Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Ôn Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 231: VÙNG LÊN HÀNH ĐỘNG

Ôn Yến hôm nay đến đây chỉ muốn nói chuyện với Mãn thúc, và không có ý định nói về những vấn đề cốt lõi, nhưng thấy Mãn thúc phấn khích như vậy, nàng cũng vừa hay muốn dò xét khuynh hướng của mình.

Sau khi trò chuyện một lúc, Ôn Yến nói: “Mãn thúc, Phi Long Môn chúng ta có ai làm quan trong triều không?”

Mãn thúc nói: “Môn chủ, cũng không ít đâu, nhưng nếu xét về cấp cao, thì cũng chẳng có mấy người.”

“Chức vụ cao nhất, là ai?” Ôn Yến nói.

“Thái úy Lương Quang Tưởng.”

Ôn Yến sững sờ: “Thái úy Lương Quang Tưởng? Hắn ta là người của Phi Long Môn?”

“Vâng.”

“Có ai biết hắn ta là người của Phi Long Môn không?” Ôn Yến hỏi.

“Trong triều chắc là không có ai biết.”

Ôn Yến không ngờ rằng Lương Quang Tưởng lại là người của Phi Long Môn. Tĩnh Quốc Hậu đã từng nói, mặc dù không biết hành động của thái úy, nhưng lại lén lút liên hệ mật thiết với Lương Khuê.

Có điều, cũng không thể trách Lương Quang Tưởng, vì thái độ của nàng đối với tư cách là môn chủ vẫn chưa rõ ràng, nàng không phải là hoàng hậu của Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên Lương Quang Tưởng không hẳn đứng về phía hoàng đế.

“Thái úy…” Ôn Yến trầm ngâm một lúc, không biết nên hỏi thế nào, dù sao, cũng không thể hỏi rằng hắn ta có đáng tin hay không được, cách hỏi này đối với người trung thành với Phi Long Môn có chút bi thương.

Mãn thúc dường như biết Ôn Yến muốn hỏi gì, khẽ thở dài một hơi: “Thái úy cũng đã làm được hai năm, nhưng lại chưa hề đến tổng bộ của Phi Long Môn báo cáo.”

Ôn Yến biết, tầng lớp cấp cao của Phi Long Môn đều phải đến tổng bộ báo cáo hai lần trong một năm, đó là một quy tắc không thể thay đổi.

“Trước đây đã từng có chuyện như này xảy ra chưa?” Ôn Yến hỏi.

Mãn thúc lắc đầu: “Chưa, Phi Long Môn chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nguyên tắc đầu tiên trong bộ luật của Phi Long Môn, là phục tùng!”

Ôn Yến lại có chút bất ngờ: “Phi Long Môn bao nhiêu năm qua mà không có một ai vắng mặt trong buổi họp báo cáo sao?”

“Chưa từng!” Mãn thúc nói một cách chắc chắn.

Phi Long Môn lớn đến vậy, thành lập được bao nhiêu năm, lại không có ai vắng mặt? Tính phục tùng này thực sự rất cao, kể cả là quân đội, cũng không có tính phục tùng cao như vậy.

“Trừ khi người đã chết, ngay cả khi bị bệnh nặng, cũng có người khiêng đến!” Mãn thúc nói.

Ôn Yến ừ một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Mãn thúc, môn chủ của Phi Long Môn trong quá khứ, không phải hoàng hậu, thì là hoàng thái hậu, điều này sao lại vậy?”

Mãn thúc giải thích: “Phi Long Môn được thành lập trong thời kỳ mở ra triều đại, năm đó môn chủ thành lập ra là hoàng hậu của thái tổ, thái tổ may mắn nhận được sự ủng hộ của bà để đạt được thiên hạ. Bởi vậy, Phi Long Môn chưa từng bị bãi bỏ, vì Phi Long Môn là một thế lức hết sức quan trọng của Lương quốc. Vì thế, vào thời điểm đó, môn chủ đã đặt ra quy tắc, nhất định phải do hoàng hậu hoặc hoàng thái hậu đảm nhiệm. Điều này là để ngăn việc chức vị môn chủ rơi vào tay người ngoài, sẽ dấy binh làm loạn.”

Ôn Yến nghiêng đầu: “Ý ông là Phi Long Môn có khả năng làm hỗn loạn thiên hạ?”

Mãn thúc cười nhạt: “Môn chủ, xem ra hiểu biết của người về Phi Long Môn thực sự quá ít, Phi Long Môn chúng ta cho dù là về tiền tài, nhân lực hay vũ khí đề không kém triều đình.”

Ôn Yến gật đầu: “Ta thực sự biết rất ít, vậy, môn chủ của Phi Long Môn hoặc là hoàng hậu hay là hoàng thái hậu, ý nghĩa của điều này có phải là người mà Phi Long Môn ủng hộ đến cuối cùng, chính là hoàng đế đương triều?”

Mãn thúc nhìn Ôn Yến nói với ý nghĩa thâm sâu: “Cái này còn phải dựa vào ý của môn chủ.”

Ôn Yến ngạc nhiên: “Môn chủ có thể quyết định?”

“Môn chủ tất nhiên có thể quyết định.” Mãn thúc hơi ngạc nhiên khi cô hỏi: “Ở Phi Long Môn, lời nói của môn chủ chính là thánh chỉ.”

“Không cần phải mở một cuộc họp để bỏ phiếu bầu cử hay gì đó sao?” Ôn Yến ngạc nhiên.

Mãn thúc cười: “Điều đầu tiên trong bộ luật là tính phục tục, cũng như phục tùng mệnh lệnh của môn chủ.”

Ôn Yến thực sự kinh ngạc, đồng thời lại có chút cảm động, năm đó thái hoàng thái hậu đã để nàng đảm nhiệm vị trí môn chủ của Phi Long Môn, bà ấy đã tin tưởng nàng đến thế nào chứ.

Ôn Yến im lặng một lúc: “Mãn thúc, có một chuyện, ta muốn thảo luận với ông.”

Mãn thúc nói: “Môn chủ, người cứ dặn dò, không cần thảo luận.”

Ôn Yến giơ tay ra: “Không, nhất định phải thảo luận, bởi vì ta sợ rằng ta sẽ đưa ra quyết định sai, ông đã phụ trách Tào bang nhiều năm, theo dõi mọi tình hình và trò cuộc, ông hãy nói cho ta biết, ông cảm thấy hoàng đế hiện nay thế nào?”

Mãn thúc có chút trầm ngâm, rồi nói: “Hoàng đế là người có chí lớn, hiểu và biết cách nhẫn nhịn, trong lòng hướng về thiên hạ, là một hoàng đế tốt…”

Âm cuối được kéo dài ra, ông nhìn trộm Ôn Yến.

Ôn Yến nói: “Ông cứ nói!”

Mãn thúc nói: “Chỉ là hoàng đế quá trọng tình, hoài cổ và không đủ tàn nhẫn, thành thật mà nói, ngài ấy không hề xem trọng việc làm hoàng đế, ngài ấy là bất đắc dĩ mới phải làm.”

“Ông nghĩ như vậy sao?” Ôn Yến có chút bất ngờ, điều này có thể đúng, nhưng Mãn thúc lại không ở triều đình, cũng chưa từng tiếp xúc với Tống Vĩnh Kỳ, mà lại biết được những điều này.

Mãn thúc cười cười: “Nhìn ngài vì môn chủ, bao nhiêu năm không hề chạm đến hậu phi là biết, nếu ngài ấy thực sự muốn lôi kéo trọng thần, vì lợi ích của bản thân, ngài ấy sẽ sủng ái những tần phi đó, nếu chán ghét họ cũng phải sinh con kế thừa, nhưng hiển nhiên, ngài ấy đến chạm vào cũng không bằng lòng, một người thực sự muốn làm hoàng đế, sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm như vậy.”

Mãn thúc cuối cùng lại thêm một câu: “Ngài ấy thực sự không muốn ngồi ở vị trí hoàng đế này, thiên hạ bao nhiêu người đều tha thiết ước mơ, ngài ấy lại chỉ xem như là gánh nặng.”

Ôn Yến sau khi nghe những lời của Mãn thúc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nàng thực sự biết lý do tại sao Tống Vĩnh Kỳ không sủng ái hậu phi, chàng ấy thực sự là một người vô cùng đơn thuần, chàng không muốn cuộc sống riêng tư của mình liên quan đến chính trị, vì vậy chàng nói rằng chàng chắc chắn không làm người ứng cử vị trí hoàng đế, đáy lòng chàng ấy có một ước mơ làm hiệp khách, chàng hy vọng sẽ cũng người mình yêu đi khắp thiên hạ, chứ không phải bị mắc kẹt trên ngai vàng.

Khi còn trẻ chàng ấy hết sức lông bông, nhưng sau khi sự bốc đồng đó chìm xuống, bản tính của chàng dần lộ ra.

Ôn Yến ngẩng đầu lên, nhìn Mãn thúc: “Mãn thúc, Phi Long Môn, đứng đằng sau hoàng đế, có thể vì chàng ấy làm bao nhiêu, thì cố gắng làm.”

Nghe được những điều này, Mãn thúc đứng dậy khom người, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, sẽ truyền lệnh xuống dưới.”

Nói xong, Ôn Yến thấy toàn thân trở nên nhẹ nhõm, nàng chỉ có thể làm cho chàng ấy điều này!

“Trong những ngày tiếp theo, sợ rằng tình hình sẽ hỗn loạn, kéo Phi Long Môn trở lại, ta không biết đó là sai hay đúng. Tuy nhiên, ta biết rằng Tống Vĩnh Kỳ đang làm điều đúng đắn, chàng ấy chỉ muốn triều cục ổn định, để bách tính an cư lạc nghiệp, ta tin rằng, nó sẽ không vi phạm ước muốn ban đầu của môn chủ đầu tiên.”

Mãn thúc gật đầu: “Phi Long Môn không sợ hỗn loạn, chúng ta có thể ứng phó với bất kỳ sự hỗn loạn nào.”

Ôn Yến rất yên tâm, trước giờ chưa từng có thuận lợi nào khiến cô cảm thấy trước đây dương như quá bi quan rồi, ít nhất, cô không phải một mình chiến đấu.

Sau khi ra khỏi Tào bang, Mãn thúc đưa nàng ra cửa, Ôn Yến định lên xe ngựa, nhưng Mãn thúc bỗng hét lên: “Môn chủ”

Ôn Yến ngoảnh lại: “Có chuyện gì?”

Mãn thúc chỉ mỉm cười và nói: “Không có gì, chỉ muốn chắc chắc rằng người biết thuộc hạ đang gọi người.”

Ôn Yến cũng cười, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy áy náy. Nàng thực sự là một môn chủ vô trách nhiệm nhất.

“Phái vài người đến cho ta.” Ôn Yến ra lệnh.

“Vâng!” Mãn thúc lập tức đáp lại: “Thuộc hạ lập tức sắp xếp.”

“Vất vả rồi.” Ôn Yến lên xe ngựa, mảnh rèm hạ xuống, che đi dung mạo và ánh mắt kiên nghị của nàng.

Tốc độ xử lý công việc của Mãn thúc rất nhanh, Ôn Yến vừa về đến viên phủ, đã thấy ba nữ nhân mặc quần áo trắng đứng đó rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK