• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Vương lạnh cả người.

Đến lúc này ông mới hiểu ra vì sao Tiêu Thanh Đế không coi mình ra gì, thì ra sau lưng Tiêu Thanh Đế không chỉ có Quân Quân Hầu mà còn có Cửu Thiên Tuế.

Trái tim Long Vương chìm xuống đáy cốc.

"Trần lão còn chờ cái gì, giết thằng nhãi kia đi!" Tiêu Thanh Đế lại ra lệnh cho lão già áo xám.

"Vâng!" Trần lão tới gần Khương Tường, vừa giơ tay lên thì bên tai lại truyền tới giọng nói của Long Vương.

"Tiêu công tử, nếu tôi nguyện ý thần phục thì cậu có thể tha cho Khương Tường không?"

"Không thể." Tiêu Thanh Đế chỉ vào Khương Tường và nói: "Tôi không giết hắn thì không được!"

Sắc mặt Long Vương lạnh xuống, trên người lập tức phóng ra một chiến ý hùng hồn.

Tiêu Thanh Đế thờ ơ, lão già áo xám kia lại đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Long Vương bằng ánh mắt sắc bén.

Tuy Long Vương bị trúng độc không còn sống lâu được nữa, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là một cao thủ Hổ Bảng, dư uy vẫn còn ở đó.

Nhưng chiến ý trên người Long Vương chỉ kiên trì không đến năm giây lại tan rã như thủy triều, ông thở dài một tiếng và nói: "Tiêu công tử, cậu đang ép tôi."

Tiêu Thanh Đế cười lạnh với Long Vương: "Thế nào, ông còn muốn bảo vệ hắn? Đừng quên bây giờ ông còn lo cho thân mình chưa xong, miễn cưỡng ra mặt chỉ chết càng nhanh mà thôi."

"Tôi biết." Long Vương bình tĩnh nói: "Nhưng Khương Tường có ân cứu mạng tôi, bây giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm, sao tôi có thể thấy chết không cứu?"

"Bản công tử hiếu kì ông chuẩn bị cứu hắn bằng cách nào?" Tiêu Thanh Đế lộ ra nụ cười bỡn cợt mà hỏi.

"Tiêu công tử, nếu dùng mạng tôi đổi mạng của Khương Tường có được không?"

Long Vương vừa nói ra lời này thì cả sảnh đều kinh hãi.

Không ai ngờ được vì một nhân vật nhỏ mà Long Vương lại chịu dùng mạng đổi mạng.

Khương Tường lộ vẻ xúc động, hắn và Long Vương không có giao tình quá sâu, nhưng Long Vương lại bằng lòng dùng mạng của mình đổi an toàn của hắn.

Ân tình này quá nặng!

"Ha ha ha..." Tiêu Thanh Đế cười to, cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên thế giới, hắn ta nói: "Nói điều kiện với tôi, ông xứng à?"

"Nếu ông muốn cùng chết thì tôi cũng có thể tác thành cho ông."

"Còn một mạng đổi một mạng thì nằm mơ đi!"

"Tức là không bàn được đúng không?" Trên người Long Vương lại xuất hiện chiến ý hùng hồn.

"Người mà tôi muốn giết thì không ai có thể ngăn cản." Tiêu Thanh Đế cho thấy thái độ của mình.

Lúc này Long Vương cũng không nói nhiều nữa: "Triệu Vân, đánh!"

"Vâng!"

Triệu Vân vẫn luôn chờ đợi lệnh lệnh, nghe Long Vương lên tiếng thì bước ra một bước, cả người như một cây thương phóng ra khí thế không gì sánh bằng.

Trong mắt Tiêu Thanh Đế lóe lên một tia lửa giận, nắm chặt nắm đấm, đang muốn tiến lên lại nghe lão già áo xám nói: "Công tử, giết gà cần gì dùng đao mổ trâu, để lão hủ làm thay đi!"

Lão già áo xám lại nói với Khương Tường: "Thằng nhãi, mạng mày còn tốt, có người bảo vệ cho mày nên có thể sống thêm một thời gian, chẳng qua chờ lát nữa vẫn phải chết, mày cố hưởng thụ thời gian cuối cùng này đi, hắc hắc..."

Lão già áo xám đi về hướng Triệu Vân.

Khi còn cách Triệu Vân ba mét, Trần lão dừng bước rồi dò xét liếc nhìn Triệu Vân, vừa cười vừa nói: "Không tệ, một chân đã bước vào cánh cửa Hổ bảng, nếu không gặp phải tao thì lần sau trên Hổ Bảng nhất định có tên của mày."

"Chỉ tiếc mày gặp tao."

"Cho nên đời này mày không thể bước vào Hổ Bảng, đương nhiên mày còn có lựa chọn khác, ví dụ như đi theo tao cùng trung thành với công tử, thế nào?"

"Nói nhảm nhiều quá." Triệu Vân nói xong câu đó liền tung một quyền vào mặt Trần lão.

"Muốn chết!"

Đôi mắt Trần lão bắn ra tia sắc lạnh, thân thể bỗng bật lên trên cao với tốc độ cực nhanh, sau đó lão đá một chân vào ngực Triệu Vân.

Ầm!

Triệu Vân bay ra ngoài.

Đùng ——

Hắn ta ngã mạnh xuống đất.

Oanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK