• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh Đế đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi cầu hôn này, hắn ta cảm thấy mình đã nắm chắc 90%, dù sao phụ nữ đều không có sức chống cự trước mặt hai thứ là đồ xa xỉ và sự lãng mạn.

Sự thật chứng minh cách của hắn ta thật sự rất hữu hiệu.

Bạch Băng đã bị cảm động khóc.

Chỉ là Tiêu Thanh Đế thật sự không ngờ cuối cùng vẫn bị Bạch Băng từ chối.

Hắn không nghĩ ra tại sao Bạch Băng phải từ chối mình?

Chuyện kia đã qua lâu như vậy, đáng lẽ cô nên sớm buông xuống!

Mà lúc này Phùng Ấu Linh lại nói cho hắn rằng Khương Tường là bạn trai của Bạch Băng.

Oanh!

Trong mắt Tiêu Thanh Đế bắn ra lửa giận, hắn ta cảm thấy Bạch Băng từ chối mình là vì người đàn ông khác!

Hỏi xem làm sao hắn ta nhịn được?

Tiêu Thanh Đế chỉ vào Khương Tường mà chất vấn Bạch Băng: "Có phải em từ chối anh là vì hắn?"

"Không sai, là vì cậu ấy!"

Nghe thấy câu nói này của Bạch Băng, Khương Tường suýt khóc.

Bạch chủ nhiệm à Bạch chủ nhiệm, tôi không có thù oán gì với cô đúng không, tại sao cô phải hại tôi như vậy? Cô dùng tôi làm bia đỡ là muốn tôi chết không toàn thây hả?

Khương Tường biết mình gặp phiền phức, người cao ngạo như Tiêu Thanh Đế nhất định không cho phép người đàn ông khác đoạt phụ nữ với mình.

Mấu chốt là tôi không phải bạn trai của Bạch Băng a a a a a!

Khương Tường hối hận thúi ruột, sớm biết như thế thì nói thế nào hắn cũng không đi tham gia tiệc tối với Bạch Băng.

Tiêu Thanh Đế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, làm sao bây giờ?

Chuồn đi?

Khương Tường ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này, hắn biết ngay ý tưởng chạy trốn không thực tế.

Hơn nữa nơi này là địa bàn của Phùng Ấu Linh, hắn không có khả năng chạy thoát.

Bạch chủ nhiệm thật là yêu tinh hại người!

Khương Tường mắng to trong lòng.

Lúc này, chỉ nghe Tiêu Thanh Đế nói: "Bạch Băng, chỉ cần em hứa ở bên anh thì anh coi như không nghe thấy lời vừa rồi."

"Tôi sẽ không ở bên anh." Thái độ của Bạch Băng rất kiên quyết.

"Nếu vậy thì em đừng hối hận." Trong mắt Tiêu Thanh Đế lộ ra sát khí, khuôn mặt bảnh trai lập tức trở nên âm trầm, hắn ta nói: "Anh không lấy được em cũng sẽ không để người khác giành được. Trần lão, giết thằng nhãi kia."

"Vâng!" Lão già áo xám sau lưng Tiêu Thanh Đế lên tiếng, lập tức đi về hướng Khương Tường.

Bạch Băng biến sắc, nhanh chóng ngăn lại trước người Khương Tường và nói: "Tiêu Thanh Đế, nếu anh dám làm ẩu thì tôi sẽ không bỏ qua anh."

Nhưng cô không biết câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa.

"Em không chấp nhận lời cầu hôn của anh thì thôi, lại muốn đối đầu với anh vì người đàn ông khác?" Sắc mặt Tiêu Thanh Đế hết sức khó coi, lại ra lệnh cho lão già áo xám: "Giết hắn cho tôi!"

"Vâng!"

Sắc mặt lão già áo xám lạnh lùng, nói với Bạch Băng: "Bạch tiểu thư, tôi không muốn tổn thương cô, mời cô tránh ra."

"Tôi không tránh ra! Có bản lĩnh thì ông giết tôi luôn đi!" Bạch Băng không nhường một bước.

"Ha ha, cô là người phụ nữ công tử thích, lão hủ không dám giết ngươi, có điều..."

Vèo!

Trần lão đột nhiên ra tay, điểm một cái lên vai Bạch Băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK