• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị Lâm, lại đang xem truyện à!" Khương Tường vào cửa liền nhìn thấy Lâm Tinh Xảo ôm điện thoại cười ngây ngô nên hỏi.

"Đúng rồi, may mà có cái để xem, không thì quá nhàm chán." Lâm Tinh Xảo để điện thoại xuống rồi hỏi Khương Tường: "Ngày đầu tiên tiếp nhận khám bệnh thế nào? Có mệt không?"

"Cũng tạm được, mặc dù hơi mệt nhưng có thể tiếp xúc được nhiều loại bệnh, thu hoạch còn rất lớn." Khương Tường nói.

Lâm Tinh Xảo cổ vũ hắn và nói: "Giấc mộng của cậu là trở thành một bác sĩ vĩ đại, hiện tại đã đi được bước đầu tiên, tiếp tục cố lên đi."

“Tôi hiểu rồi." Khương Tường ngồi xuống bên cạnh giường bệnh và nói: "Chị Lâm, tôi muốn hỏi thăm một người."

"Ai vậy?"

"Chị biết người tên Tiêu Thanh Đế không?"

Khương Tường muốn làm rõ Tiêu Thanh Đế hôm qua tặng hoa cho Bạch Băng có thân phận gì?

Vì sao khi Bạch Băng nhìn thấy tấm thẻ kia lại mất kiểm soát như vậy?

"Cậu hỏi đến Tiêu Thanh Đế là vì Bạch Băng à?"

Nghe Lâm Tinh Xảo nói câu này, Khương Tường liền biết mình hỏi đúng người, vì thế vội nói: "Rốt cuộc Tiêu Thanh Đế có thân phận gì?"

"Anh ta là Nhị thiếu gia của Tiêu gia kinh thành." Lâm Tinh Xảo trả lời.

Khương Tường hoàn toàn không biết gì về Tiêu gia nên hỏi: "Tiêu gia rất mạnh sao?"

"Kỳ thật Tiêu gia là một gia đình bình dân, thậm chí còn chưa được coi là gia tộc, bởi vì cả Tiêu gia chỉ có hai người. Nhưng không ai dám tuỳ tiện trêu chọc họ cả."

"Vì sao?"

"Bởi vì anh của Tiêu Thanh Đế chính là Quan Quân Hầu Tiêu Cửu nổi tiếng thế giới!"

Ồ ——

Khương Tường hít sâu một hơi.

Hắn từng nghe Triệu Vân nhắc đến Tiêu Cửu, Tiêu Cửu là người đứng đầu Long Bảng, chiến thần của Phong Bắc Cảnh thống lĩnh trăm vạn đại quân, quyền thế ngập trời.

"Mặc dù Tiêu Thanh Đế không loá mắt bằng Tiêu Cửu, nhưng cũng không kém, anh ta tốt nghiệp đại học Cambridge, chưa đến ba mươi tuổi đã có được một tập đoàn tài sản chục tỷ."

"Bởi vậy anh ta được tạp chí « Tài Phú » chọn làm thanh niên kiệt xuất năm nay!"

"Nhưng tên này có một khuyết điểm rất lớn, chính là tính cách quá tùy tiện, ỷ vào anh mình là Vô Địch Hầu nên muốn làm gì thì làm."

"Cậu đột nhiên hỏi đến anh ta là vì Bạch Băng?"

"Ừm." Khương Tường không phủ nhận mà nói: "Hôm qua có người tặng hoa cho chủ nhiệm Bạch, trên thẻ có tên Tiêu Thanh Đế, khi chủ nhiệm Bạch nhìn thấy cái tên này thì cảm xúc rất không thích hợp."

"Cái này không kỳ quái, khi Bạch Băng du học ở viện y học Hoàng gia bên Anh thì Tiêu Thanh Đế cũng học tại đại học Cambridge ở Anh."

"Họ đều là du học sinh?" Khương Tường hỏi.

Lâm Tinh Xảo liếc mắt mà nói: "Cậu vẫn chưa rõ sao? Bạch Băng đã từng là người yêu của Tiêu Thanh Đế, Tiêu Thanh Đế là mối tình đầu của cô ta."

"Hóa ra là mối tình đầu, hèn chi chủ nhiệm Bạch nhìn thấy cái tên Tiêu Thanh Đế lại có phản ứng lớn như vậy." Khương Tường bỗng tỉnh ngộ, sau đó hiếu kỳ nói: "Vậy vì sao chủ nhiệm Bạch và Tiêu Thanh Đế lại chia tay?"

"Đây là chuyện giữa họ, làm sao tôi biết." Lâm Tinh Xảo nhắc nhở: "Khương Tường, theo tôi được biết thì Tiêu Thanh Đế vẫn còn lưu luyến không quên được Bạch Băng, tốt nhất cậu đừng gần gũi Bạch Băng quá để tránh trêu chọc Tiêu Thanh Đế, tên kia quen coi trời bằng vung rồi, chuyện gì cũng làm ra được."

"Ừm."

"Đúng rồi, vì sao cậu lại hứng thú về chuyện của Bạch Băng? Nói cho tôi nghe có phải cậu thích cô ta rồi không?" Lâm Tinh Xảo trừng Khương Tường.

Khương Tường vội giải thích: “Tôi chỉ hơi hiếu kỳ thôi, chị Lâm, chị đừng hiểu lầm."

Lâm Tinh Xảo bĩu môi, không vui mà nói: "Nhưng tôi không thích cậu nói đến phụ nữ khác trước mặt tôi, hiện tại tôi rất giận, trừ phi...."

"Trừ phi cái gì?" Khương Tường vội hỏi.


"Trừ phi cậu hôn tôi một cái thì tôi tha thứ cho cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK