CHƯƠNG 169: CÔ TA SỚM ĐÃ KHÔNG PHẢI TIỂU SƯ MUỘI CỦA TRƯỚC ĐÂY NỮA
Đêm đó, Tống Vĩnh Kỳ dẫn Ôn Yến hồi cung.
Ôn Yến vốn định để Khổ Nhi ở Tư Không phủ, nhưng nàng ta kiên trì muốn vào cung với Ôn Yến, Ôn Yến không ngăn nổi nàng ta, chỉ có thể dẫn nàng ta hồi cung.
Bệnh đậu mùa lần này, dường như một vở hài kịch, tham gia vào còn có văn võ bá quan, truyền ra thật sự là một trò cười mà.
Lý Tuân đã từng nói một câu với Trần Nguyên Khánh ở trên triều, đó chính là chứng thực Thiên Sơn không có mắc bệnh đậu mùa, hắn sẽ thực hiện chín chín tám mươi mốt cái quỳ bái đến Tư Không phủ thỉnh tội. Tống Vĩnh Kỳ trong lòng hiểu rõ, lời Trần Nguyên Khánh sẽ không giả, Thiên Sơn quả thật mắc bệnh đậu mùa, cho nên, Tống Vĩnh Kỳ không định truy cứu chuyện này.
Chỉ là, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Trần Nguyên Khánh đã từ phía Đông của Tư Không phủ cả đường quỳ bái mà đến, đến cửa lớn của Tư Không phủ cầu kiến Tư Không đại nhân.
Tư Không đại nhân không làm khó hắn, nhẹ nhàng khuyên vài câu, chuyện này coi như kết thúc tại đó.
Trần Nguyên Khánh buổi chiều vào cung, cầu kiến Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến thái độ ngang ngược của hắn trên triều, trong lòng liền không vui, cho nên để Chung Chương đuổi hắn ra khỏi cung.
Trong Vĩnh Minh cung, Khanh Nhi ngồi trên ghế trúc trước hiên.
Người hầu hạ bên cạnh cô ta thay đổi liên tục, hôm nay cũng vậy, là vừa mới đổi được vài ngày.
“Tiểu thư, dùng thiện thôi!” Thanh Hoa bước lên nhẹ nhàng nói, nàng ta mấy ngày trước được điều từ ngự trù phòng qua, không ngờ được Khanh Nhi nhìn trúng, lập tức trở thành thị nữ của chủ nhân Vĩnh Minh cung.
Khanh Nhi mở mắt, lười biếng hỏi: “Quý Thái phi có phái người qua đây không?”
“Bẩm tiểu thư, Quý Thái phi không có phái người đến!” Thanh Hoa trả lời.
Khanh Nhi hơi sững lại, lại hỏi: “Vậy Hoàng thượng tối qua có hồi cung không?”
“Nghe nói là về rồi, còn có Ôn Yến đại phu cũng hồi cung rồi, là Hoàng thượng đón nàng ta về.” Thanh Hoa trả lời.
Khanh Nhi ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, đứng dậy: “Cô ta cũng về rồi? Người chắc chắn là Hoàng thượng đón cô ta về?”
Thanh Hoa thấy cô ta có phản ứng như vậy có chút giật mình, bị dọa cho một trận, ấp úng nói: “Điều… Điều này nô tỳ không chắc chắn, chỉ là nghe nói mà thôi!”
Khanh Nhi tức giận nói: “Chuyện chỉ nghe người khác nói mà cũng dám bẩm báo với ta? Lập tức đi nghe ngóng kỹ rồi về báo cho ta!”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến đạo âm thanh the thé: “Hoàng thượng giá đáo!”
Khanh Nhi hơi ngẩn người, vội vàng thu lại biểu tình, đứng dậy nghênh đón.
Cô ta mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ tiến vào, có một tia nắng chiếu vào mặt của chàng, cô ta cẩn thận nhìn sắc mặt của chàng, thấy chàng cau mày, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra, một kích hôm qua, không có thành công.
Hôm qua, đầu cô ta có một chủ ý, vốn tưởng có thể khiến kéo cả Ôn Yến, Thiên Sơn và cả nhà Tư Không phủ xuống vũng bùn, nhưng tin tức mãi không truyền về, người của Lăng Quý Thái phi không đến, ngay cả người của Trần Nguyên Khánh cũng không đến, chuyện này khiến cô ta ở đêm khó ngủ. Mà cô ta không tiện ra cho người đi nghe ngóng.
“Sư huynh, sao lại đến sớm như vậy? Hôm nay không lên triều sao?” Khanh Nhi mỉm cười nghênh đón.
Tống Vĩnh Kỳ cược bộ rất nhanh, tâm tình vui vẻ, nhìn Khanh Nhi hỏi: “Muội đoán sư huynh dẫn ai đến?”
Vẻ mặt của Khanh Nhi có chút mệt mỏi, nhưng vẫn phải lộ ra nét kinh hỷ: “Là tỷ tỷ về rồi sao? Thiên Sơn không sao chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ lắc lắc đầu, thần bí nói: “Tỷ tỷ của muội trước tối nay sẽ về đến, chưa tính là kinh hỷ. Tiếp tục đoán!”
Khanh Nhi hơi ngạc nhiên, lắc lắc đầu: “Không phải tỷ tỷ thì là ai? Muội đoán không ra!” Cô ta có chút cụt hứng, ai xuất hiện đối với cô ta mà nói đều không kinh hỷ, người cô ta để ý, chỉ có người trước mắt này.
Tống Vĩnh Kỳ cười, mặt mày tràn ngập niềm vui, quay đầu nói một tiếng: “Ra đây đi!”
Khanh Nhi ngẩng đầu, hướng ra cửa, chỉ thấy một thân ảnh thanh sắc từ cửa bước vào.
Máu huyết trong cơ thể Khanh Nhi dường như đông cứng lại, sắc mặt cô ta hoảng sợ, vôi vàng lùi lại, thân thể run rẩy, thanh âm cũng thay đổi: “Ngươi…”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô ta, bỗng dưng xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo: “Có phải rất giống Thanh Nhi?”
Khổ Nhi tiến đến hành lễ: “Khổ Nhi tham kiến Khanh Nhi tiểu thư!”
Khanh Nhi miệng mở lớn, vẫn không thể che giấu vẻ sững sờ của bản thân, chỉ vào Khổ Nhi và quay qua hỏi Tống Vĩnh Kỳ: “Sư huynh, nàng ta là…”
Tống Vĩnh Kỳ kéo Khổ Nhi lại, cười giới thiệu: “Nàng ta tên Khổ Nhi, là nha đầu hầu hạ bên cạnh của tỷ tỷ muội, có phải rất giống Thanh Nhi? Trẫm khi thấy nàng ta cũng bị dọa một trận, còn tưởng Thanh Nhi trở về rồi.”
Khanh Nhi lúc này mới lộ ra nét cười, chỉ là nụ cười rất miễn cưỡng, haha cười một chút, ánh mắt căng thẳng nhìn Khổ Nhi, lẩm bẩm: “Quả thực rất giống, muội cũng bị dọa một trận.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi, nói: “Thấy nàng ta, trẫm rất nhớ Thanh Nhi, thật muốn hạ chỉ cho người đi tìm kiếm vợ chồng bọn họ, không cầu có thể gặp lại, chỉ muốn biết bọn họ sống có tốt hay không.”
Khanh Nhi cấp tốc ngẩng đầu, không nghĩ ngợi nói: “Tỷ ấy sẽ sống rất tốt, chúng ta đừng làm phiền họ nữa!”
Tống Vĩnh Kỳ ánh mắt trầm xuống, nhưng trên mặt lại có biểu tình bình tĩnh, nói: “Ừm, sư huynh nghe muội.”
Khanh Nhi thở phào một hơi, cô ta cay mày nhìn Khổ Nhi, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng sư huynh nói chuyện!”
Khổ Nhi hành lễ, sợ hãi nói: “Vâng!” Nói xong, bèn thấp người lui ra, cả quá trình không có ngẩng lên nhìn Khanh Nhi.
Tống Vĩnh Kỳ cầm tay của Khanh Nhi, nói: “Muội hình như không thích Khổ Nhi.”
Khanh Nhi cười miễn cưỡng, nói: “Nàng ta không phải sư tỷ, ta thích nàng ta làm cái gì? Nàng ta mặc dù lớn lên rất giống với sư tỷ, nhưng so với sư tỷ, nàng ta chỉ là nha đầu thôn dã!”
Tống Vĩnh Kỳ lắc lắc đầu, sủng nịnh nói: “Cô nương ngốc, Thanh Nhi cũng là một nha đầu thôn dã!” Lớn lên ở trong núi, sống ở trong núi, nhiễm không khí thanh khiết trong núi, Thanh Nhi cũng thuần khiết như nước, lúc đó, Khanh Nhi cũng giống thế.
Khanh Nhi không nói, âm thầm cùng Tống Vĩnh Kỳ đi vào trong điện.
Vừa ngồi xuống, Tống Vĩnh Kỳ liền nói: “Trẫm đã lệnh bộ lễ chọn ngày, định chính thức phong muội làm công chúa, sau này, muội cùng trẫm chính là huynh muội danh chính ngôn thuận rồi. Sau khi phong muội, trẫm và Ôn Yến sẽ tổ chức đại hôn, sắc phong nàng ấy làm Hoàng hậu, sau này, cả nhà chúng ta sẽ rất vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau!” Chàng nói những lời này rất chắc chắn, nhưng, đó là kỳ vọng lớn nhất của chàng, chàng mặc dù là Đế Vương, nhưng đồng thời cũng là con người, một người khao khát hạnh phúc. Chàng có người mình để tâm, có chuyện để tâm.
Khanh Nhi trầm mặc không nói, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói khẽ: “Tất cả, do sư huynh làm chủ!”
Tống Vĩnh Kỳ thả phảo nhẹ nhão, chàng nhìn Khanh Nhi, hỏi: “Muội không có gì muốn nói với sư huynh sao? Sư huynh đồng ý với muội, bất luận muội trước đây đã làm cái gì, sư huynh đều có thể coi như chưa có gì xảy ra, muội vẫn là sư muội của trẫm.”
Khanh Nhi hơi giật mình ngẩng lên nhìn chàng, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ.
Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nói: “Một người thông minh và một người tự cho là thông minh rất khác nhau, người thông minh làm việc, nếu không muốn người bên cạnh biết, người đó sẽ không biết được. Một người tự cho là thông minh, bất luận bày mưu tính kế như nào, cuối cùng, đều sẽ bị người khác biết. Khanh Nhi, sư huynh không nói, không đại biểu cái gì cũng không biết. Có lúc không nói, là vì còn niệm tình nghĩa, nhưng, trong lòng mỗi người đều có một giới hạn, trong giới hạn đó, muội làm cái gì, sư huynh đều có thể bao dung, nhưng, một khi đã vượt qua giới hạn, như vậy, bất luận tình nghĩa có bao nhiêu sâu đậm, đều sẽ không phải là lý do ta tha thứ cho muội nữa.”
Sắc mặt Khanh Nhi hơi giận: “Sư huynh nói những lời này, là bởi vì có người cáo trạng với huynh phải không? Sư huynh tin nàng ta mà không tin muội?” Chàng xuất cung một chuyến, tất cả đều thay đổi, cô ta không rõ xảy ra vấn đề ở đâu, chuyện này theo lý mà nói thì không thể cứu vãn được nữa, dựa theo luật lệ, người của Thái Vi cung đều phải đưa đến khu cách ly, cho dù chàng có lòng bao che, luật pháp của Tổ Tông cũng không cho phép, triều thần cũng tuyệt đối sẽ không đứng ngoài quan sát.
Tống Vĩnh Kỳ trong lòng rất thất vọng, chàng đã nói hết rồi, mà cô ta vẫn như cũ cho rằng có người người xấu cô ta.
Chàng nói: “Lấy tình cảm giữa trẫm và muội, chuyện muội không làm, bất luận ai trước mắt trẫm nói muội làm sai, trẫm đều không tin.”
“Vậy sư huynh nói với ta làm cái gì?” Khanh Nhi bỗng nhiên đứng lên, gay gắt hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ dựa lựng vào ghế, ngước mắt nhìn, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Khanh Nhi, không nên coi trẫm là kẻ ngốc, lúc đó người hạ độc Ôn Yến, không phải Nhu phi, mà là muội. Trẫm coi trọng tình nghĩa sư huynh muội của chúng ta, luôn để Nhu phi vì muội mà chịu oan khuất, mà muội, được nước làm tới, không có ý hối cải, muội có phải thật sự tưởng rằng trẫm luôn sủng ái muội thì muội có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Khanh Nhi đột nhiên bật cười, âm thanh lạnh lẽo vô cùng: “Chẳng trách gần đây quan hệ giữa huynh và nàng ta tốt lên, thì ra đã biết nàng ta bị oan, vậy sư huynh nói thử, ta vì sao lại muốn hạ độc nữ nhân kia?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào cô ta, không nói gì.
Khanh Nhi tiếp tục cười lạnh: “Sư huynh không nói được hay là không dám nói? Là vì cái gì? Là bởi vì trong lòng muội trước nay không coi huynh là sư huynh, muội thích sư huynh, ta muốn gả cho huynh, ta muốn làm thê tử của huynh…”
Chàng lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vậy thì, muội chắc cũng biết thê tử của trẫm chỉ có thể là người đó, kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa cũng sẽ không phải là muội!”
Mặc dù cô ta biết điều đó, nhưng nghe chính chàng nói, vẫn khiến trái tim cô ta rất đau rất đau, cô ta hận chàng, ép hỏi: “Tại sao? Ta có chỗ nào không bằng ả?”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Không phải là muội không tốt, mà là, muội là sư muội của trẫm, trẫm trước nay chưa từng nghĩ sẽ ở bên muội.”
Khanh Nhi cười lạnh: “Sư tỷ lẽ nào không phải sư muội của huynh sao? Huynh lúc đầu tại sao thích tỷ ấy? Huynh đã có thể thích sư tỷ, thì có thể thích muội mà!”
“Tình yêu không thể miễn cưỡng, Khanh Nhi, muội nên hiểu.” Tống Vĩnh Kỳ thấy cô ta càng nói càng kích động, có chút thất vọng, hiện nay, quả thật không phải cơ hội tốt để ngả bài, hôm nay chàng đã phái người đi tìm Thanh Nhi, có lẽ, đợi Thanh Nhi đến sẽ nói với nàng ta chuyện này.
Khanh Nhi quay người, lành lạnh nói: “Đúng vậy, tình yêu không thể miễn cưỡng, muội không có miễn cưỡng sư huynh thích muội, nhưng sư huynh cũng không được ép muội dừng thích huynh.”
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, chàng nhìn bóng lưng của Khanh Nhi, nói: “Trẫm không miễn cưỡng muội, nhưng, trẫm nhắc trước, muội không thể bởi vì sự ích kỷ của muội mà đi hại những người khác. Nếu không…”
Tống Vĩnh Kỳ còn chưa nói hết, Khanh Nhi đã xoay người lại, vẻ mặt mỉa mai lạnh lùng hỏi: “Nếu không thì sao? Muốn giết ta sao? Sư huynh có nhớ ngày đó đã đồng ý với cha, nói sẽ vì muội tìm một nhà tốt để gả đi, quên đi lời đồng ý với cha, bất luận sau này muội làm gì sai, cũng không được tính toán tức giận với muội rồi sao?”
Tống Vĩnh Kỳ sững người nhìn cô ta: “Trẫm không có quên, chỉ là, trong lòng trẫm, muội luôn là một cô nương lương thiện, trẫm lúc đó cho rằng, Khanh Nhi làm ra chuyện gì, cũng sẽ không khiến trẫm thật sự tức giận.”
Khanh Nhi cười khổ lắc đầu: “Sư huynh, huynh tin muội như vậy, muội rất vui, nhưng, cũng chứng minh trước nay huynh không coi muội là một nữ nhân, trong lòng huynh, muội vĩnh viễn đều chỉ là nha đầu ngốc trong núi kia!”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Muội vĩnh viễn là nha đầu như hồi trong núi không tốt sao? Muội không nên độc ác như vậy, quay đầu đi, Khanh Nhi, đừng sai lại càng sai nữa!”
“Muội không có ác độc, muội chỉ là bảo vệ hạnh phúc của bản thân mình mà thôi!” Khanh Nhi điềm nhiên nói: “Muội muốn trang điểm rồi, sư huynh mời về!” Nói xong, liền lạnh lùng đi vào tẩm điện, không thèm quan tâm Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ sững người hồi lâu, trong lòng có cảm giác mất mát, vô tư chính là chàng, là chàng luôn cho rằng Khanh Nhi trong ký ức chưa từng thay đổi, mà trên thực tế, Khanh Nhi đã sớm không còn là Khanh Nhi trước đây nữa.