Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Ôn Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 655: TRÚNG CHIÊU

Thấy công chúa Ôn Tư kiên quyết như thế, Tống Vĩnh Kỳ không nói gì nữa, chỉ cười nhẹ xoay người trò chuyện với người từng nói chuyện lúc trước, cứ như công chúa Ôn Tư không hề tồn tại, đương nhiên công chúa Ôn Tư không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bởi vì trong đầu nàng toàn là câu nói thẳng thừng của y, chọn ta được không?

Nếu nàng thật sự rơi vào thế khó không còn đường lui, công chúa Ôn Tư cảm thấy nàng sẽ chọn người nam nhân này thật, tuy nàng còn chưa biết tên của người này, tuy bọn họ chỉ có duyên gặp nhau hai lần, tuy mỗi lần gặp mặt của bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì.

Công chúa Ôn Tư cũng phải hoảng sợ trước suy nghĩ xúc động của chính mình, nàng bỏ đi như đang chạy trốn, nhưng không ngờ mới đi được vài bước đã đụng trúng Xuân Lan đang bưng trà ở phía sau lưng Thái Tử Phi, nước trà thấm ướt ngực nàng, nhuộm áo nàng thành màu xanh đậm, lá trà dính đầy trên váy. Bởi vì nước ngấm ướt, cho nên có thể loáng thoáng thấy được màu áo lót trong của công chúa Ôn Tư.

“Xuân Lan, cái con nha đầu này, sao lại bất cẩn như thế, ngươi…” Thái Tử Phi nghe tiếng động quay đầu lại nhìn, thấy vết trà trên váy công chúa Ôn Tư, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng la mắng.

Xuân Lan sợ hãi quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ xin công chúa Ôn Tư tha mạng, không đợi công chúa Ôn Tư nói gì, Thiên Sơn và Huyên Nhi đã bảo vệ hai bên trái phải của nàng, xoay người đi nhanh về phía tẩm cung của công chúa Ôn Tư, Thiên Sơn muốn kiểm tra thử xem công chúa có bị thương hay không, mà Huyên Nhi lại muốn công chúa thay quần áo ngay, không thể để công chúa xuất hiện trước mặt người ngoài với hình tượng thế này được.

Xuân Lan vẫn sợ hãi quỳ dưới đất, Thái Tử Phi thấy ba chủ tớ chưa nói câu nào đã bỏ đi xa kia, nở một nụ cười đầy thâm ý.

Mà hai tỳ nữ ở phía sau Thái Tử Phi thấy công chúa Ôn Tư và đám Thiên Sơn đi rồi cũng âm thầm rời đi, không ai biết, sau khi công chúa Ôn Tư đi rồi, Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn chú ý đến Thái Tử Phi, khi nhìn thấy tỳ nữ của Thái Tử Phi rời khỏi, khóe miệng y hiện lên một chút không vui, sau đó ra hiệu tay với Lộ công công.

Y biết hôm nay sẽ không sóng yên gió lặng, nhưng y cũng thấy may vì y đã đến, không bỏ Ôn Yến ở trong phong ba bão táp một mình.

Công chúa Ôn Tư quay về tẩm cung của cô, Thiên Sơn nhanh chóng kiểm tra cơ thể cô, sợ nước trà làm phỏng da công chúa Ôn Tư, mà Huyên Nhi lại nhanh chóng đi lấy quần áo, bọn họ phải thay đổi quần áo rồi ra ngoài ngay, hôm nay là phủ Thái Tử tổ chức tiệc mời khách khứa, công chúa Ôn Tư là chủ nhân, không thể vắng mặt trong thời gian dài được.

“Thái Tử Phi này cũng tàn nhẫn thật, hất nước nóng thế này lên người của người, cách ba lớp quần áo mà còn bị phỏng đỏ rần.” Thiên Sơn lấy thuốc trị phỏng bôi lên làn da bị phỏng đỏ của công chúa Ôn Tư, mắt hiện lên hận ý.

Từ khi nàng đến bên cạnh công chúa Ôn Tư, nàng đã thề sẽ không bao giờ để chủ tử chịu bất cứ vết thương nào, nàng muốn bảo vệ cô, chăm sóc nàng giống như chủ tử lúc trước, nhưng mà nàng mới đến vài ngày, chủ tử đã bị thương.

Thấy Thiên Sơn đã bôi thuốc mỡ cho công chúa Ôn Tư xong, Huyên Nhi đưa quần áo mới lấy đến cho nàng thay, công chúa Ôn Tư đột nhiên cảm giác cơ thể hơi khác lạ, sau đó là mùi hương kỳ lạ trong phòng, nàng quay sang nhìn Thiên Sơn và Huyên Nhi, rồi đột nhiên quay về phía để huân hương trong phòng.

“Chủ tử, làm sao vậy?” Thiên Sơn thấy sắc mặt Ôn Tư hơi kỳ lạ, khẽ hỏi.

“Có người đổi huân hương, hình như chúng ta trúng độc hết rồi.” Ôn Tư khẽ nói, lấy ngân châm trong tay áo ra đâm vào đầu ngón tay của cô, dùng cơn đau để giữ đầu óc tỉnh táo.

“Chủ tử, chúng ta không thấy có gì khác thường cả, chúng ta…” Huyên Nhi không cảm nhận được bản thân có gì khác lạ cả, thậm chí nàng còn cảm thấy công chúa đang nói chuyện giật gân, trong phủ Thái Tử không có ai có năng lực hai công chúa cả.

Thiên Sơn lại cứng người lại, bởi vì nàng đã cảm nhận được, cơ thể của nàng đã không còn sức lực, nàng thử vận công, nhưng bàn tay vươn ra ngoài lại không có chút sức lực nào, mềm như bông.

“Đáng chết.” Cuối cùng Thiên Sơn nhịn không được thở dài, nàng giống Huyên Nhi, đều quá tin tưởng phủ Thái Tử, cho nên mới trúng chiêu.

“Công chúa, độc người trúng khác với chúng ta đúng không? Người…” Thiên Sơn nhìn đầu ngón tay đỏ tươi của công chúa Ôn Tư, trong lòng cực kỳ lo lắng, nàng nhìn công chúa Ôn Tư, sốt ruột hỏi.

“Tẩu tử tốt của ta muốn phá hủy thanh danh ta đây mà.” Công chúa Ôn Tư khẽ thở dài.

“Công chúa, người có thể chế thuốc giải không? Nếu Thái Tử Phi làm thế này, chắc chắn đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta phải giải quyết nhanh gọn mới được.” Huyên Nhi sốt ruột hỏi công chúa Ôn Tư, công chúa Ôn Tư chỉ lắc đầu để trả lời nàng.

Bây giờ tinh thần nàng đang rất hốt hoảng, hoàn toàn không thể nào phán đoán xem thuốc này được làm từ những loại độc nào, bây giờ nàng chỉ có thể xác định rằng thuốc đó đã bị bỏ vào ly trà, nàng vội vàng chạy về tẩm cung, nước trà vốn đã chạm trúng làn da cô, vì nàng vội vã chạy trở về, độc tố đã thấm vào, bây giờ đã…

“Công chúa, vậy chúng ta phải làm sao đây? Ta không thể dẫn người đi được, bây giờ ta không có võ công, nhưng chủ tử cứ yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương người.” Thiên Sơn quyết tâm bảo vệ, nhìn chằm chằm công chúa Ôn Tư, nhìn sắc mặt ửng hồng của cô, Thiên Sơn vô cùng sốt ruột, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển, không có đủ sức để đứng thẳng, mềm nhũn ngồi xuống cạnh công chúa Ôn Tư.

Rất nhanh, công chúa Ôn Tư và Huyên Nhi cũng vô lực ngồi bệch xuống đất, mà sắc mặt công chúa Ôn Tư lại ửng hồng, chóp mũi toát mồ hôi.

“Người đâu, người đâu.” Huyên Nhi yếu ớt gọi, nhưng không gọi được những thị vệ canh giữ ở bên ngoài vào.

Nhưng Từ Trường Khanh mặc áo trắng đầy phong lưu lại từ bên ngoài chậm rãi bước vào, đắc ý nhìn ba chủ tớ ngồi bệch dưới đất, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

“Hai tỳ nữ này cũng khá xinh đẹp, thưởng cho các ngươi chơi, dẫn đi nhanh lên.” Từ Trường Khanh nhìn gương mặt vô cùng xinh đẹp của công chúa Ôn Tư, hơi hài lòng nói.

“Từ Trường Khanh, nếu người dám đụng vào công chúa, ta sẽ giết chết ngươi.” Đều đã đến nước này, Huyên Nhi cũng biết được ý đồ của Từ Trường Khanh, nàng trừng mắt nói với Từ Trường Khanh, nhưng Từ Trường Khanh chỉ cười nhìn Huyên Nhi, khẽ nói: “Ta cũng thích kiểu hung dữ như ngươi, nếu không thì ngươi cũng ở lại đây, cùng công chúa của ngươi hầu hạ ta.”

“Từ Trường Khanh, chút tài hoa kia của ngươi ngoại trừ có thể dang díu với mấy người nữ nhân ra thì có thể làm gì nữa, ngươi còn không xứng xách giày cho công chúa của chúng ta, ngươi…” Huyên Nhi kêu to, giống như chỉ cần lớn tiếng thì sẽ có người nghe được cơn tức giận của nàng.

Nhưng mà lúc này, nàng đang yếu ớt, tiếng nói khi dùng hết sức lực cũng chỉ giống như tiếng kêu tuyệt vọng của một con thú sắp chết.

“Ta coi trọng công chúa nhà ngươi thì đó chính là phúc phận của nàng, chút sắc đẹp này của nàng, là người xấu nhất trong số những nữ nhân của ta…” Mắt Từ Trường Khanh lóe lên chút chán ghét, nếu không phải gia tộc cần một công chúa gả vào, hắn cũng không cần phải để bản thân chịu ấm ức, đặc biệt là nữ nhân này lạ không dịu dàng đáng yêu, đến cả thị nữ của nàng cũng chẳng xem hắn ra gì.

“Từ Trường Khanh, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn quản cái tay ngươi cho tốt vào, nếu ngươi dám chạm vào công chúa, sẽ có người giết ngươi ngay lập tức.” Thiên Sơn thấp giọng uy hiếp, Lộ công công từng nói với nàng, sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy công chúa Ôn Tư đã lập tức sắp xếp người âm thầm bảo vệ bọn họ, bây giờ bọn họ chưa xuất hiện, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi.

“Đến nước này mà còn cứng đầu cứng cổ, thật là… rất không đáng yêu, lúc nãy các ngươi đã kêu thị vệ, những thị vệ trung thành đó không nghe thấy sao? Ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ cũng đều mong đợi ta và công chúa có thể loan phượng hòa minh, cộng phó Vu Sơn…”

Từ Trường Khanh cười đắc ý đi về phía công chúa Ôn Tư, thấy lúc này sắc mặt nàng đỏ rực vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lại như phủ đầy băng giá, chỉ lạnh lùng nhìn hắn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK