• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi mới tới Giang Châu, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Tiêu Thanh Đế đứng trên đài với khí thế phi phàm, nói: “Tôi rất thích Giang Châu, không chỉ vì thành phố này rất đẹp, còn vì nơi này có người mà tôi thích."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiếu kì.

"Cái gì, người anh thích ở Giang Châu?"

"Là ai vậy?"

Khương Tường nhìn sang Bạch Băng, chỉ thấy Bạch Băng cúi đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Tiêu Thanh Đế không nói cho đám người người mình thích là ai, mà là thay đổi đề tài: "Đầu tiên tôi muốn cảm tạ Ấu Linh đã tổ chức tiệc tối hoan nghênh này cho tôi."

"Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn mọi người đến cổ vũ cho tôi, thật là vinh hạnh."

"Cuối cùng, tôi còn muốn mượn cơ hội này để làm một chuyện trọng đại."

Chuyện trọng đại?

Sẽ là chuyện gì?

Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, tò mò nhìn Tiêu Thanh Đế.

Khương Tường mơ hồ cảm giác được chuyện Tiêu Thanh Đế muốn làm hơn phân nửa là có liên quan đến Bạch Băng.

Quả nhiên, Tiêu Thanh Đế nhìn lướt qua cả sảnh một vòng, cuối cùng thì dừng lại trên người Bạch Băng, ánh mắt đó hết sức dịu dàng.

Trong nháy mắt, mọi người đều dời tầm nhìn từ Tiêu Thanh Đế sang Bạch Băng.

"Thì ra người Tiêu công tử thích là cô ta!"

"Xem ra Tiêu công tử đến là vì cô ta!"

"Hai người trai tài gái sắc, quả thực là trời đất tác hợp mà!"

Bốn phía vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Lúc này, Tiền Diễm Như cũng nhìn lướt qua, đầu tiên là bị dung mạo của Bạch Băng làm kinh ngạc, sau đó thì nhìn thấy Khương Tường.

Có câu nói kẻ thù gặp nhau thì căm tức đỏ mắt, đôi mắt Tiền Diễm Như lập tức đỏ lên.

"Thanh Đế, tôi tìm được người ức hiếp mình rồi, hắn ngồi ở chỗ đó."

Nhìn theo hướng ngón tay Tiền Diễm Như chỉ, Tiêu Thanh Đế khẽ nhíu mày, bởi vì người bà ta nói đến đang ngồi cùng Bạch Băng.

"Thanh Đế, giúp tôi giết hắn." Tiền Diễm Như cả giận nói.

"Chị Diễm Như, chuyện này để sau hẳn nói, hôm nay tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm." Tiêu Thanh Đế nói.

“Tôi mặc kệ! Cậu mau giết hắn giúp tôi! Tôi..."

Tiền Diễm Như chưa nói xong thì Tiêu Thanh Đế đã bắn ánh mắt lạnh như băng tới, trong nháy mắt đó, bà ta cảm thấy toàn thân rét run.

"Chị Diễm Như, tôi nói hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, tôi hi vọng chị hiểu chuyện một chút. Nếu ai dám phá hư chuyện tốt của tôi thì tôi nhất định sẽ làm người đó trả giá đắt." Tiêu Thanh Đế bổ sung một câu: "Mặc kệ người này là ai!"

Tiền Diễm Như lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù bà ta là đại tiểu thư của Tiền gia, nhưng địa vị lại chẳng cao hơn Tiêu Thanh Đế.

Bởi vì anh trai của Tiêu Thanh Đế là Quan Quân Hầu Tiêu Cửu vang danh thiên hạ, thống lĩnh trăm vạn đại quân, quyền thế ngập trời, chỉ mạnh chứ không yếu hơn thế lực Tiền gia.

Mấu chốt nhất là Tiêu Cửu chỉ hơn ba mươi tuổi, đang trong độ tuổi hoàng kim của cuộc đời, không ai biết trước tương lai anh ta sẽ đi đến độ cao nào.

Đừng nói là Tiền gia, cho dù là hào môn đỉnh cao của kinh thành cũng không muốn đắc tội Tiêu Cửu.

Huống chi Tiền Diễm Như hiểu tính cách của Tiêu Thanh Đế, hắn ta ỷ anh mình là Quan Quân Hầu nên muốn làm gì thì làm, hễ người nào đắc tội hắn ta cũng không có kết cục tốt.

Trên mặt Tiền Diễm Như miễn cưỡng nặn ra nụ cười, xin lỗi nói: "Thanh Đế, xin lỗi, là chị quá nóng vội! Cậu đi làm việc trước, chờ cậu làm xong việc lại giúp tôi trừng trị thằng ranh kia."

"Ừm."

Tiêu Thanh Đế lạnh nhạt ừ một tiếng rồi cất bước xuống đài, hắn ta ngó lơ mọi người bên cạnh mà thâm tình chậm rãi đi về hướng Bạch Băng.

Giờ phút này, trong mắt hắn ta chỉ có một mình Bạch Băng!

Sau đó trước mắt bao người, Tiêu Thanh Đế quỳ một chân xuống đất, móc ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi rồi đưa tới trước mặt Bạch Băng và nói: "Gả cho anh được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK