải đau khổ đối mặt với cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Nước mắt nàng tràn ra ướt mi, nói: “Cám ơn chàng vừa rồi đã cứu ta, ta biết nếu như không phải có chàng, lần này ta chắc chắn phải chết rồi.”
Vì nàng chết đi sống lại, những thù địch của Tống Vĩnh Kỳ đối với nàng trước đó đều biến mất, ít nhất, ở trong nháy mắt này, trong đầu hắn nghĩ tới không phải là nàng làm gì Khanh Nhi, mà là sau khi nàng gả vào vương phủ, hắn đã làm gì với nàng. Tim hắn thắt lại. Thật ra, nàng không tính là quá tệ.
“Nàng không sao là tốt rồi. Hai người chúng ta tới đây, cũng phải hai người trở về, không thể thiếu một ai được.” Tống Vĩnh Kỳ thở dài nói.
“Chàng cứ nghỉ ngơi một lát đã, ta lấy nước cho chàng rửa mặt, cũng uống một chút cho thấm họng.” Ôn Yến xoay người, lấy ấm nước từ trong bọc ra, thuận tiện bỏ sách và kim châm vào trong bọc. Tống Vĩnh Kỳ vẫn không để ý tới chi tiết này. Tuy nhiên cho dù hắn có để ý đến cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì trong bọc của nàng có rất nhiều đồ linh tinh, hắn cũng không nhớ hết bên trong rốt cuộc có những gì.
Tống Vĩnh Kỳ uống mấy ngụm nước. Ôn Yến lại để cho hắn ăn một chút, hắn mới chậm rãi lấy lại sức lực.
Hắn thấy Ôn Yến có thể đi có thể chạy thì trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết, đáng lẽ nàng còn phải yếu hơn hắn mới phải. Nhưng vì sao trông nàng không hề có việc gì vậy? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng ngã xuống, lại tự tay ôm nàng không còn hơi thở đi lên, hắn thật sự sẽ cho rằng vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Khi xuống núi, nàng vẫn bước đi như bay. Hắn vô cùng phiền muộn, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Sao nàng có tinh thần như vậy?”
Ôn Yến hơi sửng sốt. Đúng vậy, vừa rồi nàng suýt nữa đã chết, hơn nữa trên trán, trên người còn có vết thương. Lúc trước khi lên núi, nàng bị sái chân, còn phải nhờ hắn cõng đi một đoạn thật lâu. Chân bị sái còn đau như thế, sao bây giờ vết thương lớn như vậy, cũng chỉ khi hắn nhắc tới mới cảm thấy đau?
Chẳng lẽ nàng đã chết? Bây giờ, nàng là quỷ hồn sao?
Nàng giơ tay nắm lấy bàn tay của hắn và sờ lên trên mặt mình hỏi: “Ta ấm hay lạnh?”
“Ấm, sao vậy? Vừa rồi nàng chạy nhanh như vậy, người cũng toát mồ hôi, đương nhiên là ấm rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng kỳ quái nói.
Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng là ta chết rồi. Ta cũng không biết vì sao, gần đây luôn như vậy, cảm thấy mình có rất nhiều sức lực. Chỉ có điều bây giờ suy nghĩ lại, ta có tinh thần như vậy, đại khái là do chàng truyền nội lực cho ta đi.”
Giải thích này nghe cũng có lý. Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ có chút buồn bực, nàng có tinh thần, nhưng hắn lại giống như một bệnh quỷ vậy, đi vài bước lại thở hổn hển mấy hơi.