• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hạo nói rất trực tiếp, nếu Bạch Băng không phối hợp họ thì họ sẽ xuống tay với Khương Tường.

Trong lòng Bạch Băng rất hối hận.

Sớm biết như thế thì không nên tới tham gia tiệc tối, càng không nên gọi Khương Tường theo.

Sở dĩ cô gọi Khương Tường theo còn để hắn giả làm bạn trai là vì hi vọng Tiêu Thanh Đế không dây dưa mình nữa.

Nhưng không ngờ còn chưa nhìn thấy Tiêu Thanh Đế thì đã bị Phùng Ấu Linh ép vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.

Làm sao bây giờ?

Bạch Băng nhíu mày.

Khương Tường không muốn Bạch Băng khó xử, càng không muốn gây chuyện nên nói: "Chị Băng, chị tham gia tiệc tối đi, tôi trở về là được."

"Nhưng..."

"Cứ quyết định như vậy đi, ban đêm về sớm một chút, chú ý an toàn." Khương Tường nói xong thì chuẩn bị đi, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười.

"Đây không phải Tiểu Khương sao, sao cậu cũng ở nơi này?"

Khương Tường quay đầu lại thì phát hiện là Long Vương và Triệu Vân.

Long Vương đang mặc đường trang, trong tay chống gậy, Triệu Vân theo sát bên cạnh ông để bảo vệ.

Khương Tường còn chưa kịp mở miệng thì bọn người Phùng Ấu Linh đã lập tức tiến lên nghênh đón.

"Long Vương, ngài chịu đến tham gia thật là quá nể mặt vãn bối." Phùng Ấu Linh lộ ra vẻ mặt cung kính.

Chu Hạo cũng cung kính nói: "Long Vương, ngài đích thân đến đây tham gia tiệc tối thật sự là vẻ vang cho chúng tôi quá!"

Lý Tiền Trình nói theo: "Long Vương ~ Đã lâu không gặp ngài, làm người ta nhớ muốn chết."

Long Vương cười ha ha và nói: "Đã lâu không gặp, ba người thật là càng ngày càng biết nói chuyện, không hổ là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ Giang Châu chúng ta."

Được Long Vương khích lệ, nụ cười trên mặt ba người càng đậm.

Lúc này, Long Vương đi đến trước mặt Khương Tường, ôn hòa nói: "Tiểu Khương, cậu cũng tới tham gia tiệc tối?"

"Vâng." Khương Tường khẽ gật đầu.

"Đi, chúng ta đi vào chung." Long Vương nói.

Khương Tường xin lỗi nói: “Tôi chuẩn bị đi về."

"Trở về? Tiệc tối còn chưa bắt đầu mà cậu về làm gì?" Trên mặt Long Vương đầy vẻ nghi hoặc.

Khương Tường nói: "Nơi này không hoan nghênh tôi nên tôi chuẩn bị về nhà ngủ."

"Ai không chào đón cậu?" Sắc mặt Long Vương bỗng trầm xuống, nói: "Trên phạm vi Giang Châu này còn có ai dám không chào đón anh em của tôi?"

Anh em?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt ba người Phùng Ấu Linh lập tức thay đổi.

"Long Vương, Khương Tường là anh em của ngài?" Phùng Ấu Linh khó tin mà hỏi.

"Khương Tường không chỉ là anh em của tôi, còn có ân với tôi nữa." Long Vương hỏi Phùng Ấu Linh: "Là cậu không để Khương Tường đi vào?"

"Long Vương, thực có lỗi, tôi không biết anh ta là anh em của ngài." Tiếp đó Phùng Ấu Linh lại oán giận: "Khương Tường, không phải tôi nói chứ, nếu anh là anh em của Long Vương thì sao không nói sớm cho tôi biết, suýt nữa đã gây ra hiểu lầm rồi."

Khương Tường không lên tiếng.

Phùng Ấu Linh còn nói thêm: "Long Vương, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, ngài mau đi vào đi! Tôi còn phải nghênh đón khách khứa nên không đi cùng được, hi vọng ngài chớ trách."

"Ừm." Long Vương ừ một tiếng, nói: "Tiểu Khương, chúng ta đi vào thôi."

Nhìn thấy Khương Tường và Bạch Băng đi theo Long Vương tiến vào khách sạn, Chu Hạo hỏi: "Ấu Linh, vì sao anh lại cho Khương Tường vào? Lỡ đến lúc đó hắn phá hư chuyện Tiêu công tử cầu hôn thì chúng ta xong đời."

"Anh Hạo, anh quá để mắt đến hắn rồi, một bác sĩ nho nhỏ làm sao dám giành gái với Tiêu công tử?" Phùng Ấu Linh căn bản không để Khương Tường vào mắt, sau đó vừa cười vừa nói: "Nếu hắn có can đảm đó thì cũng chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta."

"Lời này có ý gì?"

Phùng Ấu Linh cười nói: "Đừng quên, người là do Long Vương dẫn vào."

Chu Hạo lập tức hiểu ra, giật mình mà nói: "Ấu Linh, anh muốn mượn đao giết người?"

Phùng Ấu Linh cười không nói gì.

Cũng ngay vào lúc này, một chiếc Rolls-Royce xa hoa dừng lại ở cổng khách sạn.

Ánh mắt Phùng Ấu Linh sáng lên, nói: "Tiêu công tử đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK