• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quách phó viện trưởng, lời này là thật sao?"

Bạch Băng và Khương Tường đều sửng sốt có chút khó tin.

"Như thế nào, Bạch chủ nhiệm cảm thấy tôi đang nói dối?" Quách Đại Nộ cười ha hả hỏi ngược lại.

"Vậy cũng không phải, chỉ là cảm thấy có chút quá đột ngột."

Vì để Khương Tường được chuyển chính, đoạn thời gian trước Bạch Băng còn cố ý tìm Quách Đại Nộ, không ngờ bị Quách Đại Nộ cự tuyệt thẳng thừng. Nhưng bây giờ lại muốn chuyển Khương Tường làm bác sĩ, chuyện này rất kỳ quái!

Quách giận Đại Nộ thích: "Sau khi Bạch chủ nhiệm tìm tôi, tôi liền cẩn thận xem lý lịch của Tiểu Khương, sau khi Tiểu Khương vào bệnh viện, cẩn thận tận tụy, không sợ khổ không sợ mệt, người trẻ tuổi như vậy còn không được bệnh viện tuyển dụng, vậy những người khác lại càng không có tư cách. ”

"Vì thế, hôm nay lúc họp lãnh đạo cấp cao, tôi đã đề xuất nhận Khương Tường làm bác sĩ chính thức, các vị lãnh đạo đều nhất trí."

Quách Đại Nộ nói: "Tiểu Khương, sau này cậu chính là một thành viên chính thức của khoa ngoại, nhưng phải làm thật tốt, cống hiến sức lực của mình, tranh thủ vì sự nghiệp cứu người của bệnh viện chúng ta. ”

"Cám ơn phó viện trưởng, ta nhất định sẽ cố gắng." Khương Tường khách khí nói.

Hắn luôn luôn cảm thấy rằng mọi thứ nên không đơn giản như vậy.

"Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Bạch chủ nhiệm đi! Nếu như không phải Bạch chủ nhiệm tới tìm tôi, tôi đúng là không biết khoa ngoại có một nhân tài ưu tú như cậu. Quách Đại Nộ chuyển giọng: "Đương nhiên, tôi cũng ra một chút sức nho nhỏ. ”

"Phó viện trưởng bồi dưỡng tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ cảm ơn ngài." Khương Tường nói.

Quách Đại Nộ thần sắc nghiêm túc: "Tiểu Khương, lời này là thật? ”

"Thật sự."

“Vậy thì đừng chờ sau này, hiện tại cảm ơn tôi đi!”

Khương Tường lại sửng sốt.

Tôi chỉ khách sáo một câu, ông ta coi như thật sao?

Da mặt này, cũng dày ghê!

“Không biết Quách phó viện trưởng muốn ta làm gì?” Khương Tường hỏi.

Quách Đại Nộ cười nói: "Cũng không phải là đại sự gì, chính là có một chuyện nhỏ cần cậu giúp đỡ. ”

" Ngài nói."

"Là như vậy, cậu có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, cho nên, tôi muốn mời cậu ra tay, hỗ trợ cứu ông Lý ở trong phòng bệnh đặc biệt kia."

Quách Đại Nộ vừa nói ra lời này, sắc mặt Bạch Băng khẽ biến, vội vàng nói: "Quách phó viện trưởng, chúng tôi biết ngài coi trọng Khương Tường. Kỳ thật cậu ta căn bản không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh gì, chẳng qua là vận khí tốt cứu được bệnh nhân mà thôi. Về phần ông Lý, chỉ sợ Khương Tường không thể giúp được. ”

"Bạch chủ nhiệm à, cô phải có lòng tin vào cấp dưới của mình, tôi tin tưởng Tiểu Khương có thể. Huống chi, Cục trưởng Lý đã hỏi chuyện này, tôi đã đồng ý với ông ta, nói Khương Tường khẳng định có thể chữa khỏi cho ông ấy. ”

Trên mặt Bạch Băng nhất thời trắng bệch.

Khương Tường cũng ý thức được chuyện này không đơn giản, không khỏi hỏi: "Chủ nhiệm Bạch, ông Lý bị bệnh gì? ”

"Ông Lý là người thực vật, nằm trên giường bệnh năm năm rồi." Bạch Băng nói.

Cái gì, người thực vật?

Làm thế nào để điều trị?

Người thực vật không giống như các bệnh khác, các bệnh khác hắn có thể điều, ngay cả khi bệnh nặng, cũng biết bắt đầu từ đâu, nhưng người thực vật làm sao mà chữa trời.

Người thực vật thuộc loại bệnh nan y, thậm chí có vài người không hiểu sao lại biến thành người thực vật, y học hiện tại vẫn chưa tìm được phương pháp chữa trị hắn làm mẹ gì được.

Và theo kinh nghiệm lâm sàng, điều trị người thực vật không chỉ khó khăn, mà còn chả có hiệu quả gì sất.

Khương Tường trừng mắt nhìn Quách Đại Nộ, trong lòng mắng: "Ông tưởng tôi là thần tiên à, người thực vật làm sao chữa khỏi được?

Quách Đại Nộ cười nói: "Tiểu Khương, nếu cậu có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, vậy trị liệu cho người thực vật, đối với cậu mà nói hẳn là một chuyện rất đơn giản nhỉ! ”

"Quách phó viện trưởng, tôi chỉ là người bình thường, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, về phần ông Lý , chỉ sợ tôi không trị được."

"Tiểu Khương à, cậu như vậy làm cho tôi rất khó xử, tôi đã nói với Lý cục trưởng cậu có thể chữa khỏi cho ông ấy." Quách Đại Nộ nói theo: "Cậu còn không biết, con trai lớn của ông là Lý Hướng Dương, là cục trưởng Cục Y tế Giang Châu chúng ta. ”

Úi mẹ!

Khương Tường nhịn không được muốn mắng Quách Đại Nộ.

"Hơn nữa tôi cũng nói với cục trưởng Lý chuyện ngươi được nhận chính thức vào bệnh viện, Lý cục trưởng nói, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho ông ấy, nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh.”,

"Nếu như trị không được thì sao?"

"Tôi tin rằng cậu chắc chắn sẽ chữa khỏi."

Khương Tường nói: "Quách phó viện trưởng, ngài cũng biết, chúng ta là bác sĩ, không phải thần, không phải bệnh tật đều có thể chữa khỏi, huống chi còn là người thực vật loại bệnh nan y này. ”

Quách Đại Nộ thu hồi nụ cười trên mặt, nói: "Tiểu Khương, tôi hy vọng cậu tốt nhất có thể chữa khỏi cho ông Lý, nếu không, chuyện cậu được nhận vào bệnh viện e là sẽ có phiền phức.”

"Quách phó viện trưởng, chuyện Khương Tường chuyển chính, không phải đã thông qua trong cuộc họp rồi sao, sao còn xuất hiện phiền toái?" Bạch Băng khó hiểu hỏi.

Quách giận dữ nói: "Cục trưởng Lý và ông tình cảm rất sâu đậm, trong năm năm ông Lý hôn mệ, mặc kệ công việc bận rộn như thế nào, mỗi tuần Lý cục trưởng đều dành thời gian đến thăm cha mình. Tâm nguyện lớn nhất của cục trưởng Lý chính là hy vọng ông Lý có thể tỉnh lại. ”

"Sau khi nghe nói Khương Tường có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, Cục trưởng Lý vô cùng vui mừng, đã bày tỏ hy vọng mời Khương Tường chữa trị cho ông Lý."

"Nếu Khương Tường thành công, tất nhiên tiền đồ như gấm, như vậy từ nay về sau, một đường tiến về phía trước."

"Nhưng, nếu thất bại, làm cho Lý Cục trưởng biến hy vọng thành thất vọng, vậy chuyện chuyển chính chỉ sợ sẽ xuất hiện biến cố."

"Đương nhiên, chữa hay không chữa, còn phải xem ý của Khương Tường."

Khương Tường biết, Quách Đại Nộ nhìn như cho hắn lựa chọn, nhưng có khác gì không cho.

Nếu như hắn không ra tay trị liệu, tất nhiên sẽ khiến Lý cục trưởng bất mãn, đến lúc đó, đừng nói là được nhận vào làm chính thức, có khả năng ngay cả công việc cũng sẽ bị mất. Thậm chí, Giang Châu không còn chỗ dung thân cho hắn nữa.

Đắc tội với Cục trưởng Cục Y tế, sau này bệnh viện nào dám dùng hắn?

Cho nên, mặc kệ Khương Tường có nguyện ý hay không, chuyện này, hắn phải đồng ý.

"Tiểu Khương, cậu mau cho tôi một câu trả lời, lát nữa tôi còn phải trả lời cục trưởng Lý." Quách Đại Nộ thúc giục.

"Quách phó viện trưởng, phiền ngài nói cho cục trưởng Lý một tiếng, tôi sẽ đi xem bệnh cho ông Lý còn về phần có thể làm cho ông ấy tỉnh lại hay không, tôi cũng không dám cam đoan." Khương Tường nói.

"Có câu này của cậu tôi yên tâm rồi! Bạch chủ nhiệm, phiền cô bây giờ dẫn Tiểu Khương qua thăm ông Lý đi! ”

"Được." Bạch Băng đứng dậy, dẫn Khương Tường rời khỏi văn phòng.

Ngay khi hai người sắp rời khỏi văn phòng, Quách Đại Nộ lại đột nhiên mở miệng, nói: "Tiểu Khương..."

Khương Tường dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc hỏi: "Quách phó viện trưởng, ngài còn có việc gì? ”

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là một chút chuyện nhỏ muốn hỏi thăm cậu một chút." Quách Đại Nộ cười tủm tỉm hỏi: "Hai ngày nay cậu có gặp Thiếu Thông không? ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK