CHƯƠNG 557: BIẾN CỐ TỪ LANG PHONG ĐỈNH.
Khi Tống Vĩnh Kỳ tới Thải Vi cung, Ôn Yến đã ngủ say, thế nhưng sắc mặt nàng có chút lạ thường, dưới ánh đèn mờ ảo cực kỳ tái nhợt.
“Vạn Tường, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sắc mặt của nàng lại khó coi đến vậy?” Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột hỏi.
“Hoàng thượng, môn chủ không sao cả. Sau khi người rời đi, nàng có viết một vài phương thuốc sau đó thì ngủ thiếp đi, lúc ngủ sắc mặt nàng vẫn còn bình thường.” Vạn Tường vừa giải thích vừa nhìn về phía Ôn Yến, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Ôn Yến, Vạn Tường liền hiểu rõ.
Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt Ôn Yến mới trở nên kém như vậy, môn chủ đã từng căn dặn rằng không được nói chuyện cô đem máu cho quân Khắc Châu cho bất kì ai biết.
“Vạn Tường, có chuyện hay không ngươi cũng không cần phải giấu ta.” Tống Vĩnh Kì thấp giọng nói rồi ra hiệu cho hắn lui xuống, còn mình thì nằm lên giường từ từ ôm lấy Ôn Yến vào lòng.
Mấy ngày nay cô sụt cân rất nhiều, thời gian trước vất vả lắm mới có chút da thịt, hiện tại lại gầy xuống rồi, đem thân thể yếu mềm ấy ôm vào trong lòng, Tống Vĩnh Kỳ không khỏi thương xót.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thực sự khiến người ta sinh lòng thỏa mãn, nhưng Tống Vĩnh Kỳ rất rõ một điều là y sắp không còn có được cảm giác giống như vầy nữa.
Tống Vĩnh Kỳ đã nói đúng, sống còn khó hơn cả chết, y đáng lý nên gánh vác hết thảy những trọng trách kia.
Nhưng nếu y quyết định sống tiếp, thì y phải dùng vẻ mặt gì để đối diện với sự hy sinh của Ôn Yến đây.
Trong đêm khuya, ôm người mà mình yêu có thể ra đi bất cứ lúc nào, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ nhen nhóm những suy nghĩ ích kỷ và tàn nhẫn, giống như đang đem Ôn Yến giấu đi, thiên hạ lớn như vậy, nhiều người như vậy, dựa vào cái gì bắt người mà y yêu mến phải dâng cả tính mạng như vậy.
Sống chết của người khác thì liên quan gì đến y, y chỉ quan tâm mỗi mình Ôn Yến thôi.
“Vạn Tường, mời Mãn thúc đến đây một chuyến cho ta.” Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ quyết định rời đi Ôn Yến, vội vàng tìm đến Vạn Tường đang gác đêm bên ngoài, giọng điệu gấp gáp.
“Hoàng thượng, Người đang nghĩ đến điều gì sao? Lẽ nào..lẽ nào còn cách có thể cứu được môn chủ?” Vạn Tường vẻ mặt phấn khởi nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đáy mắt không giấu được nỗi vui sướng.
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, cố che giấu đắng chát nơi khóe miệng, hóa ra đám người Vạn Tường vẫn đang chờ y tìm đường sống cho Ôn Yến sao?
Không nghĩ tới y mới là người ích kỷ nhất.
Mãn thúc rất nhanh đã đến, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, ông quy củ hành lễ, sau đó thì hỏi một câu: “Môn chủ có khỏe không?”
“Thân thể nàng có chút không ổn, ta gọi ngươi đến, là muốn nhờ ngươi mang Ôn Yến rời khỏi, đến Đại Chu hay Từ Húc đều được.”
Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì nhìn chằm chằm Mãn thúc, y hiểu rõ thực lực của Phi Long Môn, Mãn thúc có năng lực này, cũng biết ông sẽ bằng lòng cùng Ôn Yến rời đi.
Nhưng không nghĩ đến Mãn thúc lại lắc đầu từ chối, ông không nói gì, chỉ rút một lá thư từ trong ống tay áo đưa tới, Tống Vĩnh Kỳ biết nét chữ này, là Ốn Yến viết.
Tống Vĩnh Kỳ cầm lấy thư nhìn hồi lâu rồi mới chậm rãi đem thư gấp lại trả về tay Mãn thúc, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không nghĩ đến chuyện sẽ làm trái mệnh lệnh của môn chủ của các ngươi sao? Dẫu sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của nàng.”
“Hoàng thượng, nếu môn chủ đã quyết định hi sinh vì bách tính thiên hạ, vì hoàng thượng, thì ta sẽ nghe theo lựa chọn của môn chủ.” Mãn thúc than khẽ, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
“Thế nhưng…”
“Hoàng thượng, trong thư môn chủ đã nói rõ, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi, người không cần uổng công phí sức nữa, theo ta biết thì người nhận được thư không chỉ có mình ta.”
“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết? Nàng…” Tống Vĩnh Kỳ cố kiềm nén đau khổ trong lòng, đó đúng là quyết định của Ôn Yến, nhưng đều là do chính y vô năng, đường đường là một hoàng đế mà ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, hơn nữa trong bụng nàng còn mang thai con của y.
Ông trời đối với Ôn Yến sao lại tàn nhẫn như thế, đối với y lại vô tình đến vậy…
“Hoàng thượng, môn chủ làm như vậy cũng là vì người, mai sau, trong lòng bách tính người sẽ là minh quân, thế lực trong triều đình dù muốn đối đầu với người cũng phải suy nghĩ lại, còn có Tống Vân Lễ, hắn không còn tư cách để có thể tranh đoạt thiên hạ này với người nữa, bởi vì ai cũng biết, trong lòng người luôn suy nghĩ cho thiên hạ, vì bách tính ngay cả người mình yêu cũng có thể không cần…”
“Mất đi Ôn Yến, ta lấy thiên hạ này để làm gì, bách tính có công nhận thì như thế nào, cho tới bây giờ ta những thứ đó đều không phải thứ ta muốn…” Tống Vĩnh Kỳ gần như muốn phát cuồng, y không quan tâm tới những người đó, y chỉ muốn Ôn Yến sống thật tốt mà thôi.
Thế nhưng khi Mãn thúc tiến cung đã xác định rõ một điều, Ôn Yến đã sớm đề phòng chuyện y muốn đưa nàng rời đi, cô đã tự chặt đứt đường lui của chính mình, chỉ vì để giúp y trở thành minh quân.
Nhưng làm minh quân chưa từng là mong muốn của y.
Nếu như người của Phi Long Môn đã không thể đưa Ôn Yến đi, vậy khắp thiên hạ này không ai còn có thể đưa cô rời khỏi.
Dù cho y có giãy giụa thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ còn cách chờ đợi Ôn Yến mà thôi.
Ngày đó, có thể sẽ đến rất nhanh, hoặc cũng có thể phải chờ rất lâu.
Đây chính là đang tự dày vò mình, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại rất mong đợi những dày vò như vậy, mặc cho bách tính có kêu than ngoài kia.
Dày vò như vậy có thể khiến y tỉnh táo nhận ra Ôn Yến vẫn còn đang bên cạnh y.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tống Vĩnh Kỳ thức giấc Ôn Yến vẫn còn đang say giấc, y nhìn gương mặt trắng bệch của Ôn Yến, đáy lòng quặn đau không dứt, nhưng vẫn kiên trì đứng dậy đi thượng triều, nếu như y và Ôn Yến đoán không sai, ngày hôm nay sẽ nhận được tin từ Lang Phong Đỉnh.
Chỉ có điều y không biết đây là tin lành hay dữ đối với y và Ôn Yến.
Vừa mới thượng triều, Tống Vĩnh Kỳ đã nhận được tin của Lãnh Ninh từ Lang Phong Đỉnh truyền tới, tuy bọn họ quen thuộc địa hình của Lang Phong Đỉnh, nhưng không cách nào thay đổi được thực tế rằng Lang Phong Đỉnh dễ thủ khó công.
Đó là lí do mà hai ngày nay bọn họ một mực tiến công, nhưng vẫn không thể công vào Lang Phong Đỉnh.
Nghe vậy, Tống Vĩnh Kỳ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện của Tống Vân Lễ được giải quyết, Ôn Yến sẽ buông xuôi hết thảy, nay chiến báo lại nói rằng tiến công đang bị trì hoãn.
Khi chiến báo được đưa đến Thải Vi cung, sắc mặt Ôn Yến lại thay đổi, vốn tưởng rằng có thể tiến quân thần tốc nhưng Lang Phong Đỉnh lại là hòn đá cứng hơn dự tính.
“Mấy ngày nay không có tin tức gì của Vạn Lương sao? Cửu Vương gia sống ở đó nhiều năm, trong phòng tối cũng có thể tìm được đường ra, hỏi y thử xem có đường khác hay không, ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Ôn Yến thản nhiên nói về việc mình không còn nhiều thời gian tùy tiện cứ như đang nói về chuyện tối nay ăn gì vậy.
“Môn chủ, mấy ngày nay bọn họ không có truyền tin đến, không biết Tống Vân Lễ đã phát hiện ra Cửu Vương gia chưa, nếu vậy thì, Cửu Vương gia có thể lành ít dữ nhiều.” Tuy rằng chưa tùng gặp Cửu Vương, nhưng họ có qua lại thư từ với nhau nên Vạn Tường rất thích tính tình thẳng thắng của Vương gia, vẫn chờ mong được gặp mặt một lần, nhưng giờ thì…
“Tìm cách liên lạc, Cửu Vương gia nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Ôn Yến biết Cửu Vương không phải đèn cạn dầu, nếu không cũng không thể ở bên cạnh Tống Vân Lễ nhiều năm như vậy, nhưng mà bây giờ Tống Vân Lễ đang đối mặt với trận chiến sống còn, Tống Vân Lễ có làm gì hắn hay không, Ôn Yến lần đầu tiên cảm giác được mình không thể biết chắc được.
Nàng chỉ có thể cầu khẩn trong lòng, hy vọng với công phu của Vạn Lương và trí tuệ của Cửu Vương gia có thể giúp họ thoát khỏi ma trảo của Tống Vân Lễ.