• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả sảnh kinh hãi.

Không ai ngờ Tiêu Thanh Đế lại cầu hôn Bạch Băng trước mặt mọi người.

Trong mắt Tiêu Thanh Đế mang đầy thâm tình, ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt bảnh trai đó khiến hắn ta trông như một hoàng tử.

Đương nhiên, thu hút nhất vẫn là chiếc nhẫn kim cương trong tay hắn ta.

Đó là loại kim cương xanh cực kỳ hiếm thấy.

Nó to chừng một đồng tiền xu.

"Trời ạ, viên kim cương này quá lớn!"

"Chí ít cũng năm mươi cara!"

"Thật hâm mộ người phụ nữ kia!"

"A, hình như tôi từng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đó ở đâu rồi?"

Một người xem vừa nghi hoặc thốt lên thì đã nghe Tiêu Thanh Đế nói với Bạch Băng: "Trên thế giới này anh thích nhất là ba thứ, mặt trời, mặt trăng và em. Ban ngày là mặt trời, ban đêm là mặt trăng, mà em là vĩnh hằng. Chiếc nhẫn kim cương này tên là Không Trung Màu Lam, ngụ ý là tình yêu vĩnh hằng. Bạch Băng, anh yêu em! Anh hi vọng có thể mãi mãi ở bên em!"

"Trời ơi, đó là Không Trung Màu Lam, hèn chi tôi lại thấy quen quen." Người nghi ngờ trước đó lập tức hoảng sợ nói.

"Chiếc nhẫn này có lai lịch rất lớn sao?" Có người hỏi.

"Đâu chỉ lớn, là hiếm hoi trên thế giới." Người đó nói: "Kim cương xanh vốn là vật báu hiếm thấy, viên kim cương xanh lớn như thế thì cả thế giới chỉ có mấy viên thôi."

"Các người biết Cartier đúng không? Nhà chế tạo châu báu nổi danh nhất trên thế giới, đã vang danh vào thế kỷ mười chín, chuyên chế tạo châu báu cho hoàng thất các quốc gia, bởi vậy Cartier được gọi là 'Vua của châu báu' và 'Cửa hàng châu báu hoàng đế ', mà viên Không Trung Màu Lam này chính là một trong những bảo vật nổi bật nhất của Cartier."

"Hai ngày trước, tôi nghe nói Không Trung Màu Lam bị một người thần bí mua đi, không ngờ người này chính là Tiêu công tử."

"Các người biết chiếc nhẫn kim cương Không Trung Màu Lam này bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu tiền?"

"Hai trăm triệu... đô la Mỹ!"

Ồ ——

Toàn trường đều hít một hơi thật sâu.

Hai trăm triệu đô la Mỹ đổi ra chính là mười mấy tỷ Nhân dân tệ. Những người phụ nữ ở hiện trường lập tức ganh ghét trừng Bạch Băng.

"Người phụ nữ kia quá hạnh phúc!"

"Hâm mộ quá! Ganh tỵ quá!"

"Nếu Tiêu công tử cầm Không Trung Màu Lam cầu hôn tôi thì tốt biết bao!"

Nhưng Bạch Băng lại chậm chạp không nói gì.

Cô cúi đầu, không ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Trên mặt Tiêu Thanh Đế không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào mà ngược lại giọng nói trở nên càng dịu dàng.

“Anh biết chuyện này có chút đột ngột đối với em, nhưng xin tin tưởng tấm lòng của anh, đời này anh sẽ đối xử tốt với em."

Tiêu Thanh Đế nói xong mà vẫn không thấy Bạch Băng phản ứng nên tiếp tục nói: “Anh nhớ trước kia ở nước ngoài, em nói với anh là hi vọng có một ngày người em thích có thể mang giày thủy tinh cho mình dưới trời sao... Mời xem."

Bốp!

Tiêu Thanh Đế vỗ tay một tiếng, trong nháy mắt đèn trong sảnh tiệc đều tắt ngúm, hiện trường rơi vào một vùng tăm tối, sau đó một ngôi sao màu lam xuất hiện.

Ngay sau đó, ngôi thứ hai, ngôi thứ ba...

Trong chớp mắt.

Trên trần sảnh tiệc xuất hiện mấy ngàn vì sao, làm cả sảnh biến thành một mảnh trời xanh biếc.

Chỉ thấy từng ngôi sao được khắc thành từ kim cương xanh đã phủ đầy không trung, soi chiếu lấp lánh như mộng như ảo, làm người ta có cảm giác lạc vào vũ trụ.

Trừ cái đó ra, chính giữa bầu trời đó có một đôi giày thủy tinh trong suốt óng ánh long lanh được dải ruy băng treo lơ lửng, toả ra hào quang mê người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK