• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt đã đến thứ sáu.

Hôm nay Khương Tường nghỉ phép không đi làm, nhưng hắn dậy đặc biệt sớm, nhìn thấy Tiền Tĩnh Lan chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn thì lập tức nói: "Mẹ, mẹ mua ít đồ ăn thôi, đêm nay con không trở về ăn cơm."

"Ban đêm con có việc à?" Tiền Tĩnh Lan hỏi.

Khương Tường gật gật đầu, trả lời: "Đêm nay con phải đi cùng chủ nhiệm Bạch đến tham gia một buổi tiệc tối."

"Chủ nhiệm Bạch mời con làm bạn nam cho cô ấy?"

"Ừm."

"Giỏi lắm con trai, nhanh như vậy đã theo đuổi được chủ nhiệm Bạch." Tiền Tĩnh Lan cười nói: "Tường Nhi, lát nữa con nói với chủ nhiệm Bạch một tiếng, xem khi nào rảnh mẹ và cha mẹ cô ấy gặp mặt rồi chọn ngày kết hôn cho tụi con."

Khương Tường dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con và chủ nhiệm Bạch chỉ là đồng nghiệp bình thường, không có chuyện yêu đương."

Tiền Tĩnh Lan lại không tin: "Chỉ là đồng nghiệp bình thường mà cô ấy lại dẫn con đi tham gia tiệc tối?"

"Thật mà." Khương Tường nhấn mạnh: “Con và chủ nhiệm Bạch chỉ là đồng nghiệp."

"Tường Nhi, mẹ là người từng trải, mẹ cho con biết khi một người phụ nữ mời con làm bạn nam cùng đi tham gia tiệc tối thì chứng tỏ cô ấy muốn giới thiệu con với bạn bè, đồng thời cũng thể hiện có thiện cảm với con."

"Còn nữa, ngày mẹ bị bắt cóc, Bạch Băng không tiếc nguy hiểm tính mạng đi theo con cứu mẹ, điều này chứng minh cái gì?"

"Chứng minh vì con, cô ấy không sợ nguy hiểm gì cả, thậm chí có thể liều mạng. Con phải quý trọng người phụ nữ như vậy!"

Tiền Tĩnh Lan nói tiếp: "Hơn nữa mẹ quan sát dáng người của Bạch Băng rồi, mông căng tròn, nhất định có thể con trai."

Khương Tường đặc biệt câm nín.

"Đúng rồi Tường Nhi, con có lễ phục tham gia tiệc tốichưa?" Tiền Tĩnh Lan lại hỏi.

Khương Tường nói: “Năm ngoái con có mua một bộ âu phục, chỉ mặc một lần vào buổi lễ tốt nghiệp, chuẩn bị tối nay mặc nó."

"Không được." Tiền Tĩnh Lan nói: "Bộ kia dùng chất liệu rất kém, hơn nữa không đủ trang trọng, phải mua bộ khác."

"Chỉ là một buổi tiệc thôi, không cần mua lễ phục đâu ạ, tốn tiền không đáng." Khương Tường cho rằng không cần thiết.

"Nhất định phải mua!" Tiền Tĩnh Lan nghiêm mặt mà nói: "Đàn ông cần mặt mũi, phụ nữ cũng cần, nếu con mặc quá kém thì không phải làm mất mặt cô ấy sao?"

“Con cảm thấy nhà chúng ta không dư dả gì, lãng phí số tiền này còn không bằng mua chút mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ." Khương Tường nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của Tiền Tĩnh Lan mà đau lòng nói.

Tiền Tĩnh Lan nói: "Bạn bè của Bạch Băng nhất định đều là người có mặt mũi, tạm thời không nói sau này con và cô ấy có bên nhau không, chỉ xét đến chuyện Bạch Băng quan tâm chăm sóc cho con thôi thì con cũng không thể làm cô ấy mất mặt, nếu không về sau cô ấy sẽ không ngóc đầu lên được trước mặt bạn bè."

"Chuyện này nghe mẹ, lễ phục mẹ đi mua cho con, chờ lát nữa con ra ngoài cắt tóc để mình trông sáng láng một chút."

"Vâng ạ." Khương Tường đành thuận theo.

Giữa trưa Tiền Tĩnh Lan liền mua lễ phục về cho Khương Tường, có mua cả một đôi giày da mới, nhìn thấy số tiền trên hóa đơn, Khương Tường giật nảy mình.

Bộ lễ phục này tổng cộng lên đến mười ba ngàn, giày da hai ngàn!

Tiền Tĩnh Lan phải kiếm gần nửa năm mới thu được số tiền này.

"Mẹ, con xin lỗi." Khương Tường rất áy náy, sớm biết phải tốn nhiều tiền như vậy thì lúc ấy không nên đồng ý đi tham gia tiệc tối với Bạch Băng.

"Có phải con cảm thấy tốn tiền nhiều như vậy không đáng không?" Tiền Tĩnh Lan hỏi.

Khương Tường gật đầu.

"Con trai ngốc, con cho rằng mẹ mua lễ phục đắt như vậy chỉ vì không để Bạch Băng mất mặt sao? Nếu mẹ đoán không sai thì cấp bậc của buổi tiệc tối Bạch Băng dẫn con đi tham gia không phải thấp, nhân cơ hội này con cũng có thể mở mang kiến thức xem xã hội thượng lưu là như thế nào. Một người đàn ông phải mở rộng tầm mắt thì lòng dạ mới rộng rãi, dã tâm mới lớn được, tương lai mới có thể trở thành người bề trên."

Nghe được lời này, Khương Tường kinh ngạc nhìn Tiền Tĩnh Lan, lúc này mẹ mang đến cho hắn một cảm giác rất lạ lẫm.

Tiền Tĩnh Lan cũng ý thức được điểm này nên vừa cười vừa nói: "Những lời này đều là mẹ nhìn thấy trên TV, cảm thấy có đạo lý nên nói cho con nghe."

Hóa ra là vậy.

Khương Tường cười cười và nói: "Mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng, sẽ có một ngày con trở thành một bác sĩ vĩ đại!"

"Mẹ tin tưởng con."

Thời gian chờ đợi dài đăng đẳng, phải chờ đến tận buổi chiều, Khương Tường sống một ngày bằng một năm, cứ mong mỏi màn đêm mau buông xuống.

Rốt cục vào lúc sáu giờ tối, Khương Tường nhận được điện thoại của Bạch Băng.

"Tới đón tôi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK