CHƯƠNG 737: NGOẠI TRUYỆN 27: ĐƯA RA YÊU CẦU LỚN
Nguyên nhân bởi vì Ôn Yến là môn chủ của Phi Long Môn, Phi Long Môn có rất nhiều luật lệ tập quán không hợp lý đã sửa đổi, chỉ có lúc tỳ nữ nhận chủ phải quỳ lạy trịnh trọng vẫn luôn còn đó, Ôn Yến nói, bởi vì quy định này, năm đó Thiên Sơn nhận cô làm chủ nhân, bao nhiêu năm vẫn không đổi.
Quy định này bởi vì Thiên Sơn cô cô lưu truyền lại, bây giờ con gái của nàng ta cũng giống như vậy nghiêm túc quỳ trước mặt mình, nhận mình làm chủ nhân của nàng, vào lúc nàng không phải là môn chủ của Phi Long Môn.
“Lãnh Tố, nếu như muội quyết định như vậy rồi, vậy thì theo tỷ đi, sau này muội chính là người của tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội, sau này ai muốn lấy muội, phải qua ải của tỷ trước.” Nói đến cuối, Kinh Mặc mỉm cười rực rỡ.
Mà lúc này Trọng Lâu ở kinh thành Đại Lương lo lắng cho tỷ tỷ, lo lắng cho người yêu mình đã hắt xì mạnh một cái.
Trận chiến giữa Tử Húc và Đại Lương, bởi vì một nữ nhân mà xảy ra, bởi vì một nữ nhân khác, mà cục diện thay đổi hoàn toàn, cũng bởi vì trận chiến lớn này, Tử Húc hao binh tổn tướng, không có năng lực đối kháng với Đại Lương nữa, sách sử gọi trận chiến này là “Hồng nhan loạn”.
Sau trận chiến, Tử Húc ban đầu vốn hống hách lập tức chấm dứt chiến tranh, càng không có lại nhuệ khí trước kia, cũng là sau trận chiến này, Hứa Tư An ngồi trên ngai vàng ở Cảnh Thành kia mới biết bản thân đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào.
Chỉ là cánh tay đã đứt, hối hận cũng muộn.
Tử Húc Quốc rất nhanh cử đại thần đến nghị hòa, là tộc trưởng của dòng họ hoàng thất, là Từ Thành Trù đã từng nhận lệnh phụ trách việc hôn sự của Thành Thân Vương.
Nghị hòa đại thần mang theo thành ý của Tử Húc trực tiếp đi vào thành Kinh Mặc, mấy người Lãnh Ninh nghe tin, không biết làm gì, nghị hòa là việc của hai nước, trong thành Kinh Mặc của họ lại chỉ có công chúa Kinh Mặc.
Hứa Thành Trù vừa vào thành, ngay cả dịch quán cũng không đi, liền trực tiếp đến phủ thành chủ, bái kiến trưởng công chúa Kinh Mặc.
Ra ngoài gặp Hứa Thành Trù là Trần Nguyên Khánh, sau khi nói vài câu, hắn ta hỏi Hứa Thành Trù: “Vậy tên tiểu tướng áo trắng chết chưa?”
Hứa Thành Trù nhìn Trần Nguyên Khánh, sắc mặt có chút thay đổi, trầm mặc một hồi, mới nhỏ tiếng hỏi một câu: “Tướng quân là mong hắn chết rồi hay là chưa chết?”
“Thật ra phò mã của công chúa càng hợp ý ta là vị tiểu tướng áo trắng đó…” Lời của Trần Nguyên Khánh mang theo sự thất vọng, chỉ là ánh mắt nhìn Hứa Thành Trù có thêm vài phần thăm dò.
“Thành Vương không hề kém hơn tên tiểu tướng áo trắng đó, Thành Vương của chúng tôi…” Hứa Thành Trù lập tức nói, nhưng mà danh tiếng của Thành Vương bọn họ, hắn dùng lời lẽ hoa mỹ như thế nào cũng không thể che đi được.
Tính tình quái gở, yếu ớt nhiều bệnh, không lâu trước đó còn có thêm một cái thê tử thành đàn…
Đừng nói là công chúa một nước, cho dù là cha mẹ gia đình bình thường cũng không đồng ý gả công chúa cho hắn.
“Vậy thật đáng tiếc, công chúa chúng tôi có thể không thể như ý muốn các ngươi được.” Trần Nguyên Khánh nói xong với Hứa Thành Trù, thì đứng đậy chuẩn bị rời đi, chỉ là bước đi chầm chậm, giống như đang chờ đợi gì đó.
“Tướng quân, tên tiểu tướng áo trắng đó chính là thuộc hạ của Thành Vương, rất nhiều mưu kế hắn dùng trên chiến trường đều là của Thành Vương, Thành Vương làm như vậy, chính là để có thể lấy công chúa.” Hứa Thành Trù gấp gáp nói, hắn đã từng nghe nói qua vị trí của Trần Nguyên Khánh trong lòng Kinh Mặc, qua không được ải của hắn ta, gặp được công chúa Kinh Mặc cũng uổng phí.
Cho nên chuyện bí mật như vậy, vốn dĩ là chuyện không thể cho bất kỳ ai biết, hắn đã buột miệng nói ra, thành ý của phủ Thành Vương, đúng là rất đủ.
Mặt của Trần Nguyên Khánh không hề có sự kinh ngạc, chỉ là yên lặng nhìn Hứa Thành Trù, rất lâu sau, mới hỏi một câu: “Ngươi đến xin cưới, là di chỉ của tiên hoàng hay là ý của hắn?”
Hứa Thành Trù nhìn Trần Nguyên Khánh một cái, đáy mắt ánh lên khí lạnh sát người, giống như chỉ cần hắn dám nói dối, hắn ta sẽ lấy mạng của mình.
Nhưng mà ai cũng biết, Trần Nguyên Khánh, tướng quân năm đó từng khiến các nước kinh sợ đã nhiều năm không lên chiến trường, thân phận của hắn ta, chẳng qua là phụ tá của công chúa Kinh Mặc, nhưng mà sát khí trên người hắn ta lúc này lại khiến người khác run sợ.
“Là ý của người.” Gần như là ngữ khí khẳng định, Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng nói ra, lưng Hứa Thành Trù ướt đẫm, hắn không ngờ tới, vốn dĩ Hứa Kế Thành tự cho là che giấu được tất cả lại không thể qua được đôi mắt của Trần Nguyên Khánh.
“Nếu đã thành tâm xin cưới như vậy, ngươi vào trong nói với công chúa đi.” Hứa Thành Trù vẫn chưa tỉnh lại từ trong cơn sợ, Trần Nguyên Khánh đã lên tiếng, lại để cho hắn đi gặp trưởng công chúa Kinh Mặc.
Niềm vui đến quá bất ngờ, Hứa Thành Trù có chút không phản ứng lại kịp, đợi hắn tỉnh táo lại từ trong cơn sợ, nhanh chóng đáp ứng, sau đó gọi người sau lưng tới, nhanh chóng đi vào chính điện.
Trong chính điện, Kinh Mặc mặc bộ đồ màu đỏ, tôn lên khuôn mặt trắng nõn, một cặp mắt đen láy, phát sáng, giống như có thể hút lấy hồn người khác, tuy rằng chỉ là ngồi nghiêng trên ghế, nhưng lại có khí thế khiến người khác khiếp sợ.
“Công chúa, thần đến để dâng lên thư đầu hàng của Tử Húc chúng thần, chúng thần sẽ trả lại đất đai cho quý quốc, hơn nữa dâng lên hai trăm vạn ngân lượng để bồi thường cho việc xuất binh của quý quốc.”
“Ngươi quay về được rồi, chút bồi thường này, không đủ nhét kẽ răng cho Đại Lương của chúng tôi.” Hứa Thành Trù vừa nói xong, Kinh Mặc tùy ý lên tiếng, lời nói tùy ý này giống như nói thời tiết hôm nay.
Hứa Thành Trù nhìn công chúa Kinh Mặc, rất lâu không dám lên tiếng, dù sao đây cũng liên quan đến quốc khố của Tử Húc Quốc, càng liên quan đến tôn nghiêm quốc gia, bồi thường bao nhiêu, không phải một hai câu nói của hắn có thể quyết định được.
Đương nhiên, điều khiến Hứa Thành Trù phiền não hơn là, tại sao Trần Nguyên Khánh vốn nên quan tâm Tử Húc Quốc cắt đất bồi thường bao nhiêu lại không hề hỏi vấn đề này, trưởng công chúa Kinh Mặc vốn nên quan tâm đến hôn sự của bản thân, lại chỉ chăm chăm việc cắt đất bồi thường, điều này…
“Công chúa, người có thể nói lời người muốn nói cho thần nghe, thần lập tức kêu người đưa về Cảnh Thành, bây giờ người tập trung quân ở thành Kinh Mặc, lúc nào cũng có thể đưa quân bắc tiến, tin rằng yêu cầu người đưa ra, chỉ cần không quá đáng, Tử Húc Quốc của chúng thần đều có thể đáp ứng, chỉ là người nhất định phải liên hôn với Thành Vương của Tử Húc Quốc, cho nên người…” Hứa Thành Trù nhẹ giọng nói, hắn đang nhắc nhở Kinh Mặc, muốn Tử Húc Quốc cắt đất bồi thường, nếu như vậy, công chúa Kinh Mặc là người không thể mở miệng nhất, nếu như lòng dạ quá lớn, đến lúc đó sự tức giận của quân vương Tử Húc, nỗi oán giận của bách tính đều sẽ trút lên người nàng.
“Bây giờ ta vẫn còn là công chúa của Đại Lương, đợi đến khi ta gả cho Thành Vương của các ngươi, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho Tử Húc Quốc, nhưng mà bây giờ, chúng ta đến cả hôn ước cũng không có, ngươi bảo ta tha cho Tử Húc các ngươi, vậy các tướng sĩ chết ở chiến trường của ta thì sao? Những bách tích bởi vì chiến tranh phiêu bạt lang thang ta làm sao đối mặt với họ?” Lời lẽ của Kinh Mặc gây chấn động, làm Hứa Thành Trù nghe đến đổ cả mồ hôi lạnh.
Đều nói Hứa Kế Thành buồn vui thất thường là khó đối phó nhất, nhưng mà nữ nhân nói đạo lý với ngươi ở trước mặt này, hình như còn khó đối phó hơn.
“Ta muốn hai mươi tòa thành trì, bốn trăm vạn ngân lượng, nếu như ngươi không làm được, chúng ta không cần bàn nữa, gặp nhau ở chiến trường đi, nếu như muốn trách, thì trách hoàng thượng các ngươi, tự đoạn cánh tay, ta muốn chút đồ này, cũng là nể mặt của tiểu tướng áo trắng, không muốn bởi vì cái chết của hắn, khiến Tử Húc Quốc các ngươi khó xử.” Kinh Mặc tốt bụng giải thích, Hứa Thành Trù nghe lấy, xém chút muốn khóc, điều kiện nhiều như vậy, lại nể mặt tổ tông nhỏ ở Cảnh Thành, bản thân nên khóc bởi vì yêu cầu nàng đưa ra, hay là nên vui vì nàng vô ý lấy lòng Hứa Kế Thành.
Bây giờ hắn là người duy nhất biết rõ vương phi tương lai này không hề dễ đối phó hơn Thành Vương.